Lý Kỳ nghe thấy vậy, ánh mắt liền hướng lên lầu. Trong thoáng chốc, như nhìn thấy một thân ảnh lắc lư. Khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị, Lý Kỳ ôm quyền hướng Thái
Lão Tam nói:
– Ý tốt của Thái viên ngoại, tại hạ ghi nhớ trong lòng. Chỉ có điều tại hạ còn có chuyện quan trọng.
Nói tới đây, Lý Kỳ bỗng chỉ về phía sau của Thái Lão Tam:
– Ủa? Thái viên ngoại, sao ngài lại xuống đây?
Mọi người vừa nghe thấy vậy, đều quăng ánh mắt về hướng hắn chỉ. Nhưng phía sau nào có bóng dáng của Thái viên ngoại.
“Không xong, bị lừa rồi!”
Thái Lão Tam sững sờ trong chốc lát, lập tức phản ứng. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng của Lý Kỳ chen chúc trong dòng người, rồi từ từ biến mất.
Lý Kỳ nói đến là đến, nói đi là đi. Vung tay vung chân liền kiếm được một trăm lượng. Điều này khiến cho mọi người rất hiếu kỳ. Đều hỏi thăm lẫn nhau, nhưng không ai biết hắn.
………..
Lý Kỳ ôm một trăm lượng, không trực tiếp trở về Túy Tiên Cư. Mà như con ruồi mất đầu, đi loạn khắp nơi. Đợi khi xác định phía sau không có ai đi theo, mới dừng lại, tựa vào tường, thở hổn hển, lau mồ hôi, tự nhủ:
– Mẹ nó chứ, nguy hiểm thật.
Sở dĩ vừa nãy hắn chuồn đi, cũng không phải vì ra vẻ cao nhân. Mà lúc ấy trong lòng hắn thực sự rất sợ hãi.
Hắn tới Bắc Tống chưa được một tháng. Cũng không biết tình hình ở nơi này như thế nào. Vừa nãy sở dĩ hắn dám vì mẹ con Trần A Nam, ngay mặt khó xử Thái Lão Tam, cũng không phải hoàn toàn là do nghĩa khí. Thực ra hắn chính là dựa vào những tài tử thư sinh đứng một bên vây xem, mới dám làm như thế. Trong lòng của hắn rất rõ ràng. Cho dù Thái Lão Tam kia càng kiêu ngạo, càng lợi hại, cũng không dám ở trước mặt nhiều người như vậy, làm gì hắn. Huống hồ phía trên còn có Thái viên ngoại là người làm chủ.
Đối mặt với Thái Lão Tam, Lý Kỳ còn có thể khua môi múa mép. Nhưng đối mặt với Thái viên ngoại, hắn lại không có đáy! Mặc dù hắn chưa từng gặp qua Thái viên ngoại. Nhưng lại Ngô Tiểu Lục từng đề cập qua. Vị Thái viên ngoại nổi tiếng là tâm ngoan thủ lạt, không việc ác nào là không làm. Mà hắn lại phá hủy chuyện tốt của Thái viên ngoại. Khiến cho kế hoạch lợi dụng hiệu ứng ngôi sao của y bị chết non. Nếu mà đi lên lầu, nhất thời không kìm được miệng, nói vài câu không dễ nghe. Trời biết liệu Thái viên ngoại kia có sai người làm thịt hắn không.
Phải biết rằng, vô luận là thời này hay thời trước. Đối với những ông chủ vừa có tiền, vừa có thế mà nói. Những vị quan phủ ngụy trang vì nước vì dân kia, trong mắt bọn họ giống như không khí vậy. Căn bản không cần phải băn khoăn. Ngay cả giết người, cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Lý
Kỳ rất tinh tường quy tắc ngầm đó. Ở nơi này hắn không quyền không thế, cũng không dám tùy tiện dùng tính mạng của mình làm trò đùa.
“Oa! Số bạc này nặng thật. Nếu lão tử có thể cầm nó về thời đại kia, nhất định sẽ đúc thành vòng cổ đưa cho Tinh Đình. Miễn cho cô ấy luôn nói mình chỉ biết công việc với công việc. Một chút cũng không coi trọng cô ấy. Số bạc này đủ để coi ‘Trọng’ cô ấy đây.”
Lý Kỳ thu lại tâm tình, nhìn lại số bạc trong ngực, rất là vui thích, tự nhủ:”Không thể ngờ được số bạc này lại kiếm được dễ dàng như vậy. Làm khó lão tử còn chuẩn bị bày hàng bên đường. Đúng là con mẹ nó càng sống càng chậm tiến”
Nghỉ ngơi xong, Lý Kỳ chỉnh lại số bạc, đi về hướng Túy Tiên Cư. Vừa đi vừa nghĩ, nên lợi dụng một trăm lượng bạc này như thế nào. Số bạc này, nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít. Nhất thời hắn thực không biết nên làm gì cho tốt. Mấu chốt vẫn là hắn chưa quen thuộc với thời này lắm.
