Từ sau đêm hôm đó, Lý Kỳ chưa để cho Da Luật Cốt Dục trở về cùng Quy Công kia nữa, nhưng hắn không nói rõ hắn muốn tiếp nhận Da Luật Cốt Dục kia, chỉ nói rằng hắn cần Da Luật Cột Dục giúp chuẩn bị ít bánh bông lan.
Quy Công nghe thấy bánh bông lan chuẩn bị cho Hoàn Nhan A Cốt Đả, đâu dám nói nửa câu, dặn dò Da Luật Cốt Dục phải hầu hạ Lý Kỳ cho tốt, sau đó rời đi rồi.
Đương nhiên Lý Kỳ thật sự không bảo Da Luật Cốt Dục hỗ trợ, thành thật thì để cho nàng ta ở đợi trong phòng, mà mình hắn thì đi chuẩn bị các thứ cần thiết như bánh bông lan, bơ và dầu.
Chuyến đi này mất một ngày, đến tối mới mệt lử trở về phòng, cùng Da Luật Cốt Dục nằm trên giường nói chuyện mấy câu, rồi nhân cơ hội hỏi nàng ta rằng làm sao lại rơi vào tay của Kim Nhân, vì sao mà xuất hiện ở trong thành Yến Kinh này.
Việc này không hỏi cũng được, hỏi ra liền chọc giận Lý Kỳ. Hóa ra sau khi đại hoàng đế Thiên Tộ Đế Da Luật Diên Hi của Liêu Quốc chạy trốn tới Yên Vân, lại bị quân Kim đánh cho bại lui, Da Luật Cốt Dục để bảo vệ phụ thân, đã đem quân đi đánh giặc, nhưng nàng ta tuyệt đối không nghĩ rằng, phụ thân của mình để chạy thoát thân, đã vứt bỏ nàng, một mình đem theo lực lượng trú phòng còn lại bỏ chạy tới Mạc Bắc, phụ thân vừa đi, bên người lại chẳng có bao nhiêu lính, cuối cùng nàng vẫn bị quân Kim bắt sống.
Có câu hổ dữ không ăn thịt con, nhưng kết quả thì đại nạn lại đổ ập đến.
Rốt cuộc thì đâu mới là nhân tính, có lẽ việc này chỉ có thể nói là vì con người mà ra.Tuy nhiên, nữ tù binh quân Kim đều trực tiếp hiến dâng cho các đại quan Kim Quốc, nàng ta vốn là công chúa cao quý, cho nên chỉ có cao tầng của Kim Quốcmới có cơ hội này, vừa mới bắt đầu, có rất nhiều người thèm muốn vẻ đẹp của nàng, muốn lấy nàng làm thiếp, nhưng nàng tính tình khá rắn rỏi, thà chết chứ không theo, hơn nữa thân thủ lợi hại, gây thương tích cho mấy vị đại quan Kim Quốc, đương nhiên, nàng cũng vì vậy mà chịu phải những màn tra tấn tàn khốc.
Lý Kỳ nghe câu chuyện của Da Luật Cốt Dục. Trong lòng lập tức trở nên vô cùng nặng nề, không quá lâu sau, hai người đều ngủ say khướt, tuy nhiên đêm này Lý Kỳ chỉ ôm nhẹ Da Luật Cốt Dục, cũng không có quá nhiều động tác.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, một mỹ nhân nằm ngay bên cạnh như vậy, đối với một người đàn ông bình thường khó lòng chịu đựng được. Tới ngày thứ ba, cuối cùng Lý Kỳ không nhịn nổi, thế nhưng hắn trong hai ngày làm Liễu Hạ Huệ, hắn lại không biết ra tay thế nào. Trong lòng vô cùng sốt ruột. May mắn Da Luật Cốt Dục khéo hiểu lòng người, giỏi giang trong việc cởi quần áo, chủ động hôn ghé lên môi, nụ hôn này có thể là một cơn lửa dục (dục vọng mãnh liệt) trong lòng Lý Kỳ đã bùng cháy, giống y như con sói lang đang bổ nhào về phía trước vậy.
