Nếu như Lý Kỳ không bị xuyên thời gian, thì thực ra chẳng bao lâu nữa, hắn cũng sẽ kế thừa vị trí của nhạc phụ, trở thành vị Chủ tịch Hội đồng quản trị theo đúng nghĩa của nó. Hiện giờ, chỉ là hắn ngồi vào cái ghế đó trước 900 năm mà thôi. Do hắn cũng không có dự tính thành lập Hội đồng quản trị, nên cái chức Chủ tịch cũng chỉ là danh xưng hão, chẳng có ý nghĩa thực chất nào cả.
Tần phu nhân chẳng hứng thú gì lắm với cái danh xưng này, chỉ nhếch mép mỉm cười. Nhưng Bạch Thiển Dạ lại vô cùng thích thú, hỏi: -Thế còn Tiểu Ngọc?
– CEO.
Lý Kỳ nói xong cũng liền giải thích luôn:- Đó cũng là chức vụ điều hành cao nhất, nếu không có sự kiện trọng đại, thì muội ấy toàn quyền quyết định, nhưng trước mắt, muội ấy còn phải lo việc kinh doanh của Túy Tiên Cư đã, đợi đến khi có người thay thế, Tiểu Ngọc mới thực sự trở thành Giám đốc điều hành.”
– Thế còn Ngô Thúc?
Lý Kỳ cười nói: – Ngô Thúc thì đương nhiên phải là Tổng giám tài vụ rồi.
Bạch Thiển Dạ hướng về phía Ngô Phúc Vinh cười nói: – Ngô Tổng giám.
Ngô Phúc Vinh chỉ biết vừa cười vừa lắc đầu.Lý Kỳ cười lớn, bảo lão thợ mộc Điền mở cửa ra. Căn phòng làm việc không lớn, chỉ khoảng trên dưới chục mét vuông, nhưng đồ đạc bày biện lại vô cùng cao quý, điển nhã. Từ bàn ghế cho đến hộp đựng bút, tất cả đều thuộc loại tốt nhất, rất hợp với thân thế của Bạch Thiển Dạ.
Còn phòng làm việc của Quý Hồng Nô thì diện tích cũng ngang với phòng của Bạch Thiển Dạ, nhưng cách bài trí lại thiên về phong cách nhẹ nhàng, khác hẳn với phong cách của phòng Bạch Thiển Dạ.
Ở giữa còn có một cánh cửa, nối liền hai căn phòng với nhau.
Mọi người thì cho rằng việc thiết kế cánh cửa này là để thuận tiện cho Bạch Thiển Dạ và Quý Hồng Nô, nhưng thực ra Lý Kỳ làm vậy là để thuận tiện cho hắn thôi.Hai nữ nhân cảm thấy rất vừa lòng đối với sự chuẩn bị kĩ càng mà Lý Kỳ làm cho họ. Người đa tạ, kẻ cảm ơn, làm cho Lý Kỳ ngứa ngáy không chịu nổi, ngẫm bụng không biết bao giờ cả ba mới được ngủ chung giường. Đây là chướng ngại lớn nhất mà hắn muốn vượt qua ở cái thời Bắc Tống này.
Sau khi tham quan phòng làm việc của hai nữ nhân xong, Lý Kỳ dẫn mọi người đi xem phòng làm việc của Tiểu Ngọc và Ngô Phúc Vinh. Phòng của hai người này thiên về tính thực dụng, bên trong không bày biện những thứ thừa thãi, đều là những vật dụng chuyên dùng, đem lại cho người ta cảm giác rất chuyên nghiệp.
Tham quan tầng hai xong, mọi người bước lên tầng ba. Bố cục tầng lầu này rất đơn giản, chỉ gồm ba phòng và một sảnh lớn.
Ba căn phòng đó gồm phòng làm việc của Chủ tịch Hội đồng quản trị, Phòng họp, Phòng khách VIP. Cái phòng khách VIP này ắt là chuẩn bị cho những vị như Tống Huy Tông hay Thái Kinh gì đó.
