Mọi người vừa nghe, đều tò mò cầm thìa lên, nếm thử món súp đậu kia. Nếu xong, đều không nói hai lời, vùi đầu vào uống. Một bát súp đậu, tính cả đậu hũ trong bát, trong nháy mắt dã bị bọn họ xơi hết. Vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn.
Biểu lộ của bọn họ, còn chân thực hơn những lời ca ngợi nhiều lắm.
Không thể không nói, món đậu hũ hầm cách thủy này trình lên đúng lúc. Nếu như đưa lên ngay lúc đầu, đã không có hiệu quả như vậy.
Tả Bá Thanh cẩn thận thưởng thức nước súp, lại nhấm nháp miếng đậu hũ, lông mày nhướn lên, say mê nói: – Súp đậu nồng đậm, trơn mềm sướng miệng. Đặc biệt là phần khô vàng kia. Gạch cua nguyên nước nguyên vị phối hợp với mùi rượu thơm ngát. Có thể nói là hoàn mỹ. Món đậu hũ hầm cách thủy này tuy dùng những nguyên liệu rẻ tiền. Nhưng qua trù nghệ tinh xảo của Lý sư phó, đã khiến những nguyên liệu không chút thu hút nào kia, trở nên mỹ vị. Quả nhiên là hóa mục vi thần kỳ.
Vừa dứt lời, Thái Kinh bỗng lạnh lùng: – Bá Thanh, những lời ngươi nói là thật?
Tả Bá Thanh sững sờ, vô ý thức gật đầu.
Thái Kinh hướng Lý Kỳ, lành lạnh nói: – Lý Kỳ, ngươi thật to gan.
Mọi người vừa nghe, đều kinh ngạc. Bọn họ không biết vì sao Thái Kinh lại chợt gây khó dễ.
Ngược lại, sắc mặt Lý Kỳ rất bình tĩnh, hỏi: – Vì sao Thái sư nói vậy?
Thái Kinh cười lạnh: – Lão phu hỏi ngươi. Món này tên là đậu hũ hầm cách thủy, ăn cũng là đậu hũ. Nhưng vì sao ngươi laị trình lên cho lão phu một bát súp?
Thái Thao vừa nghe, vội vàng đứng dậy nhìn. Quả nhiên bên trong bát của Thái Kinh chỉ có súp, không có đậu. Nhất thời kinh sợ, vừa định mở miệng sai người bắt Lý Kỳ, thì lại bị Thái Kinh vung tay ngăn cản. Ông ta nhìn vẻ mặt bình thản của Lý Kỳ, trong lòng biết hắn có lý do của mình.
Lý Kỳ hơi cúi người: – Thảo dân không dám chỉ trình lên cho ngài một bát súp. Ngài dùng thìa múc lên là biết.
Thái Kinh sững sờ, thầm nghĩ, lẽ nào bát canh này lại có huyền cơ khác? Cầm thìa lên, móc vào trong bát, sắc mặt liền cả kinh. Chỉ thấy trong bát có một dị vật. Cẩn thận quan sát, không phải là một miếng đậu hũ đó sao. Chỉ là miếng đậu này có màu trắng sữa. Cho nên cho vào súp đậu, nếu không nhìn kỹ thì sẽ rất khó thấy.
– Nhưng vừa nãy lão phu nghe Bá Thanh nói. Phần khô vàng cũng là một mỹ vị trong đó. Vì sao tiểu tử ngươi lại cho lão phu miếng như vậy? Vẻ mặt Thái Kinh không sướng, trầm giọng hỏi.
Lý Kỳ nhấc đầu lên, cao giọng đáp: – Bởi vì với sức khỏe của Thái sư, gạch cua là món trăm hại mà không một lợi.
Việt
Tại yến tiệc gạch cua do Thái Kinh tổ chức, lại nói gạch cua có trăm hại mà không một lợi với sức khỏe của Thái Kinh?
Đây không phải là cưỡi lên đầu Thái Kinh, đánh mặt mũi của ông ta sao.
Quả nhiên, lời này vừa ra, tràng diện vốn huyên náo, thoáng cái trở nên yên tĩnh. Mọi người thẫn thờ nhìn Lý Kỳ, trong lòng đều nói thầm. Có phải người này đập đầu vào đâu nên choáng váng, hay là chê mệnh quá dài.
Thái Kinh cũng ngây người, nhướn mày, hai tia ánh mắt lạnh như bằng bắn về phía Lý Kỳ, thản nhiên hỏi:
– Ngươi mới vừa nói cái gì?
Tả Bá Thanh cũng phản ứng tới, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Lý Kỳ, ý bảo hắn đừng nói linh tinh.
Lý Kỳ thấy vậy, trong lòng cảm động. Nhưng hắn đã đâm lao thì phải theo lao. Mà hắn cũng không có ý định lùi bước: – Thảo dân nói rằng món gạch cua có trăm hại mà không một lợi với sức khỏe của Thái sư.
Thái Kinh nhướn mày hỏi: – Vì sao?
Lý Kỳ cất cao giọng:
– Bởi vì bên trong gạch cua chứa rất nhiều cholesterol, không tốt cho người già.