Bất tri bất giác, Lý Kỳ đã về tới trước cửa Túy Tiên Cư. Ngẩng đầu nhìn cửa chính đã đóng chặt của Túy Tiên Cư, trong lòng chấn động. Không khỏi xuất thuần, ánh mắt lộ ra hào quang.
Hồi lâu, hắn mới lắc đầu, thở dài. Nghĩ bụng:”Nếu lão tử có quán ăn quy mô như vậy, cần gì ngại Thái viên ngoại. Chỉ vài thủ đoạn kia, lão tử cũng có thể khiến cho Phỉ Thúy Hiên của y phải đóng cửa.”
Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Kỳ vừa động. “Đúng rồi, sao mình không nghĩ tới nhỉ. Dù sao Túy Tiên Cư sắp phải bán. Bán cho ai cũng là bán. Vì sao mình không nghĩ biện pháp mua Túy Tiên Cư. Không phải tám nghìn xâu đó sao? Lão tử…lão tử còn chưa có…Ài, cũng không biết chỉ số thông minh của vị phu nhân kia là bao nhiêu. Nếu có thể lừa nàng bán cửa hàng với giá một trăm lương, vậy thì…Hắc hắc, mọi người đều vui.”
Yy là yy, trong lòng Lý Kỳ vẫn rất rõ ràng rằng. Nếu như mình không cầm ra được bốn nghìn xâu, muốn mua Túy Tiên Cư này, không thể nghi ngờ là người si nói mộng. Cũng không biết ngày mai Thái viên ngoại liệu lại treo câu đối nữa không? Ừ, ngày mai tới xem xem.
Sau khi quay về phòng cất kỹ bạc, Lý Kỳ mặt cũng không rửa, giày cũng không cởi, liền bò lên giường, trầm tư suy nghĩ. Nghĩ xem mình nên lợi dụng một trăm lượng này như thế nào. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn chuyển sang Túy Tiên Cư. Liền buồn rầu nói:
– Túy Tiên Cư à Túy Tiên Cư, nếu mày rơi vào trong tay của lão tử. Lão tử chắc chắn sẽ khiến mày nổi tiếng toàn thế giới. Cái gì Phỉ Thúy Hiên, cái gì Phan Lâu, cũng phải đứng sang bên cạnh.
Dù sao, nếu lúc trước Lý Kỳ không xuyên việt tới, đoán chừng hiện tại hắn đã là ông chủ, đưa ra quyết sách của khách sạn năm sao hàng đầu kia rồi. Cho nên hắn càng nghĩ, càng cảm thấy quản lý quán ăn là thích hợp nhất với mình. Ngoại trừ công việc này ra, hắn thực không biết mình có thể làm được gì.
Dù hắn là sinh viên ưu tú của đại học Thanh Hóa. Nhưng ở đại học, hắn học là tài chính. Ở thời đại này, ngay cả một công ty cũng không có, thì quản lý tài chính cái bíp gì!
Hơn nũa, tình hình hiện tại của Túy Tiên Cư, cũng đúng lúc cho hắn một cơ hội. Chỉ là bây giờ hắn không có đủ tiền vốn. Mà số tiền đó cũng không phải là số tiền nhỏ. Muốn trong một thời gian ngắn, kiếm được nhiều tiền như thế, nói dễ vậy sao? Trong đầu miên man suy nghĩ một lúc, tâm tình buồn bực, không biết ngủ quên mất từ khi nào.
Cũng không biết qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
– Ai vậy?
Lý Kỳ dụi dụi mắt, ngồi dậy duỗi lưng một cái.
Ngoài cửa truyền tới tiếng của Ngô Tiểu Lục:
– Lý ca, là tôi, Lục Tử đây. Thì ra Lý ca đang ở trong phòng.
Tiểu Lục Tử? Lý Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối. Một giấc ngủ này ngủ được thật sâu. Đứng dậy mở cửa, thấy mặt mũi Ngô Tiểu Lục đầy vẻ mỉm cười lấy lòng, liền hiếu kỳ hỏi:
– Lục Tử, ngươi tìm ta có việc gì?
Ngô Tiểu Lục cười nói:
– Tôi tới gọi huynh ra ăn cơm.
Lý Kỳ vốn không để ý, nghe thấy Ngô Tiểu Lục nói như vậy, ngược lại cảm thấy rất đói. Nhưng vừa nghĩ tới tài nấu ăn của Chu sư phó, dạ dày nhảy lên vài cái, thấp giọng hỏi:
– Chu sư phó có ở đây không?
Ngô Tiểu Lục cười hì hì đáp:
– Nếu Chu sư phó ở, thì tôi đâu dám gọi huynh. Như vậy không phải là có chủ tâm hại người sao. Huynh yên tâm đi, buổi sáng Chu sư phó đã khuân đồ rời đi rồi.
Tần phu nhân đã quyết định bán điếm, như vậy Chu sư phó coi như là công thành thân toại. Rốt cuộc có thể trở về nhà bảo dưỡng tuổi thọ.
“Hắc, không thể tưởng được tiểu tử này rất biết giảng nghĩa khí”.