Vừa rồi Mã Kiều uống cũng khá nhiều rượu, ai mời đều không chối từ. Nhưng y vẫn tự nhiên như không có việc gì. Điều này khiến cho Lý Kỳ rất hiếu kỳ, hỏi:
– Mã Kiều, vừa nãy ngươi uống không ít hơn bọn họ, sao bây giờ vẫn bình thường như không có việc gì vậy?
Mã Kiều thản nhiên đáp:
– Thế đã là gì. Từ nhỏ ta đã được sư phụ cho uống rượu mà lớn lên. Tới năm mười lăm tuổi, chưa từng say một lần. Tuy nhiên, Phó Soái đừng kể việc này cho sư muội của ta. Nàng ấy ghét nhất là ta uống rượu.
Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi:
– Vì sao?
Mã Kiều ngượng ngùng đáp:
– Bởi vì mấy năm trước, ta uống với phụ thân của nàng ấy, khiến cho phụ thân nàng ấy hôn mê bất tỉnh, say ba ngày mới tỉnh. Cho nên sư muội rất ghét ta uống rượu.
Lẽ nào người này chính là trong truyền thuyết nghìn chén không say? Lần sau tới nhà Tiểu Cửu phải dẫn theo y mới được.
Trên trán Lý Kỳ đổ mồ hôi, ngượng ngùng gật đầu vài cái.
Mã Kiều bỗng nhiên hỏi:
– Phó Soái, ngày đầu tiên tiền nhiệm mà ngươi đã đắc tội cấp trên rồi. Làm vậy không sao chứ?
Lý Kỳ nhún vai đáp:
– 50/50, làm quan cũng như việc buôn bán vậy. Chức quan của ta không cao không thấp, nếu như không cường ngạnh chút, thì ai sẽ nể ta.
Mã Kiều như có điều suy nghĩ, gật đầu nói:
– Ta thấy tay Mã Soái kia làm người quá nhát gan, lòng dạ lại hẹp hòi, khó mà dựa vào được.
– Loại người đó không đáng sợ. Nghĩ gì đều biểu hiện ra khuôn mặt, không đáng để lo.
Lý Kỳ khẽ cười.
Trong lúc bất tri bất giác, hai người đã quay về Túy Tiên Cư.
Lý Kỳ đi tới quầy, tìm Ngô Phúc Vinh hỏi thăm vài câu, thấy mọi việc đều tốt, liền yên lòng, chuẩn bị tới phòng bếp nhìn xem. Vừa tới đại sảnh, chợt nghe thấy một thanh âm êm ái vang lên từ lầu hai:
– Mã Phó Soái vội vã đi đâu vậy?
Lý Kỳ ngẩng đầu nhìn, hơi sững sờ, cười khổ một tiếng, đi lên lầu hai.
Đi vào trong một nhã gian, nhìn vị công tử còn đẹp hơn nữ nhân trước mặt, chắp tay cười nói:
– Triệu cô nương, thực sự chúc mừng, chúc mừng.
Ngườ này chính là Triệu Tinh Yến.
Triệu Tinh Yến sững sờ, nhếch miệng hỏi:
– Ủa, không biết hỉ từ đâu tới?
Lý Kỳ cười đáp:
– Cô muốn ta làm quan như vậy, hôm nay ta rốt cuộc đã làm quan, chẳng lẽ không đáng hướng cô chúc mừng sao?
Triệu Tinh Yến mím môi cười:
– Ngươi nói như vậy, chớ không phải trách ta không chúc mừng ngươi đấy chứ. Cung hỉ, cung hỉ.
– Cùng vui, cùng vui.
Triệu Tinh Yến cười khổ, lắc đầu nói:
– Hôm nay ngươi đi nhậm chức, chắc hẳn đã gặp được rất nhiều chuyện thú vị. Không ngại nói với ta, để ta cao hứng cùng.
Lý Kỳ kinh ngạc:
– Cô cũng biết à?
– Với tình tính của ngươi, nhìn thấy đám Thị Vệ Mã kia, không gây chút động tĩnh mới là lạ.
Hiểu mình như vậy? Lý Kỳ nhướn mày, trầm ngâm một lát, nói:
– Cô đã biết, vậy cô nói xem, binh không ra binh, quan không ra quan, như vậy có thể cao hứng được sao?