Đại sảnh ở giữa thì kê mấy bộ sô pha và một bộ bàn trà cỡ lớn, bộ này hẳn là phải làm từ gỗ đàn hương. Tất cả toát lên một vẻ sang trọng vô cùng. Hơn nữa, quang cảnh cũng rất đẹp, đứng bên cửa sổ nhìn ra, cảnh sắc dòng Kim Thủy thu hết vào tầm mắt, khiến lòng người sảng khoái mê say.
Bạch Thiển Dạ đi một vòng bên ngoài, tò mò hỏi: – Đại ca, sao lại không có phòng của Vương tỉ tỉ?
Về điểm này, ngoại trừ hai người tham gia vào công việc thiết kế là Lý Kỳ và lão thợ mộc Điền thì ai cũng cảm thấy kì lạ.Lý Kỳ cười ha hả nói: – Tính cách của phu nhân thì ngươi rõ rồi, nếu không cần thiết thì hiếm khi ra khỏi cửa, tin rằng mai này cũng rất ít đến. Cho nên để tiết kiệm không gian, ta đã sắp xếp phòng làm việc của nàng ngay trong phòng của ta rồi.
Tần phu nhân nghe vậy liền hỏi: – Sao lại như vậy? Chia làm hai phòng hay gộp làm một thì có gì khác nhau? Tiết kiệm không gian ở chỗ nào?
Lý Kỳ cười khà khà nói: – Đương nhiên là phải khác nhau chứ, khi ngươi không có mặt, phòng của ngươi là chỗ nghỉ ngơi của ta. Như thế thì phòng làm việc của ta trở nên rộng hơn nhiều. Ngươi nói xem, có phải là tiết kiệm được rất nhiều không gian không!- Ngươi gọi đây là tiết kiệm? Rõ ràng là chỉ làm cho chính ngươi thôi, thật vô liêm sỉ. Tần phu nhân cố nén giận, đi thẳng về phía phòng Chủ tịch Hội đồng quản trị.
Phòng làm việc của Chủ tịch Hội đồng quản trị đặt ở góc Đông Nam, hay nói cách khác, căn phòng này có hai mặt tiền nhìn ra dòng Kim Thủy xinh đẹp.
Khi cánh cửa phòng làm việc của Chủ tịch Hội đồng quản trị mở ra, cảm giác đầu tiên của mọi người là nó không lớn như tưởng tượng, cùng lắm cũng chỉ bốn chục mét vuông. Ngay phía trước kê một bộ bàn ghế làm việc, bên trái là cửa sổ, khi rảnh rỗi, chỉ cần khẽ quay đầu là có thể ngắm được cảnh sắc bên ngoài. Phía trước bàn làm việc có hai chiếc ghế, đối diện là một bộ sô pha và một bộ bàn trà, bên trái bàn làm việc là một tủ rượu nhỏ, phía trước tủ rượu là một quầy rượu loại nhỏ nhiều nhất là hai người ngồi một người đứng. Hắn mặc dù không uống rượu, nhưng đàn ông Bắc Tống thì gần như chẳng có ai mà không uống rượu cả. Trên bục còn kê một chiếc bàn đánh bài nhỏ. Chớ khinh thường cái bàn đó, nó có thể là mỏ kiếm thêm kha khá của Lý Kỳ.
Tất cả đều là mô phỏng theo thiết kế hiện đại, nên đám người Tần phu nhân không hiểu. Nhưng bọn họ lại cảm thấy hiếu kì đối với cái vệt gì đó màu xanh phía trước quầy rượu.
Bạch Thiển Dạ tiến lên phía trước nhìn, thấy phía cuối vệt vải xanh lét đó còn có một lỗ nhỏ, không kìm nổi hiếu kì, hỏi: – Đại ca, đây là cái gì?
– Đây gọi là đường bóng Golf, là thứ đại ca mới phát minh ra.Lý Kỳ cười đắc ý nói tiếp: – Nhưng gậy và bóng còn đang được chế tạo, đợi làm xong, đại ca dạy muội cách chơi.
Trong căn phòng làm việc của Chủ tịch Hội đồng quản trị mà không có đường bóng Golf thì thật chẳng khoa học chút nào.
Bạch Thiển Dạ mặc dù chẳng khoái lắm, nhưng nom cái điệu hào hứng thích thú của Lý Kỳ thì vẫn cười mà “vâng” một tiếng.