Tuy rằng hai người sớm đã có quan hệ, nhưng lần trước Lý Kỳ bị U Vân Hương khống chế đại não, cảm giác rất không chân thực, đêm này hắn coi như lĩnh hội được phong tình thiếu phụ của Da Luật Cốt Dục, dáng người như châu như ngọc. Bộ ngực mềm mại đầy đặn nở nang, tuy rằng không thể so sánh với Tần phu nhân, nhưng Phong Nghi Nô lại chẳng kém cạnh.
Thế nhưng ấn tượng sâu sắc nhất của Lý Kỳ không phải là dáng người đầy đặn của cô gái kia. Cũng không phải là khuôn mặt tuyệt sắc đó, mà là nhưng vết lằn roi trên tấm thân ngọc của cô gái, một vài chỗ đã chuyển màu đỏ nhạt, chắc sẽ mau biến mất thôi. Nhưng có một vài chỗ chuyển thành màu nâu đậm, không có cách nào xóa đi được, mặc dù trong lòng hắn cũng khó mà xóa nhòa đi.
Giờ khắc này, Lý Kỳ chợt phát hiện bản thân mình đối với Da Luật Cột Dục không chỉ là một sư thông cảm, cũng không chỉ là một sự ham muốn sắc dục, phần nhiều đó là một kiểu tình cảm kỳ diệu.
Sáng sớm hôm sau.
Lý Kỳ mơ mơ màng màng bò ra từ trong chăn, nhìn người con gái ngủ say trên giường khẽ mỉm cười, lặng lẽ mặc xong quần áo rồi đi ra ngoài, hôm này hắn vẫn muốn đi giúp Hoàn Nhan A Cốt Đả kia làm bánh bông lan.
Tới tiền viện, Triệu Lương Tự và Triệu Giai sớm đã chờ ở đó, hiển nhiên Hoàn Nhan A Cốt Đả cũng đã mời hai người con họ. Kỳ thật Lý Kỳ cũng hy vọng bọn họ có thể đi, nếu Hoàn Nhan A Cốt Đả chỉ mời một mình hắn, khó mà tránh được không để cho người khác ngờ tới.
Trên đường.
Triệu Giai đến bên Lý Kỳ, nhỏ giọng nói: – Lý Kỳ, nghe nói ngươi đã vui sướng mấy ngày nha!
Lý Kỳ ha hả cười, nói: – Tất cả đều là nhờ hồng phúc của điện hạ nha.
Triệu Giai ồ một tiếng, nói: – Những lời lẽ này là thế nào?Lý Kỳ trợn trắng mắt nói: – Thần cũng không biết ai cho biết rằng kẻ kia nói thần không thích quá ngây ngô.
Triệu Giai cười ha hả hai tiếng, nói: – Việc nhỏ như vậy, khỏi phải nhắc đến.
Toát mồ hôi! “Ta đây là đang cảm ơn ngươi sao? Da mặt của người cũng dày đấy” Lý Kỳ im lặng một hồi.
Triệu Giai liếc mắt nhìn hắn, chần chừ một lúc, mới nói: – Tuy nhiên có mấy lời ta muốn nhắc nhở tới ngươi.
– Gì vậy?Triệu Giai nói: – Bất kể việc gì thích hợp là được rồi, đừng có quá mê muội, lần thương lượng này ngươi có thể vẫn gánh vác trọng trách, chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ, lúc đó Phụ Hoàng nhất định sẽ trọng thưởng cho ngươi, phụ nữ kiểu gì gì chẳng có.
Hóa ra gã điểu nhân này đang lo lắng việc này. Lý Kỳ cười ngượng nói: – Điện Hạ, nữ nhân đối với ngài mà nói, có lẽ chỉ là một thứ phụ thuộc, thế nhưng đối với thần mà nói có thể nói là một người bạn, là một người thân, là một tình nhân, thần hy vọng có thể tương cứu trong lúc hoạn nạn, và cũng không nhất thời vui mừng, cho nên người nói trong tình huống kia tuyệt đối ta sẽ không gặp phải.
-Tương cứu trong lúc hoạn nạn ư?
