Tần phu nhân cười khổ: – Thất Nương, muội đừng hỏi nữa.
Có hỏi hắn cũng không trả lời.
– Vẫn là phu nhân hiểu ta.
Lý Kỳ vội vàng gật đầu.
Tần phu nhân lườm hắn, không muốn thảo luận vấn đề này nữa, nghiêm mặt nói: – Ngày mai đi Tướng Quốc Tự thắp hương bái Phật.
Cho nên ngươi phải dậy sớm một chút.
– Không thể nào, thắp hương bái Phật? Ta không đi được không? Lý Kỳ khó xử nói.
– Vì sao không đi? – Tại hạ thờ là Quan Nhị Ca.
(Quan Vũ) Tần phu nhân trầm mặt: – Không được, ngươi phải đi.
Ngươi là lão bản mà không đi, vậy thì thật không có thành ý.
– Ài.
Lý Kỳ chép miệng, nói thầm:”Xem ra phải tốn một khoản nhan đèn đây.” Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Lý Kỳ đã bị Tiểu Đào đánh thức.
Nếu không phải đối phương mới chỉ là một tiểu cô nương, Lý Kỳ đã hung ác đánh một trận rồi.
Tố chất gì vậy? Không biết quấy rầy người khác khi đang ngủ là một việc rất bất lịch sự không.
Nhưng khi Lý Kỳ rửa mặt xong, đi vào phòng khách.
Thấy bên trong đã đứng không ít người.
Tần phu nhân, chú cháu Ngô Phúc Vinh, hai anh em họ Trần, và mẹ con Trần A Nam.
Bọn họ đều đang chờ một mình hắn.
Điều này làm cho hắn cảm thấy rất có lỗi.
Chỉnh đốn sơ sơ xong, đoàn người kéo nhau tới Tướng Quốc Tự.
Tần phu nhân ngồi kiệu.
Ngô Phúc Vinh và Lý Kỳ cưỡi lừa.
Còn lại đều đi bộ.
Trên đường đi, Lý Kỳ không ngừng ngáp ngắn ngáp dài.
Có mấy lần thiếu chút nữa rơi xuống lưng lừa.
Tướng Quốc Tự, mỗi tháng mở năm lần.
Những ngày mở cửa, dân chúng có thể tự do đi lại.
Còn được thưởng thức các tiết mục giải trí.
Tình cảnh rất náo nhiệt.
Nhưng đối với Lý Kỳ, hắn chẳng cảm thấy hứng thú chút nào.
Trong mắt hắn, Tướng Quốc Tự này không không khác gì Vương Phủ Tỉnh ở Bắc Kinh.
Những màn xiếc ảo thuật cũng không khơi dậy hứng thú của hắn.
Lúc Tần phu nhân vào trong miếu bái Phật, hắn liền tùy tiện tìm một góc chợp mắt.
Nhưng vừa thiu thiu được một lúc, đã bị Ngô Tiểu Lục đánh thức: – Lý ca, sao huynh lại ngủ ở đây.
Lý Kỳ ngáp một cái, đứng dậy, duỗi lưng hỏi: – Sao vậy? Phu nhân thắp hương xong rồi à? Xong rồi thì chúng ta về thôi.
– Còn sớm mà.
Ít nhất phải ăn xong cơm chay vào buổi trưa mới có thể trở về.
– Mịa, không phải chứ.
Mất tiền hương rồi còn phải mất tiền cơm? Như vậy Túy Tiên Cư của chúng ta đổi luôn sang thành chùa miếu cũng được.
Nói vài câu A Di Đà Phật, liền có tiền đút túi.
Lý Kỳ trợn mắt, khó chịu nói.
Ngô Tiểu Lục chỉ biết cười khan.
Lý Kỳ thở dài, cơn buồn ngủ đã biến mất.
Liều ôm cổ Ngô Tiểu Lục, kéo cậu ta tới sân rộng: – Đi thôi, nhìn xem chỗ này có bán ba con sói không.
– Ba con sói? – Là một thứ làm hỏng sự sung sướng, không phải thứ tốt gì.
Đi tới sân rộng, khắp nơi là tiếng hét, tiếng ủng hộ.
Ngoại trừ ba con sói ra, cơ hồ cái gì cũng bán.
So với Vương Phủ Tỉnh của Bắc Kinh còn náo nhiệt hơn.
Ngô Tiểu Lục có vẻ như rất hứng thú với mấy màn xiếc ảo thuật.
Nhưng mỗi lần muốn đi xem, lại bị Lý Kỳ giữ chặt.
Không phải là để gạch lên ngực rồi đập sao? Quá lạc hậu rồi.
Hai người đi dạo một lúc, tới một trước một cây hòe lớn, thấy dưới bóng cây đứng một đám người.
Có một tấm vải để bên cạnh.
Trên đó có ghi Dùng thực kết bạn – Dùng thực kết bạn? Lý Kỳ tò mò, cùng Ngô Tiểu Lục đi tới tìm hiểu.
Chỉ thấy một người nam tử trung niên có khuôn mặt gầy đứng dưới bóng cây.
Trước mặt y là một cái bàn hình chữ nhật.