– Thật là gàn dở. Tần phu nhân thản nhiên ném cho một câu, rồi quay người đi về hướng đối diện với quầy rượu. Chẳng phải nói, đó chính là phòng làm việc của nàng.Nàng đẩy cánh cửa ra, nhìn quanh một lượt, chỉ thấy căn phòng này rộng khoảng ba chục mét vuông, ngay phía trước bày một bàn làm việc nhỏ, có thể nói là nhỏ nhất toàn công ty, bên phải, phía giáp cửa sổ kê ba cái ghế mây và một cái bàn tròn nhỏ, bên trái là một chiếc giường loại vừa trải tơ tằm cao cấp, bên cạnh giường còn có một chiếc gương đồng. Đây là phòng làm việc gì chứ, rõ là nơi gia đình nghỉ ngơi.
Trong mắt Tần phu nhân ánh lên một niềm vui bất ngờ, nhưng cũng chỉ là chợt lóe lên rồi tan biến, bỗng nhiên nàng chau lông mày lại, liếc xéo Lý Kỳ.
Lý Kỳ bị nàng nhìn đến dựng cả tóc gáy, nói: – Phu nhân, sao cứ nhìn ta vậy?
Tần phu nhân nói: – Vừa nãy ngươi nói nếu như ta không có ở đây thì là phòng nghỉ của ngươi?Lý Kỳ gật đầu nói: – Đúng vậy, ngươi nhìn xem, thiết kế của ta chả phải là rất đẹp sao?
Tần phu nhân quay lại nhìn về phía lão thợ mộc Điền ra lệnh: – Lão Điền, lát nữa thay cho ta một bộ khóa khác.
– Chậm đã.
Lý Kỳ khua khua tay hướng về phía Tần phu nhân nói: – Phu nhân, hà cớ phải làm vậy?
Bạch Thiển dạ bỗng giật giật tay áo hắn, nói khẽ: – Đại ca, qua đây chút, muội có chuyện muốn nói với huynh.Lý Kỳ nhìn nàng với vẻ nghi ngờ, sau đó cùng nàng tới sát cửa sổ. Bạch Thiển Dạ khẽ giọng nói: – Đại ca, huynh sắp xếp vậy là không ổn.
– Có gì mà không ổn?
– Huynh nghĩ xem, nếu như huynh sử dụng chiếc giường kia để ngủ, thì Vương tỉ tỉ nào dám ngủ trên đó nữa?
Lý Kỳ trầm xuống, hắn sắp đặt vậy cũng chỉ là để khi mệt thì ngả lưng một hai giờ trên chiếc giường đó, đoạn nói: – Vậy thì sao nào, ta cũng chẳng mắc bệnh gì, với lại khi nàng ấy không có ở đây ta mới vào nghỉ ngơi, hơn nữa chiếc giường này cũng là dùng để nghỉ tạm thôi, nàng ấy có sống ở đây đâu.Bạch Thiển Dạ vội la lên: – Thế, thế vẫn không ổn, không hợp phép lịch sự, Vương tỉ tỉ không đồng ý đâu.
Không lịch sự? Lý Kỳ nhìn cái vẻ xem ra không phải đùa của nàng, chán nản vò đầu bứt tóc, đoạn liếc nhìn Tần phu nhân đang một bộ mặt đầy cứng rắn, đành thở dài nhìn về phía lão thợ mộc Điền vẫy tay nói: – Ngươi thay cho phu nhân một bộ khóa mới đi.
Tần phu nhân lúc này thần sắc mới ổn định lại chút ít, thực ra cách bài trí của Lý Kỳ làm nàng rất hài lòng, cái căn phòng này rất đúng với những gì mà nàng tưởng tượng. Nếu như sắp xếp cho nàng một căn phòng riêng, trái lại còn làm nàng mất đi cảm giác an toàn, bên ngoài có Lý Kỳ như có người gác cửa cho, sẽ khiến nàng cảm thấy yên tâm hơn.Nhưng khi nghĩ lại, cái lão thợ mộc Điền này là người của Lý Kỳ, vẫn thấy không yên tâm, nàng nói: – Không phải phiền đâu, ta tự tìm người thay khóa.
