Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bắc Tống Phong Lưu

Chương 296: Thịt hộp (p1)

Tác giả: Nam Hi
Chọn tập

Bạch Thế Trung là người cực kỳ sĩ diện, nếu Lý Kỳ không phải là một đầu bếp khó lường, thì sáng này ông ta đã không dẫn theo gia đinh nào rồi. Dù sao đây cũng không phải là chuyện sáng rọi gì.

Nhưng ông ta thật không ngờ, Bạch Thiển Dạ lại thất thân bởi Lý Kỳ. Trong lòng dù căm tức, nhưng ông ta cũng không làm gì được hắn. Hơn nữa ông ta biết rõ, cho dù không có Bạch Thiển Dạ, Lý Kỳ cũng đấu với Vương Phủ tới người chết ta sống. Quan trọng nhất chính là, ông ta nhìn thấy được bóng dáng của Lương Sư Thành và Cao Cầu trên người Lý Kỳ. Cho nên ông ta có một tia kỳ vọng vào hắn.

Nếu Lý Kỳ có thể vặn ngã được Vương Phủ, vậy thì chính là chuyện quá tốt. Đến lúc đó, ông ta sẽ thuận nước giong thuyền, gả Bạch Thiển Dạ cho Lý Kỳ, đồng thời lôi kéo thêm một trợ thủ đắc lực. Trái lại, ông ta cũng có thể mượn việc này bỏ đá xuống giếng. Không thể không nói, ông ta tính toán sao mà hoàn mỹ.

Nhưng ông ta không biết, phu nhân của ông ta đã thấy được điều đó từ lâu rồi. Hiện tại Lý Kỳ bắt đầu hoài nghi, chuyện hôm đó có phải do vị nhạc mẫu khiến người ta không thể nào đoán ra một tay bố trí hay không.

Về mặt sinh ý, dù Lý Kỳ có những đột phá lớn, nhưng hắn lại bị cuốn vào một vòng xoáy khác. Tối hôm qua hắn cũng có nghĩ tới việc dẫn theo Bạch Thiển Dạ cao chạy xa bay, mặc kệ mọi thứ. Nhưng sỉ nhục Tĩnh Khang lại khiến cho hắn không thể không lưu lại. Bởi vì nơi này còn có rất nhiều người đáng giá hắn phải lưu lại.

Mặc kệ số phận không phải là tác phong làm việc của hắn. Hiện tại trong lòng hắn đang cân nhắc thực lực các bên. Nếu khắp nơi toàn là gian thần, thì hắn cũng không cần phân biệt trung gian, mà chọn một thế lực thích hợp với hắn nhất.

HIện tại hắn thấy lời của Triệu Tinh Yến rất có đạo lý. Muốn diệt trừ đám sâu mọt đó, chỉ có một biện pháp, chính là càng gian hơn bọn chúng. Trung thần dưới trướng hôn quân thường không có kết quả tốt, lịch sử đã chứng minh rất nhiều.

Buổi chiều.

Bạch Thiển Dạ ngủ mãi tận khi mặt trời lên cao, mới lười biếng rời khỏi giường, búi tóc cao, có vẻ càng thêm thành thục, đoan trang. Đồng thời muốn thể hiện hôm nay nàng đã là người có chồng.

Sau khi ăn cơm trưa xong, nàng liền cùng Lý Kỳ đi dạo trong tòa trang viên. Dù trước kia nàng tới đây không ít lần, nhưng hôm nay nàng mới dùng thân phận chủ nhân để đi thăm nhà của mình. Tâm trạng tự nhiên không giống với.

Hai người vừa đi vừa trêu đùa, rất là khoái hoạt.

Đợi đi hết một vòng trang viên, Lý Kỳ dẫn Bạch Thiển Dạ tới cái đình ở hậu viên nghỉ ngơi.

– Lý đại ca, có phải sáng nay cha muội tới?

Bạch Thiển Dạ bỗng không yên liếc nhìn Lý Kỳ, hỏi.

Lý Kỳ sững sờ, mỉm cười:

– Muội nghe những hạ nhân kia nói à?

Bạch Thiển Dạ gật đầu.

– Không sai, cha của muội đúng là đã tới đây, không phải là ta có ý giấu muội. Chỉ là đợi tí nữa mới nói, miễn cho quấy rầy hào hứng của muội.

Lý Kỳ gật đầu mỉm cười.

– Lý đại ca, muội không trách huynh.

Bạch Thiển Dạ vội lắc đầu, thấy Lý Kỳ không để tâm, lại hỏi:

– Cha muội đã nói gì vậy?

– Cha muội nói….