Triệu Tinh Yến cười ha hả:
– Ngươi nên biết đủ chứ. Chức quan của ngươi không phải nhỏ.
Lý Kỳ tức giận:
– Ta biết, nhưng làm quan có tác dụng quái gì. Binh lính thủ hạ kém cỏi, làm quan cũng không thú vị.
Triệu Tinh Yến cười nói:
– Vậy ngươi liền nghĩ biện pháp đi vào Điện Tiền Tư a.
– Vì sao?
Triệu Tinh Yến thở dài:
– Hiện giờ cấm quân trong kinh thành có không quá năm vạn…
– Ủa? Không phải vẫn xưng là tám mươi vạn cấm quân sao? Sao giờ chỉ còn năm vạn?
Lý Kỳ ngắt lời, hiếu kỳ hỏi. Trước kia hắn xem TV, nhớ rõ ràng là Lâm Xung được xưng là giáo đầu của tám mươi vạn cấm quân.
Triệu Tinh Yến cười nói:
– Đây là việc đã lâu rồi. Hiện giờ quân phí mỗi năm bị giảm xuống mạnh, các doanh đều thừa danh sách. Hơn nữa Đổng Thái úy điều đi một bộ phận trong kinh sư. Hiện tại kinh sư tối đa chỉ có năm vạn cấm quân. Hơn nữa cấm quân tinh nhuệ nhất đều tập trung ở Điện Tiền Tư. Thị Vệ Mã của các ngươi chỉ có Long Vệ Quân coi như được. Nhưng so với Phùng Nhật Quân thì kém xa.
Lý Kỳ nhún vai:
– Ta cũng biết. Nhưng cô nói những lời này có tác dụng gì. Không phải ta nói thăng quan là có thể thăng. Hơn nữa, hiện giờ ta vẫn chỉ là lão nhị của Thị Vệ Mã. Mục tiêu mà cô nói quá xa vời.
Triệu Tinh Yến lắc đầu:
– Hồ Du của Thị Vệ Mã, ta đã nghe qua. Người này không có bản lĩnh gì cả, căn bản không phải là đối thủ của ngươi. Cho nên ngươi thay thế y chỉ là chuyện sớm muộn.
– Triệu cô nương, ta mới tiền nhiệm ngày đầu tiên, cô đã nói cấp trên của ta như vậy. Chẳng phải là muốn châm ngòi quan hệ giữa chúng ta sao. Thật không hiền hậu.
Lý Kỳ quắt miệng nói.
Triệu Tinh Yến cũng không giận, cười nói:
– Tùy ngươi nghĩ như thế nào. Ta nói chuyện của ta, ngươi nghe hay không, kệ ngươi.
Lý Kỳ tâm nhiệm vừa động. Đúng vậy, nàng nói của nàng, mình nghe là được. Còn làm hay không, nàng sẽ không xen vào. Hơn nữa có vẻ như nàng ta rất quen thuộc với phương diện này. Vì sao mình không hướng nàng thỉnh giáo một chút. Sắc mặt thay đổi, cười ha hả nói:
– Triệu cô nương, ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo cô. Hôm nay ta tới giáo trường kiểm tra, binh lính chỗ đó không chịu huấn luyện, là cớ làm sao?
Triệu Tinh Yến không đáp mà hỏi ngược lại:
– Ngươi có biết, người giàu nhất kinh thành là ai không?
Lý Kỳ buồn bực nói:
– Cô sẽ không nói là ta đấy chứ?
Triệu Tinh Yến khinh khỉnh nhìn hắn:
– Đương nhiên không phải, ngươi còn kém xa lắm. Là Cao thái úy, ngươi rõ chưa?
Lý Kỳ sững sờ, lập tức minh bạch, gật đầu nói:
– Hiểu rồi, phía dưới không cần nói tiếp.
Trong lòng lại nghĩ, đã như vậy, có phải mình cũng có thể phân một chén canh?
Triệu Tinh Yến mỉm cười nói:
– Ngươi chớ suy nghĩ tới lợi ích trong đó. Ngay cả Mã Soái, kiếm được còn không bằng lợi nhuận một ngày của ngươi.