Lý Kỳ sao không biết ý nàng, vẻ không hài lòng nói: – Tùy ngươi, tốt nhất là ngươi cứ lắp lấy tám chín chục cái khóa vào, sau đó treo biển “không nhiệm vụ miễn vào”.
Tần phu nhân nom cái bộ dạng chịu thua đó của Lý Kỳ, không nhịn được cười, buột miệng nói: – Kẻ trộm đừng mơ.
Lý Kỳ tức giận nói: – Ngươi, ngươi được lắm.Hắn biết nếu chơi trò đối đầu với Tần phu nhân là đâm đầu bụi rậm.
Đúng lúc này, dưới lầu vang lên một tiếng gọi ầm ĩ khiến mọi người giật mình “Lý Kỳ, Lý Kỳ”.
Cao Nha Nội?
Mọi người quay ra nhìn.
Tần phu nhân nhíu mày nói: – Ngươi gọi hắn đến làm gì?
– Ta có gọi đâu.Lý Kỳ vẻ buồn bực vội vàng đi ra, chỉ thấy Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu đi nhanh vào.
– Lý Kỳ, ngươi quả nhiên ở đây. Tiểu Cửu, lên.
Cao Nha Nội phát hiện ngay ra Lý Kỳ, hai người lao thẳng lên tầng ba.
Tần phu nhân nghe tiếng bước chân đang đi lên của họ, vẻ mặt căng thẳng, nhanh chóng sai lão thợ mộc Điền khóa cửa phòng làm việc của mình lại, sau đó vội vàng cùng với hội Bạch Thiển Dạ lui ra ngoài, đi tham quan phòng họp.
– Không ngờ rằng những vị khách đầu tiên đến công ty ta lại là hai tên này, đây là điềm lành hay điềm dữ đây?Lý Kỳ đứng ngây tại chỗ lắc đầu.
Hai người lên đến tầng ba, Hồng Thiên Cửu nhìn thấy ngay dòng chữ “Phòng Chủ tịch Hội đồng quản trị”, chẳng nói chẳng rằng đẩy cửa đi thẳng vào trong, Cao Nha Nội cũng đi vào theo.
Giỏi lắm! Lý Kỳ nghiến răng, cũng nhanh chóng theo vào, hắn sợ phòng làm việc của mình bị hai tên kia phá hỏng mất.
Quả nhiên, Lý Kỳ vừa vào đã nhìn thấy Cao Nha Nội ngồi chồm hỗm trên ghế của hắn, Hồng Thiên Cửu thì đến quầy rượu tìm rượu uống.
– Chậc chậc, Lý Kỳ, căn nhà này của ngươi quả không tệ, ta cũng phải tìm người giúp ta làm cho một căn giống thế này mới được.Cao Nha Nội ngồi trên ghế Chủ tịch, quay liền mấy vòng, khiến Lý Kỳ không thể yên dạ.
Hồng Thiên Cửu chẳng một chút khách khí tự rót cho mình một ly rượu, uống một hơi cạn luôn, chép miệng vài cái, nói: – Cũng mới lạ đó, chỉ có điều thấy thiếu mấy bức tranh chữ, ta thấy phòng làm việc người ta hay treo tranh chữ.
– Cái thằng đầu bếp đó thì hiểu cái gì. Cao Nha Nội hất cằm nói: – Tiểu Cửu, rót cho ta một ly, tự nhiên thấy khát quá.
Hai thằng ngu xuẩn chúng mày biết gì mà nói ta, Khốn nạn, Lý Kỳ nhếch mép, vẻ căm tức như đang muốn giết người.Lý Kỳ ngồi trên sô pha, hờ hững nói: – Đơn giản mà nói, đây là chỗ để làm việc. Đúng rồi, sao hai người lại đến đây?
Cao Nha Nội uống một ly rượu, nhâm nhi một lúc rồi mới nói: – Là cha ta bảo ta đến đưa cho ngươi cái thiệp mời, ba ngày nữa là khai hội đá cầu. Cha ta còn nói ngươi vô trách nhiệm quá, hội đá cầu là do ngươi đề ra, vậy mà chỉ nói mồm, chứ chả làm cái quái gì cả. Vừa nói hắn vừa lôi ra từ trong túi cái thiệp mời ném lên trên bàn.
