Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Hồ Du nghĩ bụng, nói:
– Phó Soái, việc này không quan hệ gì tới ngươi. Ta thấy người cũng đã mệt mỏi rồi, không bằng lui xuống nghỉ ngơi đi.
– Không mệt, không mệt.
Lý Kỳ cười ha hả:
– Thuộc hạ muốn nhìn xem anh chàng trâu đất này đã làm chuyện giết người phóng hỏa gì, khiến cho Mã Soái tức giận như vậy. Chỉ là hiếu kỳ, hiếu kỳ mà thôi.
Hồ Du thấy Lý Kỳ cứng nhắc không muốn rời đi, cũng không tiện đuổi hắn ra ngoài. Thầm nghĩ, cho dù hắn biết, hắn có thể làm được gì? Tốt xấu mình vẫn là cấp trên của hắn, mặc kệ hắn đi thôi. Liền hướng Ngưu Cao, nói:
– Ngưu giáo đầu, lá gan của ngươi thật lớn, dám tư tàng dân nữ đàng hoàng. Người ta cáo trạng tới tận chỗ bản soái rồi đây. Rốt cuộc ngươi có để Mã Soái ta vào mắt hay không?
Tư tàng dân nữ đàng hoàng?
Lý Kỳ nhíu mày, thầm nghĩ, Ngưu Cao sao có thể làm những chuyện như vậy được. Nhất thời trong lòng hoang mang.
Ngưu Cao ôm quyền nói:
– Tỵ chức không biết Mã Soái đang nói tới chuyện gì?
– Ngươi không rõ, hay giả vờ không rõ?
Hồ Du hừ một tiếng:
– Ta khuyên ngươi vẫn nên nhanh giao người ra đây. Bằng không đừng trách bản soái không nói tình cảm.
Ngưu Cao chép miệng, rất ủy khuất nói:
– Mã Soái, ngài luôn mồm nói ta giao ra đây. Nhưng dù sao ngài cũng phải nói cho ta biết, muốn giao người nào a. Để ta phái người đi bắt.
Lý Kỳ gật đầu:
– Không sai, Mã Soái rốt cuộc muốn y giao người nào?
Hồ Du trừng mắt nhìn Lý Kỳ:
– Phó Soái, việc này ngươi đừng nhúng tay vào.
– Hiếu kỳ hỏi một chút mà thôi, Mã Soái vạn lần đừng tức giận, thuộc hạ không hỏi là được.
Lý Kỳ nhún vai, cười ha hả.
Hồ Du hừ một tiếng, hướng Ngưu Cao nói
– Được, bản soái liền nói cho ngươi biết. Cả nhà lão Trương ở ngoài thành phía nam chẳng phải do ngươi dấu đi sao.
Ngưu Cao vừa nghe, lớn tiếng kêu oan:
– Oan uổng a, Mã Soái, cả nhà lão Trương đó là ai, thuộc hạ còn không biết nữa là.
Lý Kỳ mím môi, cố nhịn cười. Thằng nhãi này phản ứng thật thú vị, có chút ý tứ.
Hồ Du vỗ mạnh bàn, đứng dậy, phẫn nộ quát:
– Ngưu Cao, ngươi được lắm, chuyện tới mức này rồi, còn không chịu thừa nhận. Ngươi tưởng bản soái không trị được ngươi sao. Có ai không, lập tức bắt Ngưu Cao lại, mang ra đánh năm mươi gậy, giam giữ chờ xét thẩm.
Ngưu Cao nhãn châu xoay động, hướng Lý Kỳ và Phạm Tín hô:
– Phó Soái, Ngu Hầu, hai vị làm chủ cho tỵ chức a. Tỵ chức thực sư oan uổng.
Phạm Tín từ trước tới nay vốn là người khéo đưa đẩy, rất ít khi đắc tội với người khác, chậm rãi nói:
– Chỉ cần ngươi giao người ra, bản quan sẽ bảo vệ chu toàn cho ngươi.
Lời này chả khác gì chưa nói.
Ngưu Cao vội vàng nhìn Lý Kỳ.
Hừ, lão tử hỏi ngươi, ngươi không chịu mở miệng. Giờ lại cầu ta? Ngươi cũng là người xuyên việt à, nên mới biết tương lai lão tử sẽ là cấp trên của ngươi, nên sẽ bảo vệ ngươi?
Trong lòng Lý Kỳ cũng buồn bực không thôi. Nhưng hắn nhìn ra, việc này khẳng định không đơn giản. Hồ Du là ai, y sao có thể nhàn rỗi tới mức quản lý những việc như vậy. Lý Kỳ không tin, đứng lên nói:
– Xin Mã Soái bớt giận, thuộc hạ thấy việc này hẳn là có ẩn tình khác.
Hồ Du cau mày:
– Không biết Phó Soái có cao kiến gì?
Lý Kỳ nói:
– Hạ quan nói một câu không phải, những lời Mã Soái vừa nói chỉ là lời một phía.
– Lẽ nào ngươi hoài nghi bản soái?
Hồ Du trừng mắt, trầm giọng nói.
– Hạ quan cũng không nói như vậy.
