Mấy người thương lượng xong, Lý Kỳ liền ngựa không dừng vó quay về doanh trại. Buổi chiều huấn luyện vẫn là luyện đội hình đội ngũ. Tới buổi tối, Lý Kỳ vẫn không buông tha nhóm binh lính càn quấy này. Hắn phân phó cho hai mươi lăm tổ trưởng dẫn theo tổ viên của mình tiếp tục tập luyện dưới ánh nến.
Hơn nữa, Lý Kỳ cũng không vì đôi mắt đỏ bừng vì thiếu ngủ của bọn họ làm cho cảm động. Buổi tối làm quen với tập kích là điều không thể thiếu. Việc này có thể giúp bọn họ rèn luyện ra tinh thần thép.
Nhưng đêm nay Lý Kỳ không có ý định tự thân ra mặt. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn mệt mỏi. Cung cách làm việc của hắn từ trước tới nay vẫn như vậy, hắn lười biếng không sao, nhưng thủ hạ của hắn mà lười biếng, thì hắn sẽ không sướng. Kết quả là hắn rất sảng khoái giao trách nhiệm này cho Lương Hùng. Khiến cho Lương Hùng thiếu chút nữa buồn bực phát khóc.
Rời khỏi quân doanh, Lý Kỳ đi về hướng quán bar Rít Gào. Bên trong vẫn mơ mơ màng màng. Dưới tiếng đàn nhẹ nhàng, các khách hàng thả lỏng tâm tình, rất là thích ý.
Hiện tại quán bar Rít Gào có thể nói là ngày tiến đấu kim. Bởi vì ở thời này có quá ít nơi để tiêu khiển. Có cũng chỉ là những chiêu bài cũ. Mà quán bar Rít Gào xuất hiện, đã cung cấp cho đám công tử ca rảnh rỗi kia một chỗ ăn chơi rất tốt. Cơ hồ tối nào cũng tới. Lợi nhuận đã vượt qua Túy Tiên Cư, sắp bằng Phàn Lâu. Dù sao rượu và đồ ăn vặt ở trong này khá là đắt. Ngay cả chỗ để ngựa cũng phải mất tiền.
Giờ đây, Cao nha nội, Hồng Thiên Cửu và Sài Thông đang ngồi bên trong cùng của phòng khách quý. Nằm trên ghế sa lon, hai chân gác lên, nghiễm nhiên một bộ lão bản. Bọn họ đàm luận tự nhiên là việc ngày mai chỉnh Hà lang trung như thế nào. Việc như vậy, Sài Thông sao có thể bỏ qua. Phải biết rằng, đây chính là nguyên nhân mà y thích đi theo đám người Cao nha nội.
Tiểu tử Trần A Nam rốt cuộc đã được hưởng tư vị của làm chủ quản. Cậu ta dẫn theo bốn, năm thủ hạ đi xung quanh dò xét, uy phong bát diện. Mấy tên thủ hạ kia là tay chân sai vặt của Cao nha nội. Những người này không làm được việc gì, nhưng dùng để trưng bày thì không ai thích hợp hơn. Từ lúc quán bar khai trương tới này, dù không thiếu những lần cãi nhau. Nhưng vẫn chưa có người nào dám động thủ ở đây.
Lý Kỳ không tới chỗ Cao nha nội, mà tới một góc vắng người, rồi gọi Trần A Nam tới, hỏi thăm tình hình của quán bar trong hai ngày này. Nghe thấy Trần A Nam nói mọi việc đều tốt, trong lòng liền yên tâm. Lại dặn dò Trần A Nam vài câu, sau đó đi ra cửa, lên phòng nữ nhân. Bởi vì quỹ từ thiện thành lập khá vội vàng, nên hắn đã giao phòng nữ nhân cho Bạch Thiển Dạ làm văn phòng tạm thời.
Do giờ đã là buổi tối, nên phòng nữ nhân đóng cửa từ chối tiếp khách. Nhưng đèn bên trong vẫn còn sáng. Lý Kỳ biết, một người ham mê công việc như Bạch Thiển Dạ, khẳng định còn đang làm việc. Lại nghĩ tới đêm đó phiên vân phúc vũ, nhất thời tà tâm nổi lên, vẻ mặt cười dâm đãng đẩy cửa đi vào. Nhưng khi hắn nhìn thấy nữ nhân duy nhất ngồi trong phòng kia, dục hỏa trong lòng như bị dội một gáo nước lạnh. Bởi vì người ngồi bên trong không phải là Bạch Thiển Dạ, mà là mẹ của nàng, Bạch phu nhân.
Chỉ thấy Bạch phu nhân mặc một bộ váy màu vàng, ngồi ở bàn đu dây, đoan trang xinh đẹp, phong thái như cũ.
Bạch phu nhân ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Lý Kỳ, thản nhiên cười nói:
– Rốt cuộc ngươi đã tới.
