– Không có gì, không có gì.
Lý Kỳ nao nao, lập tức đứng lên ngăn cản tầm mắt của Tần phu nhân, lắc đầu nói.
– Không có gì? Vậy trong nồi kia là cái gì?
Tần phu nhân chỉ về phía cái nồi hỏi.
“Đồ mồ hôi, bị phát hiện rồi.”
Lý Kỳ đảo đảo con ngươi, đáp:
– À, thì ra phu nhân thắc mắc cái này. Tại hạ đang nấu cháo. Ài, mấy ngày nay tại hạ thấy phu nhân bận rộn với công việc của tiệm, chắc hẳn rất mệt mỏi. Cho nên muốn làm mấy món bồi bổ cho phu nhân.
Tần phu nhân sững sờ, trong lòng vừa cảm động, vừa hổ thẹn:
– So với ngươi và Ngô thúc, mấy việc ta làm có tính là gì. Vậy mà ngươi còn phải nửa đêm thức dậy nấu cháo cho ta, đúng là vất vả ngươi. Về sau những việc như vậy thì để cho Tiểu Đào làm.
– Không vất vả, một chút cũng không vất vả.
Lý Kỳ lắc đầu, lại nói:
– Phu nhân vẫn là ở bên ngoài đợi tốt hơn. Miễn cho khói hun vào người.
Tần phu nhân lại cảm động nhìn hắn một cái, gật đầu, xoay người rời đi.
Qua chừng nửa canh giờ, Trần A Nam chợt tiến đến.
– A Nam, đánh xe tới chưa?
Trần A Nam gật đầu:
– Người đánh xe đang đợi ở bên ngoài.
– Tốt, chúng ta đi nhanh thôi. Nhớ kỹ, ngàn lần đừng để cho phu nhân nhìn thấy.
– Vâng.
Hai người, một người cầm một cái lò than nhỏ, một người bưng nồi cháo, lén lút đi hướng cửa sau.
Tần phu nhân vừa từ trong nhà đi ra, đúng lúc nhìn thấy hai thân ảnh lén lút của Lý Kỳ và Trần A Nam. Nàng hơi sững sờ, sau đó cười lắc đầu, xoay người quay lại phòng.
.
Rời Tần phủ, Lý Kỳ và Trần A Nam leo lên xe lừa. Người đánh xe điều khiển xe lừa đi tới một tòa nhà rộng lớn, quý phái. Bên cạnh đặt hai con sư tử bằng đá uy vũ, phía trên cửa treo một tấm biến thiếp vàng Bạch phủ.
“Mẹ nó chứ, nhà gì mà to vậy. Tòa nhà này nếu đặt ở đời sau, kiểu gì cũng phải lên phường nói chuyện với sở thuế.”
Lý Kỳ cảm thán, đi tới trước cửa Bạch phủ, gõ cửa vài cái.
Chỉ chốc lát, cửa liền mở.
Một người gia đinh thò đầu ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lý Kỳ:
– Xin hỏi ngươi tìm ai?
– Ta muốn gặp Bạch nương tử.
– Ngươi là?
– À, ta là Lý Kỳ của Túy Tiên Cư.
Lý Kỳ vội đáp.
– Xin chờ một lát.
– Phanh.
Cửa liền đóng.
“Mẹ nó chứ, tố chất gì vậy?”
Sắc mặt của Lý Kỳ cứng đờ, trong lòng hung hăng mắng.
Sau một lát, cửa lại mở. Lần này ngoại trừ tên gia đinh kia, còn có một người, chính là Hạnh Nhi, thiếp thân nha hoàn của Bạch Thiển Dạ đi ra.
– Ủa, thì ra là Lý công tử.
Hạnh Nhi vừa nhìn thấy Lý Kỳ, liền cười hì hì nói.
Lý Kỳ trừng mắt, cả giận nói:
– Lẽ nào còn có người dám giả mạo đại danh của Lý Kỳ ta? Cô nương nói cho ta biết, ta lập tức đi đánh chết y.
– Đúng là không biết xấu hổ.
Hạnh Nhi hướng Lý Kỳ làm cái mặt quỷ, sau đó nói:
– Thất Nhi tỷ chính đang ở hậu viện, công tử đi theo ta.
– Chờ một chút.
Lý Kỳ vội vàng quay lại chiếc xe, bưng cái nồi xuống, sau đó nói với Trần A Nam:
– A Nam, ngươi quay về tiệm trước đi. Còn có, phải nhớ là chuyện hôm nay không được kể cho bất kỳ ai biết. Đặc biệt là phu nhân và Lục Tử.
Trần A Nam gật dầu:
– Tiểu đệ biết rồi.
Lý Kỳ gật đầu, đi tới bên cạnh Hạnh Nhi, cười nói:
– Hiện tại có thể đi.
Đi vào trong phủ, chỉ thấy bên trong khá náo nhiệt. Riêng cái sân nhỏ thôi đã có mười gia đinh đang quét rác, tỉa cây. So với Tần phủ mà nói, đúng là một trời một vực.
Lý Kỳ theo sau Hạnh Nhi đông ngoặt tây ngoặt mới tới một tiểu viện khá thanh tĩnh. Chỉ thấy nơi này trồng rất nhiều hoa cỏ. Có Mẫu Đan khuynh quốc khuynh thành, có Thược Dược diễm lệ phân phương. Có Thu Cúc ám hương phù động, Hoa Lan quân tử, đúng là bách hoa tề diễm, đẹp không sao tả xiết.
Nhưng mà, hoa thơm tuy đẹp, vẫn không sánh bằng người nử tử mặc bộ quần áo trắng đang ngồi trong tiểu đình kia.
Tuy nhiên, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây, lại hao gầy hơn ngày xưa rất nhiều.