Đổ mồ hôi, sao nàng ta biết mình đang nghĩ gì, thật là quái tai. Lý Kỳ cười ngượng ngùng:
– Sao có thể nói như vậy, là của ta thì vẫn là của ta thôi. Ta không lấy, không có nghĩa người khác không thèm lấy. Vì sao ta phải tiện nghi người khác. Ngày mai ta sẽ đi tìm Mã Soái để tính khoản sổ sách này.
Triệu Tinh Yến cười khổ một tiếng:
– Tùy ngươi.
Lý Kỳ lại nói:
– Nhưng binh lính lại đi làm việc của công tượng. Đến lúc chiến tranh, binh lính đó có tác dụng quái gì?
Triệu Tinh Yến nghiêm mặt nói:
– Đây chính là mục đích mà hôm nay ta tới tìm ngươi. Ngươi có biết vì sao không ai rung chuyển được địa vị của Đồng Thái úy ở Tam Nha và Xu Mật Viện không?
Lý Kỳ lắc đầu:
– Không biết.
Triệu Tinh Yến cười nói:
– Binh lính tinh nhuệ nhất của Đại Tống chúng ta chính là Thắng Tiệp Quân. Đây tất cả đều là thân binh của Đồng Thái úy. Là lúc trước ông ta chiêu mộ được ở Tây Bắc. Bằng vào đội quân này, Đồng Thái úy đã trăm trận trăm thắng, không có người nào ngăn cản được. Hơn nữa ông ấy đối xử với các tướng sĩ cũng rất hào sảng. Cho nên ở trong quân, ông ta rất được tướng sĩ kính yêu, người người đều sẵn sàng bỏ mạng vì ông ta.
Lý Kỳ kinh hãi:
– Trăm trận trăm thắng, không ai địch nổi? Oa, có lợi hại như vậy không?
Trong truyện Thủy Hử, miêu tả Đồng Quán là một vị tướng ngu như heo, ngay cả mấy nghìn giặc cỏ cũng không đánh nổi. Thực sự là dạy hư học sinh a.
Triệu Tinh Yến cười nói:
– Lúc trước ta đã nói, có thể ngồi ở địa vị cao trong triều, đều có tài năng trác tuyệt. Chỉ tiếc bọn họ dùng tài năng của mình sai chỗ. Tuy nhiên, nói trở lại, nếu như bọn họ không làm như vậy, thì đám sĩ phu được gọi là chính nghĩa kia, đã sớm đưa bọn họ vào chỗ chết rồi. Bản lĩnh đánh trận của Đồng Thái úy dù không bằng tướng quân Chủng Sư Đạo…
– Chủng Sư Đạo?
Lý Kỳ vui vẻ nói:
– Triệu cô nương, cô cũng biết Chủng Sư Đạo à?
Triệu Tinh Yến gật đầu:
– Không gạt ngươi, Chủng tướng quân và cha ta có chút giao tình. Một thân bổn sự của ta cũng đều do Chủng tướng quân dạy.
– Oa!
Lý Kỳ vỗ đùi, hưng phấn nói:
– Má ơi, té ra cô là đồ đệ của Chủng tướng quân, khó trách lại lợi hại như vậy! Đúng rồi, hiện giờ Chủng Sư Đạo tướng quân đang ở nơi nào? Cô có thể giới thiệu ông ấy cho ta được không. Ta rất ngưỡng mộ Chủng tướng quân, chỉ cầu gặp mặt môt lần là đủ.
Hai mắt Triệu Tinh Yến hiện lên một tia tiếc hận, thở dài:
– Việc đó sau này hẵng nói. Chúng ta nói chính sự đã.
– Chính sự?
Lý Kỳ cười giảo hoạt:
– Triệu cô nương nói quá lời, từ nãy giờ chúng ta chỉ nói chuyện gió trăng mà thôi.
– Chuyện gió trăng cũng được.
Triệu Tinh Yến cười khổ một tiếng, nói tiếp:
– Hiện giờ đối với ngươi mà nói, là một cơ hội tốt.
– Cơ hội gì?
Lý Kỳ sững sờ.