Mẹ nó. Ông mày chỉ nói thôi đã là giúp chúng mày đại ân rồi, mày thì hiểu cái cóc khô gì. Lý Kỳ thản nhiên nói: – Mặc dù ta chưa đi, nhưng lúc nào cũng nghĩ đến việc đó, ở nhà vạch chương trình kế hoạch, cha ngươi hiểu lầm ta rồi.Hồng Thiên Cửu tay trái cầm chai rượu, tay phải cầm chén, ngồi phịch xuống ngay cạnh Lý Kỳ, cười khà khà nói: – Lý đại ca, cha ta cũng sai ta đến hỏi huynh, trận đấu đầu tiên tỉ lệ chấp trái tính thế nào?
Khốn, đến từ chuyên ngành cũng biết, được lắm. Lý Kỳ hỏi lại: – Trận đầu ai đấu với ai?
Cao Nha Nội cười nói: – Thị Vệ Mã các ngươi và Tề Vân Xã.
Trận đầu đã là Thị Vệ Mã? Thế thì tay Hồ Du chẳng phải vui đến chết à. Lý Kỳ cười nói: – Ta cũng không hiểu đá cầu, sao có thể biết tỉ lệ chấp tính sao? Mấu chốt là phải xem thực lực hai đội này chênh nhau thế nào.
Hồng Thiên Cửu nói: – Cha ta muốn Tề Vân Xã chấp 5 trái rưỡi.
5 trái rưỡi? Lý Kỳ ngạc nhiên nói: – Nhiều vậy? Đây rõ ràng là siêu độ, siêu độ, siêu siêu độ, định dọa người ta đấy à.
Cao Nha Nội hừ một tiếng, nói: – Thế có gì mà nhiều. Tề Vân Xã là đội cầu đầu tiên đất Đông Kinh này. Trừ phủ Thái úy nhà ta ra, gần như chẳng đội nào đọ nổi. Hơn nữa, đội Thị Vệ Mã nhà các ngươi trước giờ đá có ra gì đâu.Lý Kỳ hiếu kì hỏi: – Phủ Thái úy rất lợi hại sao?
Cao Nha Nội gật đầu nói: – Đương nhiên, có ta và tiểu Cửu, không lợi hại sao được?
Lý Kỳ kinh ngạc nói: – Hai ngươi trực tiếp đá?
Hồng Thiên Cửu vừa cười vừa gật đầu lia lịa.
Hai thằng khốn này đá thì cũng được, dẫu sao thì cũng là quân mình cả. Lý Kỳ gật gật cái đầu, lại nói: – Các ngươi chắn chắn Thị Vệ Mã thua Tề Vân Xã năm trái rưỡi?Cao Nha Nội vẻ khinh thường hừ một tiếng, nói: – Bản Nha Nội ta tính phải đến 6 trái rưỡi, nhưng cha ta nói là 5 trái rưỡi, Bát Kim thúc vẫn tin tưởng cha ta hơn.
– Bát Kim thúc thật có con mắt tinh tường. Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu, hắn dù sao cũng là Phó soái đội Thị Vệ Mã. Đến nay, Thị Vệ Mã bị người ta đánh giá như cứt chó thế này, hắn cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào, nhưng trong lòng vẫn cứ không yên tâm, trộm nghĩ, xem ra phải tìm Cầu huynh thương lượng chút, tỉ lệ độ mà đặt không chuẩn, rồi đến quần lót chả có mà mặc. Đoạn nói tiếp: – Thế phản ứng của bên ngoài bây giờ thế nào?
Hồng Thiên Cửu nói: – Còn phải nói, đương nhiên là đều nghiêng về Tề Vân Xã.Nói xong hắn lại cười khà khà nói tiếp: – Nhưng tỉ lệ độ thế này mà đưa ra, xem ra dân tình chẳng biết đặt thế nào.