Triệu Giai trợn hai mắt, kinh ngạc nói;- Chẳng lẽ ngươi còn tính đem người phụ nữ kia về ư?
Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: – Có dự định này.
Triệu Giai cau mày nói: – Nhưng thân phận của cô ta đặc biệt như vậy, ngươi cho rằng làm như vậy sẽ ổn sao?
Lý Kỳ tin thật nhìn Triệu Giai nói: – Người sẽ ủng hộ thần sao?
Triệu Giai ngẩn ngơ, thở dài: – Thôi, thôi, ta không biết gì cả.Lúc này, Triệu Lương Tự bỗng nhiên cưỡi ngựa lại gần, cười ha hả nói: – Hai người các ngươi đang nói gì đấy?
Lý Kỳ cười nói: – Ồ, chúng ta đang nói chuyện về bánh bông lan.
Triệu Lương Tự ồ một tiếng, tò mò nói: – Ta đây cũng muốn nghe xem, hôm nay ngươi định làm bánh bông lan gì đây?
Lý Kỳ miệng ha hả nói: – Đơn giản mà nói, đó là một loại bánh bông lan rất khó làm, có lẽ ta đã làm qua một món bánh bông lan khó làm nhất kể từ lúc ta tới Biện Kinh tới giờ.
Đi được khoảng một bữa cơm, mấy người tới Bắc ngoại ô, từ xa nhìn lại, chỉ thấy một túp lều vải dựng màu trắng, bốn phía đều là binh lính, giống như những pho tượng vậy, không hề nhúc nhích, có thể nói là cảnh giới vô cùng nghiêm ngặt.
Đợi sau khi có người thông báo, đám người Lý Kỳ vào trong lều, chỉ thấy có bốn người bên trong, ngoại trừ Hoàn Nhan A Cốt Đả, còn có Hoàn Nhan Thịnh, Hoàn Nhan Tông Vọng và Hoàn Nhan Tông Bật.
Ngoài ra bên trong còn có bếp núc và một chiếc bàn dài. Rất rõ ràng bọn họ muốn Lý Kỳ trực tiếp làm ở trong lều.
Ba người thi lễ Hoàn Nhan A Cốt Đả.
Hoàn Nhan A Cốt Đả nâng tay xuống, khẽ cười nói: – Tuy rằng để cho Lý đại phu chạy tới nấu ăn cho ta, có chút không ổn, thế nhưng ta với Tứ Đệ thực sự rất tò mò về món bánh bông lan của Lý đại phu, Lý đại phu chớ có trách móc.
Lý Kỳ cười nói: – Đâu có, đâu có, được nấu ăn cho Bệ Hạ là tốt phúc của tại hạ rồi.
Hoàn Nhan A Cốt Đả ha hả nói: – Vậy làm phiền tới Lý đại phu rồi.
– Không dám, không dám.
Hoàn Nhan Thịnh bỗng nhiên nói: – Bởi vì ta rất muốn được mở mang món bánh bông lan mà Lý đại phu làm xem thế nào, cho nên đã cho người đem bếp núc vào trong lều, hy vọng không gây phiền hà tới Lý đại phu.
Lý Kỳ ha hả nói: – Bỗng nhiên nói quá lời như vậy, kỳ thực hoàn toàn trái ngược, đột ngột làm như vậy vẫn khiến ta thêm bận rộn mà.
Hoàn Nhan Thịnh kinh ngạc nói: – Thế là thế nào?
Lý Kỳ cười và giải thích: – Kỳ thật hôm nay thứ ta phải làm là một loại bánh bông lan rất khó thực hiện, nó gọi là Hoa trong gương, trăng trong nước.
– Hoa trong gương, trăng trong nước?Mọi người ở đây đều sửng sốt.
Lý Kỳ gật đầu nói: – Đúng vậy, Hoa trong gương, trăng trong nướcsở dĩ khó làm, là bởi hạn định chí mạng của nó.
Mọi người lại sửng sốt lần nữa.