Lý Kỳ cố ý kéo dài âm, vụng trộm nhìn Bạch Thiển Dạ. Thấy vẻ mặt khẩn trương của nàng, biết thực ra nàng vẫn còn rất tôn kính cha nàng, cười ha hả:

– Cha muội nói rằng muội cứ yên tâm chơi ở đây vài ngày. Còn bảo ta chiếu cố tốt cho muội.

– A?

Bạch Thiển Dạ, vểnh cái miệng nhỏ nhắn:

– Lý đại ca, huynh lại trêu chọc muội rồi. Cha muội sẽ không nói những lời như vậy.

Lý Kỳ nghiêm mặt:

– Sao ta phải lừa muội. Nếu cha muội không nói những lời đó, thì bây giờ ta có thể ngồi ở trước mặt muội không?

Bạch Thiển Dạ nghe hắn nói cũng có lý, không khỏi hiếu kỳ hỏi:

– Vậy huynh đã nói gì mà thuyết phục được cha muội?

– Thuyết phục? Cha muội không khó tính như muội nghĩ đâu.

Lý Kỳ cười hắc hắc:

– Bạch thúc thúc tuệ nhãn như đuốc, vừa thấy ta cái liền muốn ta làm ông rể của ông ấy. Vừa nãy còn đang thương lượng với ta chuyện sính lễ. Đây là lần đầu tiên ta thấy một vị nhạc phụ nóng lòng ngả con gái như vậy. Hai ta nói chuyện rất vui vẻ. Nếu không phải ông ấy tạm thời có việc, thì đã ở đây ăn cơm trưa rồi.

Thực ra lời này của hắn nửa thật nửa giả. Vừa nãy đúng là hắn và Bạch Thế Trung đàm luận việc sính lễ. Tuy nhiên sính lễ này có chút lớn. Chính là tể tướng đương triều a. Người bình thường thật khó mà làm được.

Bạch Thiển Dạ nghe hắn nói toàn những lời ba hoa, biết rằng hắn không muốn nói. Nghĩ bụng, nếu huynh ấy muốn nói, thì huynh ấy tự nhiên sẽ nói cho mình biết. Nếu không muốn nói, nhất định là muốn tốt cho mình. Đã như vậy, thì mình cần gì hỏi nữa. Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng nàng thoải mái hơn không ít, nhưng vẫn không nhịn được lườm Lý Kỳ một cái:

– Cha muội rất thương muội. Nếu không vì chuyện lần này, thì ông ấy cũng không vội vã gả muội tới Đại Danh Phủ.

Lý Kỳ cười ha hả, không nhiều lời nữa.

Đúng lúc này, Lỗ Mỹ Mỹ và tên bảo tiêu không xứng chức Mã Kiều đi tới.

– Lý sư phó, Bạch nương tử.

Lỗ Mỹ Mỹ hướng hai người thi lễ một cái, mà một kẻ chẳng biết phân biệt tôn ti như Mã Kiều, chỉ gật đầu, coi như lên tiếng chào hỏi.

Lý Kỳ đã sớm quen, cười nói:

– Sau này không có người ngoài, đừng gọi là Bạch nương tử, mà gọi là Lý phu nhân.

Bạch Thiển Dạ vừa nghe, trong lòng vừa thẹn vừa mừng, vội nói:

– Lỗ nương tử, cô đừng nghe huynh ấy nói.

Lỗ Mỹ Mỹ gật đầu:

– Vâng thưa Lý phu nhân.

Bạch Thiển Dạ sững sờ, mắc cỡ tới đỏ bừng mặt, nhưng trong lòng vui mừng nhiều hơn.

Ủa, không ngờ cô nàng Lỗ Mỹ Mỹ này bình thường ít nói, nhưng lại rất hiểu lòng người.

Lý Kỳ cười ha hả, móc một thỏi bác từ trong ngực đưa tới, nói:

– Cầm lấy mà mua quần áo.

Lỗ Mỹ Mỹ vội khua tay:

– Lý sư phó, ta không thể nhận. Ngài cho ta và sư huynh ăn ở, sao ta còn muốn bạc của ngài.

Sư muội của mình thật là ngốc. Mã Kiều trông mà sốt ruột, trong lòng y cũng muốn Lỗ Mỹ Mỹ ăn mặc đẹp chút.

Lý Kỳ cười nói:

– Sáng nay cô giúp ta không ít, bạc này cô đáng nhận được. Hơn nữa về sau mỗi tháng, ta sẽ trả thù lao cho cô. Cô phải nhớ kỹ, bạc mới là động lực để tiến tới. Của cô thì cô nên cầm, đừng nói khách khí hay không. Bằng không người ta lại tưởng cô là kẻ ngốc.

Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Mã Kiều.