Triệu Tinh Yến nói:
– Trước kia, Tam Nha trên cơ bản đều do Đồng Thái úy nắm giữa. Giờ ông ấy đã xuất chinh, cũng điều hết thân tín của ông ấy ở Tam Nha đi. Cho nên ngươi phải thừa dịp này củng cố thế lực của mình. Hơn nữa ngươi cũng có thể học ông ấy, huấn luyện một đội thân binh thuộc về riêng mình.
Lý Kỳ nhướn mày nói:
– Nhưng toàn bộ cấm quân tinh nhuệ đều tập trung ở Thượng Tứ Quân. Hơn nữa Điện Tiền Tư lại là thống suất của Thượng Tứ Quân. Vì vậy mà vừa rồi cô mới bảo ta tới Điện Tiền Tư, không biết ta có nói sai hay không?
Triệu Tinh Yến gật đầu:
– Ngươi nói không sai. Thực ra một bước này, không dễ dàng thực hiện. Ngươi có biết, hiện giờ Điện Soái là ai không?
Lý Kỳ lắc đầu.
– Chính là thân tín của Thái tử đường ca.
Má ơi, địa vị lớn như vậy?
Lý Kỳ khẽ giật mình, tức giận nói:
– Vậy cô cũng quá làm khó ta đi. Không phải cô bảo ta nhắm vào Thái tử đấy chứ.
Triệu Tinh Yến nói:
– Ta không nói như vậy. Tuy nhiên, ngươi có thể dựa vào hai người. Hai người này có thể giúp ngươi ngồi lên vị trí đó mà không đắc tội Thái tử.
– Ai?
– Thái thái sư và Cao thái úy.
Lý Kỳ hơi trầm ngâm:
– Thái sư thì luôn giúp ta rồi. Tuy nhiên, giờ ông ấy đang dưỡng già ở nhà. Có lẽ người khác có thể cho ông ta chút tình mọn, nhưng ông ta vẫn không thể làm chủ được. Mà Cao thái úy, y luôn một mực phủi sạch quan hệ với ta.
Triệu Tinh Yến nói:
– Ngươi quá coi thường Thái thái sư. Dù ông ta dưỡng già ở nhà, nhưng ông ta ít nhất có thể giúp ngươi thanh trừ những phiền toái không cần thiết. Ngươi chỉ cần dùng danh nghĩa của ông ta, bất luận kẻ nào cũng không dám khinh thị ngươi. Còn về Cao thái úy, những thứ khác ta không dám nói, nhưng y là một người rất trọng tình cũ. Chỉ cần ngươi có ân với y, y nhất định sẽ hồi báo ngươi.
Cao Cầu có tốt như vậy không?
Lý Kỳ kinh hãi nói:
– Cô không lừa dối ta đấy chứ? Vì sao ta chưa từng nghe thấy người khác nói vậy?
Triệu Tinh Yến cười khổ:
– Ta lừa ngươi làm gì. Cao thái úy từng là thư đồng của Tô Đại Học Sĩ. Sau khi Tô Đại Học Sĩ bị giáng chức, người người đều kính nhi viễn chi với ông ta. Nhưng Cao thái úy lại liều lĩnh, dùng lực lượng của mình bảo vệ cả nhà Tô thị, còn đưa cho bọn họ không ít tiền tài. Có thể nói là chiếu cố chu toàn. Còn có, sòng bạc Hồng Vạn sở dĩ có thể trở thành sòng bạc lớn nhất của kinh thành, cũng toàn bộ là nhờ lúc trước Hồng lão gia tử có ơn với Cao thái úy.
Má ơi, không thể tưởng được Cao Cầu lại là người trọng tình trọng nghĩa như vậy. Xem ra mình đã trách lầm y.
Lý Kỳ gật đầu, như có điều suy nghĩ, nói:
– Nhưng ta chỉ là một quan ngũ phẩm, mà người ta là Thái úy, ta có thể giúp được y cái gì?
Triệu Tinh Yến lắc đầu:
– Việc này ta không giúp ngươi được. Nhưng mục đích cuối cùng của ngươi là phải vào được Xu Mật Viện. Chỉ như vậy, ngươi mới có thể điều động quân đội. Bằng không, cho dù ngươi có huấn luyện được một đội quân vô địch, cũng là phí công.
Xu Mật Viện?
Lý Kỳ nhíu mày, im lặng không nói.