Trên bàn bày một cái hũ, vài bộ bát đũa, còn có vài thỏi bạc.
Ước chừng bốn mươi lượng.
Bên cạnh là chín tấm gỗ dán vải đỏ, treo trên cành cây.
Trò hề gì đây? Lý Kỳ hiếu kỳ, liền bảo Ngô Tiểu Lục đi thăm dò.
Ngô Tiểu Lục nghe ngóng một lúc, mới biết thì ra nam tử trung niên kia không biết lấy đâu ra một cái hũ.
Trong hũ có món canh.
Chỉ cần ai có thể nếm ra món canh này được làm từ những nguyên liệu gì.
Thì sẽ được thưởng bốn mươi lượng bạc.
Nhưng giá mỗi lần thử là một trăm văn tiền.
“Cách kiếm tiền này không tồi.
Ngày nào đó mình cũng thử xem.” Lý Kỳ híp mắt, vuốt cằm, một bộ tự hỏi.
Ngô Tiểu Lục thấy vậy, nói: – Lý ca, huynh có muốn thử không? – Mất một trăm văn mà có được bốn mươi lượng.
Tội gì mà không thử.
Lý Kỳ gật đầu.
Đang chuẩn bị đi lên thử một lần.
Chợt nghe thấy tiếng kêu đằng sau: – Lý huynh, Lý huynh.
Lý Kỳ quay đầu nhìn.
Thấy một vị khá đẹp trai dẫn theo người hầu đang đi về hướng hắn.
– Người này nhìn quen quen.
Lý Kỳ nhướn mày, âm thầm tự nhủ.
– Ủa? Lý ca, vị công tử kia không phải là vị lần trước tới ăn Hồi Oa Nhục của quán chúng ta đó sao? Ngô Tiểu Lục chỉ vào công tử đẹp trai kia, kinh ngạc nói.
Làm một người có tâm hồn ăn uống, suy nghĩ lời nói của cậu ta thường đi kèm với đồ ăn.
“Đúng là y rồi.
Lại nói, món tiền lời đầu tiên của mình ở Bắc Tống, chính là nhờ y ban tặng.” Lúc này, vị công tử kia đã đi tới trước mặt Lý Kỳ, chắp tay cười nói: – Lý huynh, có còn nhớ tại hạ? Lý Kỳ vội vàng đáp lễ, mỉm cười đáp: – Nhớ chứ.
Chỉ là lần trước vội vã từ biệt, còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh của công tử.
– Tại hạ là TriệuTriệu Uẩn.
– Nguyên lai là Triệu huynh, thất kính, thất kính.
Triệu Uẩn chắp tay, cười nói: – Vài ngày trước, tại hạ có tới Túy Tiên Cư một chuyến, muốn nếm thử lại tài nấu nướng của Lý huynh.
Nhưng quán ăn lại đóng cửa.
Không ngờ có thể gặp được Lý huynh chỗ này, thật đúng là bất khả tư nghị.
Lý Kỳ cười ha hả: – Vài ngày trước quán ăn của chúng tôi đang sửa sang lại.
Nếu có chỗ nào chậm trễ, mong Triệu huynh thứ lỗi.
Ba ngày sau, tiểu điếm sẽ khai trương.
Mong rằng lúc đó Triệu huynh tới cổ động.
– Nhất định, nhất định.
Triệu Uẩn cười ha hả, hướng đám người phía sau nhìn, chợt giật mình nói: – Là ông ta.
– Là ai? – À, không có việc gì, không có việc gì.
Triệu Uẩn lắc đầu, ngạc nhiên hỏi: – Bọn họ đang làm gì vậy? Lý Kỳ à một tiếng, nói tin tức mà Ngô Tiểu Lục vừa mới thăm dò được cho Triệu Uẩn.
– Có chút ý tứ.
Triệu Uẩn mỉm cười cổ quái, nói: – Tại hạ thấy Lý huynh có vẻ như định đi tới thử? – Không sai, tại hạ chính có ý đó.
Lý Kỳ gật đầu.
Triệu Uẩn cười cười: – Vừa vặn, tại hạ cũng muốn thử xem, đây rốt cuộc là món ăn gì? Lý huynh sẽ không để tâm chứ? – Vậy thì không thể tốt hơn.
Mời.
– Mời.
Hai người sánh vai đi tới.
Không đợi Lý Kỳ lấy tiền, Triệu Uẩn liền trực tiếp đặt một thỏi bạc lên bàn.
“Kẻ có tiền có khác.” Nam tử trung niên vừa nhìn thấy Triệu Uẩn, ánh mắt hiện lên tia kinh ngạc.
Nhưng chỉ là lóe lên, liền mỉm cười nói: – Mời hai vị ngồi.
Sau khi hai người ngồi xuống, ông ta lại nói: – Món canh này là do ta dùng chín loại nguyên liệu nấu thành.
Nếu hai người, ai có thể nếm ra là những nguyên liệu gì thì thắng bốn mươi lượng bạc của ta.
Triệu Uẩn giống như có chút không kiên nhẫn, thúc giục: – Nhanh bắt đầu đi.
Đúng lúc này, lại nghe thấy một giọng nói vang lên từ trong đám người: – Đợi chút, đợi chút, còn có ta.