Lý Kỳ thấy vậy, trong lòng càng thêm áy náy.
Bạch Thiển Dạ thấy Lý Kỳ tới, mỉm cười, vươn tay nói:
– Mời Lý công tử ngồi.
Lý Kỳ không chút khách khí ngồi xuống. Thấy trên bàn còn bày biện một chiếc Huyền Cầm, cười nói:
– Những bông hoa kia thật có phúc khí. Vừa mới tỉnh dậy, đã có thể nghe tiếng đàn động lòng người của Bạch nương tử rồi.
Bạch Thiển Dạ cười khổ, lắc đầu:
– Không biết hôm nay công tử tới là có việc gì?
Lý Kỳ cười ha hả:
– Là như vậy. Hôm qua ta nghe phu nhân nói, mấy ngày nay Bạch nương tử không được khỏe lắm. Cho nên mới tới thăm một chút. Đúng rồi, ngươi đã ăn sáng chưa?
Bạch Thiển Dạ sững sờ, lắc đầu.
– Vậy thì tốt.
Lý Kỳ cười hì hì, đặt cái nồi sứ lên bàn, nói:
– Cháo ngạnh vừa mới ra lò, thích hợp cho người bệnh như ngươi ăn.
Nói xong, lại hướng Hạnh Nhi nói:
– Hạnh Nhi, ngươi mau lấy bát đũa. Món cháo này phải ăn nóng mới tốt..
Hạnh Nhi không lập tức rời đi, mà dùng ánh mắt hỏi thăm Bạch Thiển Dạ.
Bạch Thiển Dạ cũng không cho Hạnh Nhi chỉ thị gì cả, nhìn cái nồi sứ, lại nhìn Lý Kỳ, đột nhiên hỏi:
– Nghe nói hôm qua gia phụ tới tìm công tử?
Lý Kỳ sững sờ, gật đầu:
– Đúng vậy.
Bạch Thiển Dạ cười nói:
– Nếu như hôm nay công tử tới vì chuyện đó, thì chỉ sợ công tử phải tay không mà về rồi. Bởi vì chuyện này ta cũng không rõ ràng lắm.
Lý Kỳ biến sắc, sửng sốt nửa ngày, cau mày nói:
– Ý của ngươi là, ta mang chao tới, chỉ là muốn biết nguyên nhân vì sao phụ thân ngươi tới tìm ta phải không?
Bạch Thiển Dạ ngẩn người:
– Chẳng lẽ không đúng sao?
Xem ra, một câu Ta là thương nhân, sẽ không làm những việc không kiếm được lời. của Lý Kỳ đã khắc sâu vào trong lòng nàng.
Lý Kỳ vừa nghe, nhiệt tình lập tức hóa thành hư ảo. Hắn nhìn nồi cháo, ánh mắt cũng trở nên ảm đảm, nhẹ nhàng gật đầu, cố nặn ra vẻ tươi cười nói:
– Xem ra cái gì cũng không thể gạt được ngươi. Đã như vậy, ta liềnquay về tiệm làm nốt công việc. Món cháo nàyDù sao cũng đã bưng tới, ngươi ăn thử xem. Xin phép cáo từ.
Dứt lời, cũng không đợi Bạch Thiển Dạ trả lời, Lý Kỳ liền đứng dậy, chắp tay, xoay người rời đi.
– Người này chỉ biết đút lợi vào trong mắt. Thất Nhi tỷ đừng ăn cháo của hắn, để nô tỳ đổ đi.
Hạnh Nhi khinh thường nhìn bóng lưng của Lý Kỳ, khẽ nói.
Bạch Thiển Dạ lắc đầu, thản nhiên nói:
– Không cần, ngươi vào bếp lấy bát ra đây.
Hạnh Nhi sững sờ, gật đầu liền rời đi.
Chỉ sau chốc lát, Hạnh Nhi đã cầm bát với thìa tới. Vừa mở nồi cháo ra, một mùi thơm sực nức bay ra ngoài.
– Ủa, sao món chao này vẫn còn nóng hôi hổi như vậy?
Bạch Thiển Dạ hiếu kỳ hỏi.
Hạnh Nhi đáp:
– Thất Nhi tỷ không biết chứ, vừa rồi lúc hắn tới, hắn mang theo cả lò than. Xem ra hắn thực sự rất muốn biết vì sao lão gia tới tìm hắn.
Bạch Thiển Dạ nao nao, hỏi:
– Ngươi nói hắn mang theo cả lò than tới?
– Đúng vậy, vừa nãy nô tỳ nhìn thấy mà.
Hạnh Nhi gật đầu, múc một bát cháo cho Bạch Thiển Dạ.
Bạch Thiển Dạ kinh ngạc nhìn bát cháo trước mặt, trong mắt xuất hiện một tia sợ hãi. Hơi do dự, mới cầm lấy thìa, múc một thìa bỏ vào trong miệng. Một mùi thơm của gạo tẻ lan tỏa khắp đầu lưỡi. Nhất thời một cỗ tình cảm ấm áp chảy vào đáy lòng. Khiến cho người ta thoải mái khó nói lên lời.
Món cháo ngạnh nhìn bề ngoài không có gì lạ này, mặc dù xa xa mới rung động như Mặt Mày Hớn Hở. Nhưng bên trong lại có một nguyên liệu đặc thù, chính là tâm ý, cũng có thể nói là một phần tình cảm.
Sắc mặt Bạch Thiển Dạ liền trắng bệch, sững sờ hồi lâu, đột nhiện khẽ giật mình nói:
– Hạnh Nhi, ngươi nhanh đi gọi Lý
Nhưng nói được một nửa, nàng liền không nói được nữa.