Lý Kỳ nghiêm mặt nói: – Hai ngươi cũng chớ khinh xuất, sau khi đặt cược, các ngươi đừng để lộ tình hình đặt cược của mình, tránh để kẻ khác lợi dụng mà xen vào. Ngoài ra, các ngươi cũng nên tham gia nhiều vào cái đám dư luận kia mới phải.
Hồng Thiên Cửu cười khà khà nói: – Đại ca, huynh cứ yên tâm, chúng ta cũng chẳng phải lần đầu tiên làm việc này mà.
Cái thằng này sao lúc nào cũng muốn phá ta thế nhỉ. Lý Kỳ trợn mắt nói: – Ngươi trước kia đã làm bao giờ?Hồng Thiên Cửu ngây người ra, sau đó ngại ngùng lắc lắc cái đầu, nói: – Chưa, chưa ạ.
Cao Nha Nội thấy vậy cười hả hê, nói: – Ồ, đúng rồi, cha ta còn bảo ta nói với ngươi, đến lúc đó hoàng thượng cũng tới, ngươi phải chuẩn bị sớm một chút đi.
Lý Kỳ “ừ” một tiếng, nói: – Biết rồi.
Hồng Thiên Cửu bỗng nhiên chỉ tay về phía phòng làm việc của Tần phu nhân, nói: – Lý đại ca, căn phòng đó là gì vậy?Lý Kỳ buột miệng nói: – Là phòng làm việc của Tần phu nhân. Vừa dứt lời, hắn liền bổ sung thêm: – Các ngươi cũng chớ vào đó, cửa khóa rồi.
– Tần phu nhân?
– Ừ.
Cao Nha Nội mắt sáng lên, lập tức lao tới ngồi cạnh Lý Kỳ, lộ một vẻ mặt dâm đãng, cười nói: – Lý Kỳ, chẳng ngờ chúng ta lại cùng chung một chiến hào.
Lý Kỳ ngây người ra, coi vẻ mặt dâm đãng của hắn, lập tức hiểu ra vấn đề, tức giận nói: – Ngươi chớ có tâng ta vậy, ta làm sao có thể cùng một chiến hào với ngươi được chứ.
Cao Nha Nội đương nhiên chả tin, cười nói: – Lý Kỳ, ngươi cũng chớ giả bộ chính nhân quân tử nữa, Tần phu nhân xinh đẹp vậy, có thằng đàn ông nào nhìn mà không rung động, chỉ tiếc là nàng và bọn ta không môn đăng hộ đối, mà ta lại đã thành thân rồi, không thì xanh mướt lòng ta.
– “Xanh mướt lòng ta”? Ý gì vậy?
Hồng Thiên Cửu “ái dà” một tiếng, nói: – Ca ca nói đúng lắm, xanh mướt áo muội, lòng ta mê đắm.Mẹ! Lũ dâm tặc. Lý Kỳ trợn mắt nhìn Cao Nha Nội, rồi quay sang nhìn Hồng Thiên Cửu nói: – Tiểu Cửu, khá lắm, đã biết ngâm thơ ướt át rồi.
Hồng Thiên Cửu lắc đầu nói: – Huynh chớ cười ta, ta nào có biết ngâm thơ gì đâu, chỉ là ở gần tên mập họ Trâu lâu ngày, cũng học được vài câu, ca ca xem ra nhớ thơ không chuẩn lắm.
Cao Nha Nội cãi: – Ai bảo vậy, ta là ta ghét hai câu thơ quá dài, nên chập nó vào làm một đó thôi.
Chập, chập cái ấy ý. Quả là gần mực thì đen. Lý Kỳ vuốt mồ hôi nói: – Các ngươi chơi với ta lâu vậy, chắc không thể không biết nấu ăn đâu nhỉ?Hồng Thiên Cửu lập tức nói: – Ai bảo vậy, ta biết nướng cánh gà, nhưng có khả năng quên rồi. Đại ca, nhân hôm nay trời đẹp, hay là làm bữa kỉ niệm tròn một năm hoạt động.
Lý Kỳ cười gian nói: – Ta cũng có ý đó, nhưng lần này chúng ta phải làm một việc gì đó có ích, như là trồng cây gây rừng, trải nghiệm thiên nhiên hoang dã.