Lý Kỳ tiếp tục giải thích: – Cái gọi là hạn định chí mạng số thời gian hạn chế để ăn ( hạn sử dụng), bằng không món Kinh Hoa Thủy Nguyệt này sẽ vô cùng khó ăn. Đối với đầu bếp mà nói, để làm ra được đã khó rồi, mấu chốt là phải đảm bảo nó vẫn duy trì được hương vị sau khi đặt lên bàn, đầy cũng là thử thách lớn nhất đối với người đầu bếp làm món Hoa trong gương, trăng trong nước, cho nên đột nhiên chuyển bếp vào trong lều có thể giảm đi không ít áp lực.
– Vậy sao? Thật đúng là cho ngáp phải ruồi nha. Hoàn Nhan Thịnh ha hả nói.
Hoàn Nhan A Cốt Đả cười nói: – Nghe Lý đại phu nói như vậy, ta thật sự không thể đợi nếm thử xem món Hoa trong gương, trăng trong nướcnày mùi vị thế nào rồi.
Lý Kỳ cười nói: – Kỳ thật chính là mùi vị của Hoa trong gương, trăng trong nước.
Hoàn Nhan A Cốt Đả sửng sốt, lập tức bật cười ha hả, ông ta cho rằng đây chỉ là một trò đùa, không biết Lý Kỳ trêu đùa trong vấn đề này.Lý Kỳ cũng chẳng chậm trễ làm gì, mặc tạp dề vào, rửa tay, sau khi chuẩn bị mọi công tác, hắn đã bắt tay vào làm món Hoa trong gương, trăng trong nước này.
Đầu tiên hắn đem bơ đã chuẩn bị từ sớm ra, đợi sau khi tan chảy, rồi dùng bàn chải chải một lớp bơ trong chiếc bát đang cầm đã chuẩn bị, sau đó cho vào một chút đường cát, khuấy vài lần, để cho lớp đường kính dính đều trong bát, rồi cho thêm ít đường dư.
Bước này ta gọi là bôi bơ rắc đường, nhìn qua thì đơn giản, nhưng yêu cầu lại vô cùng nghiêm ngặt, không được mắc một lỗi nhỏ nào cả, bằng không thì sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới sự giãn nở của bánh bông lan, đối với Kinh Hoa Thủy Nguyệt mà nói đó càng là sự quan trọng đặc biệt, bởi vì một khi Hoa trong gương, trăng trong nướcbị sụt lún, nó sẽ bị mất đi mùi vị.Sau đó, Lý Kỳ lại đem bát đường còn lại, sai người cho tăng nhiệt lò nướng.
Tiếp theo, hắn lấy một cái chậu sắt, cho lòng đỏ trứng và sữa bò vào, và lấy rượu vang làm gia vị đặc trưng để phối chế, dùng cây trúc đánh đều trứng lên, rồi thêm vào đó bột trầm để hâm.
Tiếp theo, hắn lấy ra bơ đã chuẩn bị đún nóng cách thủy. Quấy đều lên khi nóng. Rồi chuẩn bị một bát lòng trắng trứng, cho ba lần đường cát vào lòng trắng trứng, đánh đều tới chín phần.
Lúc này, hắn thật sự rất nhớ Lỗ Mỹ Mỹ, hắn bây giờ cũng hiểu được một đạo lý, đó chính là đầu năm này nếu làm một chiếc bánh bông lan thật ngon thì nhất đinh phải có được cơ thể khỏe mạnh như Lỗ Mỹ Mỹ vậy.Trộn đều trước một phần ba váng trứng và hồ nhão, rót thêm số lòng trắng trứng còn lại trộn đều với nhau.
Sau đó đem hồ nhão đã hoàn công vào trong bát, đầy chín phần, rồi đặt vào trong lò nướng.
Lý Kỳ dường như đã liền một hơi hoàn thành tất cả mọi thứ.
Hoàn Nhan A Cốt Đả hoàn toàn không hiểu nổi, rốt cuộc quá trình này đối với món thịt nướng mà nói thật sự rất phức tạp, thật kỳ lạ, vẫn ngu ngơ nói: – Vậy vậy là xong rồi.
Lý Kỳ cười nói: – Cũng gần như thế, chỉ cần đợi một khắc là có thể ăn được rồi.