Lý Kỳ nao nao, cười đáp:
– Bá mẫu, đã hai ngày rồi tiểu chất chưa tới đây. Từ ‘rốt cuộc’ ở đâu ra vậy?
Đang khi nói chuyện, hắn đã đi tới đối diện Bạch phu nhân rồi ngồi xuống, nhìn xung quanh, hỏi:
– Ủa? Thất Nương đâu rồi bá mẫu?
Bạch phu nhân buông cây bút xuống, bóp bóp trán, đáp:
– Hai ngày này, Thất nhi đều thức tới nửa đêm. Hôm nay ta cố ý bảo con bé về nghỉ ngơi sớm. Con bé vừa rời đi không lâu.
Nói xong, nàng lại nhìn Lý Kỳ, oán giận nói:
– Có đôi khi ta thật hối hận giao phó Thất nhi cho ngươi.
Hối hận? Hừ, vậy thì bà hối hận cả đời đi. Dù sao Thất Nương đã là người của ta rồi.
Trong lòng Lý Kỳ rất vô sỉ nói một câu như vậy, ngoài miệng lại nói:
– Bá mẫu nói gì vậy. Hiện tại không phải Thất Nương rất hạnh phúc sao? Có một trượng phu yêu thương nàng, lại có thể làm những việc mà nàng ấy thích. Thử hỏi trong thiên hạ, có nữ nhân nào hạnh phúc hơn nàng ấy?
Bạch phu nhân nghe hắn tự biên tự diễn, cười mắng:
– Tiểu tử ngươi đúng là biết khiêm tốn.
– Ài, đây là bệnh cũ, đã nhiều năm rồi vẫn không sửa được. Đành phải mặc kệ. Đã khiến bá mẫu chê cười.
Lý Kỳ thở dài.
Da mặt của người này thực không biết làm từ cái gì. Bạch phu nhân chẳng muốn dong dài với hắn, nghiêm mặt nói:
– Lý Kỳ, ta không phản đối ngươi để Thất Nương làm hội trưởng của quỹ từ thiện gì đó. Nhưng hiện tại người quyên tiền càng ngày càng nhiều. Ngươi chỉ để Thất nhi và nha đầu Hồng Nô kia quản lý, có phải gây khó khăn cho hai người. Ngày nào cũng phải làm tới nửa đêm mới về. Cho dù thân thể bằng sắt cũng không chịu nổi. Mà ngay mẫu thân như ta cũng nhìn không được. Ta thấy ngươi nên tìm người giúp hai đứa mới đúng.
Nhắc tới mới nhớ, mình đã không để ý tới điều này, thật là đáng trách.
Lời của Bạch phu nhân như điểm tỉnh người trong mộng. Lý Kỳ nhướn mày nói:
– Bá mẫu giáo huấn rất đúng. Tiểu chất nên tìm người giúp các nàng. Nhưng dù sao Thất Nương cũng là nữ nhi, nếu tìm vài người nam nhân tới giúp các nàng, lại có chút không ổn. Còn nếu tìm nữ nhân, thì Tiểu Ngọc là thích hợp nhất. Nhưng giờ nàng ấy còn phải quản lý Túy Tiên Cư, chỉ sợ rất khó chiếu cố hai đầu.
Bạch phu nhân mỉm cười:
– Việc này ta đã sớm suy nghĩ giúp ngươi. Ta nghe nói tiểu thiếp của nha nội, Sài tiểu quan nhân thường xuyên tới nơi này chơi. Phần lớn những nữ oa kia đều là tiểu thư khuê các, tri thư đạt lý, ngươi đại khái có thể bảo các nàng ấy chiếu cố Thất nhi.
Đây là một chủ ý không tồi. Nhìn ra không ra Bạch phu nhân rất có đầu óc kinh tế. Những tiểu thiếp kia không phải lo cái ăn cái mặc. Ngay cả tiền công cũng được giảm đi. Đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Lý Kỳ gật đầu, cười nói:
– Tốt, đợi tí nữa tiểu chất sẽ nói với bọn họ.
Nói xong, hắn lại hướng Bạch phu nhân cười hắc hắc, chỉ vào bàn sổ sách, hỏi:
– Phu nhân, những điều này là do phu nhân viết à?
Bạch phu nhân thở dài:
– Thất nhi nói những khoản mục này phải hoàn thành trong ngày hôm nay. Không có cách nào khác, ta đành phải làm giúp con bé.
Lý Kỳ cười nói:
– Phu nhân, người cả ngày ở nhà cũng không có việc gì làm. Không bằng cũng tới nơi này hỗ trợ. Như vậy chẳng phải ngày nào cũng được trông thấy Thất Nương sao?
Tài trí của Bạch phu nhân, hắn đã được trông thấy. Nếu có nàng ta tương trợ, đây tuyệt đối là một việc tốt. Có một trợ thủ tốt như vậy, không dùng thì lãng phí.