Lý Kỳ nhún vai:
– Nhưng Ngưu giáo đầu dù gì cũng là người của chúng ta. Việc tư tàng dân nữ đàng hoàng không phải là việc tốt lành gì. Nếu việc này truyền ra ngoài, thanh danh của Thị Vệ Mã chúng ta sẽ bị bêu xấu. Nói không chừng, đám quan lại kia lại thượng tấu buộc tội chúng ta. Cho nên thuộc hạ cảm thấy, chuyện này nên làm rõ rồi hẵng định đoạt. Không biết là người phương nào cáo trạng, Mã Soái có thể hay không bảo người đó tới đối chất với Ngưu Cao. Nếu thực sự là như vậy, thì nhất định phải dùng quân pháp xử trí nhằm răn đe.
Ngưu Cao gật đầu mạnh:
– Đúng, đúng, Phó Soái nói có lý. Mã Soái, ngài gọi người tới đối chất với tỵ chức.
Hồ Du sắc mặt cứng đờ:
– Phó Soái việc này ta đã điều tra rõ ràng rồi, không cần phải gọi người nọ tới. Đích thực là Ngưu Cao đã dấu người đi. Ngươi không cần phải xen vào việc của người khác.
– Ài, lời ấy của Mã Soái sai rồi. Đây không phải là việc của người khác. Thuộc hạ cũng là một thành viên của Thị Vệ Mã, mà việc này không phải là việc nhỏ. Ngài cứ như thế trị tội Ngưu Cao, vậy cũng không khỏi quá không công bằng. Hơn nữa, cũng gián tiếp nói cho người khác biết, Ngưu Cao xác thực chứa chấp dân nữ. Từ đó Thị Vệ Mã chúng ta khi ra đường sẽ bị người người phỉ nhổ. Việc này liên quan tới thanh danh của hạ quan, hạ quan cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Lý Kỳ dùng lý để cãi.
Hồ Du nổi giận, hừ lạnh nói:
– Lẽ nào bản soái làm chuyện gì cũng phải được sự đồng ý của Phó Soái ngươi?
– Thuộc hạ không nói như vậy.
Lý Kỳ nhún vai:
– Nhưng Ngưu Cao cũng là binh lính của thuộc hạ. Lẽ nào làm một trưởng quan như thuộc hạ muốn biết lính của mình phạm tội gì là sai sao? Chỉ sợ ở nơi nào cũng nói không thông. Cho dù là phủ Khai Phong thẩm án, cũng không phải chỉ một mình phủ doãn phủ Khai Phong có quyền quyết định. Y cũng phải lấy ra chứng cứ. Nếu không, dứt khoát giao Ngưu Cao cho phủ Khai Phong xử lý là được rồi.
Ngưu Cao lại gật đầu mạnh:
– Đúng, đúng, đó là một ý hay.
– Làm càn.
Hồ Du vỗ mạnh bàn, quát:
– Lý Kỳ, có phải ngươi cố tình muốn gây sự với bản soái không?
Lý Kỳ nghiêm mặt nói:
– Không dám, ta chỉ bảo nên suy nghĩ tới thanh danh của Thị Vệ Mã chúng ta.
– Ngươi…
Hồ Du bị Lý Kỳ nói không lên lời.
Phạm Tín thấy thế, vội vàng đứng lên nói:
– Hai vị bớt giận, chúng ta đều là người một nhà, đâu cần vì chút việc đó mà tức giận nhau.
Nói xong, y lại hướng Lý Kỳ:
– Phó Soái, việc này ta có nghe qua. Mã Soái nói không sai, việc này nhất định có quan hệ với Ngưu giáo đầu. Nếu Thị Vệ Mã chúng ta náo tới phủ Khai Phong, khó tránh khỏi sẽ bị người khác chế giễu.
Hai đấu một? Mình lấy đâu phần thắng bây giờ.
Lý Kỳ tâm niệm vừa động:
– Mã Soái, không biết như vậy được không. Ngọn nguồn của chuyện này là từ nhà lão Trương. Như vậy đi, Ngưu Cao tạm thời giao cho thuộc hạ. Thuộc hạ cam đoan, trong vòng ba ngày sẽ tìm thấy cả nhà người kia.
Hồ Du nhướn mày:
– Nếu tới lúc đó không giao được người?
Lý Kỳ nói:
– Vậy từ nay về sau thuộc hạ sẽ không hỏi tới việc này nữa. Hơn nữa còn ở trước mặt toàn bộ tướng sĩ, hướng Mã Soái rót trà nhận lầm.
Hắn cũng không phải là võ tướng, động một tí lại nhấc đầu tới gặp. Hơn nữa, đối với việc này, hắn không rõ ràng lắm, cho nên không dám chắc chắn.
Hồ Du nhếch miệng nói:
– Được, vậy việc này giao cho ngươi. Tuy nhiên, nếu ba ngày sau mà không giao ra được người, còn để Ngưu Cao chạy, vậy thì đừng trách bản soái không nể tình cũ.
Ta với ngươi có giao tình gì chứ?
Lý Kỳ chắp tay nói:
– Nếu thật như vậy, Lý Kỳ nguyện ý tiếp nhận quân pháp xử trí.