Mọi người nghe xong, hai mặt nhìn nhau. Bọn họ sống nửa đời người rồi, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy từ Cholesterol.
– Ngươi nói bên trong gạch cua chứa Cho gì ấy nhỉ? Thái Kinh hỏi, vẻ mặt không chút biểu tình. Nhưng nếu là người quen của ông ta, sẽ phát hiện hiện tại ông ta rất căm tức.
– Là cholesterol.
– Vậy cholesterol là cái gì?
Ngay cả cholesterol cũng không biết. Khó trách người cổ đại không sống được lâu.
Lý Kỳ giải thích đại khái ý nghĩa của cholesterol một lần. Đương nhiên,, giải thích trong phạm vị mọi người có thể hiểu.
Thái Kinh nghe xong, vẫn cái hiểu cái không, đơn giản trực tiếp hỏi: – Cho dù đúng như lời ngươi nói, vậy vừa rồi ngươi nói vậy là có ý gì. Vì sao chỉ có một mình lão phu là không ăn được gạch cua?
– Xin hỏi vài năm gần đây, có phải Thái sư thường xuyên cảm thấy choáng đầu, tức ngực, hoa mắt? Lý Kỳ chắp tay hỏi. Nghĩ bụng con mẹ ngươi không ăn gạch cua, thì là chim cút. Cholesterol không cao mới là lạ.
Thái Kinh ngẩn ra, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, híp mắt hỏi: – Có thì thế nào, mà không có thì thế nào?
Lý Kỳ bình thản đáp: – Thực ra đây chỉ là dấu hiệu của bệnh. Nếu Thái sư không sửa lại cách ăn uống, thì hậu quả chỉ sợ
– Lớn mật.
Thái Thao lập tức đứng lên, chỉ vào Lý Kỳ, mắng: – Một đầu bếp nho nhỏ như ngươi mà dám nói như vậy. Có ai không, lập tức mang kẻ này ra ngoài đánh một trăm gậy.
Một trăm gậy, không thể nghi ngờ là án tử hình cho Lý Kỳ.
– Chậm đã.
Thái Kinh khoát tay, hướng Lý Kỳ hỏi: – Ngươi nói tiếp đi.
– Vâng.
Lý Kỳ cúi người hành lễ, sau đó bắt đầu giảng giải cholesterol quá cao sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe như thế nào. Hơn nữa hắn còn giảng dạy một số tri thức về dưỡng sinh. Nói rất là có lý có cứ.
Đối với một đầu bếp thế kỷ 21 như hắn, những kiến thức này đã quen không thể quen hơn.
Nhưng ở thời cổ đại, mọi người trên cơ bản đều là ăn cơm ở quán ăn. Mặc dù không tự mình đi, cũng gọi quán ăn đưa tới. Cho nên bọn họ hiểu gì về dưỡng sinh cơ chứ. Còn những vấn đề về dinh dưỡng càng dốt đặc cán mai. Chỉ biết ăn cho sướng miệng.
Mọi người ngồi một bên nghe, một bên căn cứ vào tình hình sức khỏe bản thân, âm thầm tự định giá. Mới cảm thấy những lời này của Lý Kỳ quả thực là chính xác.
Đợi Lý Kỳ nói xong, tràng diện dù vẫn yên tĩnh, nhưng không ít người đã gật đầu.
Thái Kinh im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: – Lý Kỳ, ngươi cũng biết những lời ngươi vừa nói sẽ mang tới cho ngươi hậu quả gì không?
– Thảo dân biết rõ.
– Vậy vì sao ngươi còn dám nói.
Lý Kỳ ngạo khí đáp: – Bởi vì tiểu dân là một đầu bếp.
Nhưng ngạo khí của hắn, trong mắt mọi người, lại là ngu đần.
Thái Thao cười lạnh: – Nếu theo như lời ngươi nói, lẽ nào mấy người Mẫn Đức và Trương nương tử cũng không phải là đầu bếp sao?
– Thảo dân không có ý đó. Chỉ bọn họ không biết gạch cua có cholesterol. Càng không biết cholesterol có hại với sức khỏe của Thái sư.
Lý Kỳ dừng một chút, lại nói: – Bài học đầu tiên mà phụ thân thảo dân dạy cho thảo dân, chính là, làm một người đầu bếp, trù nghệ chỉ đứng thứ hai. Đứng đầu chính là đạo đức của người đầu bếp. Mà đạo đức của người đầu bếp, đàu tiên chính là cam đoan món ăn họ nấu sẽ không ảnh hưởng tới sức khỏe người ăn.
– Bởi vì bệnh từ miệng vào. Mỗi món ăn mà đầu bếp làm, đều ảnh hưởng trực tiếp tới sức khỏe của người ăn hoặc của bản thân. Nếu như là một đầu bếp có tâm thuật bất chính, vậy thì còn đáng sợ hơn những hung đồ. – Nếu như thảo dân không biết gạch cua có hại cho Thái sư, thì cũng thôi. Nhưng thảo dân biết rõ lại còn trình gạch cua lên. Đó chính là hại Thái sư. Cho dù Thái sư có muốn chém đầu thảo dân, thảo dân vẫn muốn nói ra những lời ấy.