Mã Kiều hơi lộ vẻ ngượng ngùng, thầm nghĩ, sao hắn biết trong đầu mình đang suy nghĩ gì nhỉ.

Đã nói tới mức này, Lỗ Mỹ Mỹ cũng không nên cự tuyệt, nhận lấy bac:

– Cám ơn, Lý sư phó.

– Lý sư phó…thực ra ta cũng rất cần động lực mà ngươi nói.

Mã Kiều xoa xoa tay, cười hắc hắc. Thực ra y không có hứng thú với bạc lắm, nhưng y cũng muốn ăn mặc tốt chút, miễn cho ở bên cạnh Lỗ Mỹ Mỹ lại ném mặt mũi của nàng.

– Ngươi?

Lý Kỳ tức giận nhìn y:

– Ngươi thì thôi đi, từ đầu đến giờ ngươi chưa làm được việc gì khiến ta hài lòng cả.

– Lý sư phó nói vậy là không đúng. Tốt xấu vai của ta đã giúp ngươi mấy đêm.

Mã Kiều vội la lên.

Đổ mồ hôi! Lời này nghe sao mà tà ác!

Lý Kỳ trừng mắt nhìn y một cái:

– Liệu ngươi có thể nói rõ ràng một chút được không, cái gì mà giúp mấy đêm. Nói vậy không phải là khiến người khác hiểu lầm sao.

Mã Kiều vội thanh minh:

– Ngươi không nhớ mấy đêm tới Bạch phủ à.

Bạch Thiển Dạ sững sờ:

– Hai người tới nhà muội khi nào vậy?

Mịa, tên này thật ngoan độc.

– Làm gì có, muội nghe lầm rồi, y đang nói tới Tần phủ.

Lý Kỳ cười ngượng ngùng, vội vàng móc một thỏi bạc đưa cho Mã Kiều, nói:

– Mã gia, số bạc này đủ cho ngươi đi kỹ viện chưa?

– Đủ rồi, đủ rồi.

Mã Kiều vui mừng nhận lấy bạc, vô ý thức đáp. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, y lập tức phản ứng, quay đầu thấy Lỗ Mỹ Mỹ dù mặt không biểu tình, nhưng hai mắt lóe lên ngọn lửa. Y biết Lỗ Mỹ Mỹ ghét nhất là hạng người đó, vội vàng giải thích:

– Sư muội, muội ngàn vạn lần đừng tin lời hắn nói. Huynh chưa từng tới chỗ đó bao giờ.

Lỗ Mỹ Mỹ không lên tiếng

Mã Kiều thấy vậy, càng thêm sợ hãi, tức giận trừng Lý Kỳ một cái, đem bạc trở về, cả giận nói:

– Trả lại cho ngươi, ta không cần.

Ngươi nghĩ rằng bạc của ta dễ cầm vậy sao?

Lý Kỳ âm thầm cười trộm, nhưng vẻ mặt lại hoang mang:

– Ủa, ngại ít à? Hiện tại các vị tiểu thư ở đó cũng giảm giá cùng với thịt lợn rồi. Số tiền này hẳn là đủ. Hơn nữa, nam nhân đi dạo kỹ viện cũng là chuyện bình thường, ngươi sợ cái gì?

Bạch Thiển Dạ đột nhiên lên tiếng:

– Muội thấy số bạc ấy vẫn chưa đủ, huynh phải cho Mã đại ca thêm.

Lý Kỳ vô ý thức đáp:

– Như vậy là đủ rồi mà, lần trước ta đi có dùng…

Vừa nói tới đây, hắn bỗng phản ứng, vẻ mặt xấu hổ nhìn Bạch Thiển Dạ, trong lòng không ngừng kêu khổ. Chết tiệt, lại lỡ mồm, vội sửa lời:

– Thất Nương, huynh chỉ tới đó có một lần, muội cũng biết rồi đấy..

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Thiển Dạ nhếch lên, quắt miệng, lộ vẻ ủy khuất.

Mã Kiều thấy tình cảnh này, nhãn châu xoay động, cười ha hả:

– Lý phu nhân, ta luôn bảo vệ bên cạnh Lý sư phó, ta có thể bảo đảm hắn mới chỉ tới đó một lần.

Ủa? Người này trở nên thông minh từ khi nào vậy. Lý Kỳ quăng ánh mắt tán dương về phía y, gật đầu:

– Thất Nương, muội nghe thấy chưa, Mã Kiều sẽ không nói dối.

– Đó là.

Mã Kiều cười ha hả:

– Đó là một lần vào tháng trước.

Lý Kỳ vô ý thức gật đầu, ừ một tiếng.

Chọn tập
Bình luận
× sticky