Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bắc Tống Phong Lưu

Chương 184: Tỷ thí đao pháp (p2)

Tác giả: Nam Hi
Chọn tập

Hai người này rốt cuộc là tới khiêu chiến hay là diễn trò.

Lý Kỳ nhìn vết dao thật sâu ở góc bàn, buồn bực lắc đầu: – Ài, hai vị có thể nhanh lên không, chúng ta còn phải buôn bán.

Lỗ Mỹ Mỹ không để ý tới Lý Kỳ, mà hướng Mã Kiều hỏi: – Chuẩn bị xong chưa.

Mã Kiều không dám mở miệng, chỉ có thể gật đầu, sau đó hít sâu một hơi.

Lỗ Mỹ Mỹ thấy vậy, lập tức cầm lấy dao phay, băm thịt trên bụng Mã Kiều.

Bạch bạch bạch.

Lỗ Mỹ Mỹ càng băm càng nhanh. Trong nháy mắt miếng thịt mỡ kia đã bị nàng băm thành nhiếng miếng. Mọi người thấy vậy, đều kinh ngạc, chụm đầu nhìn.

Chỉ thấy đao pháp của Lỗ Mỹ Mỹ cực nhanh. Hơn nữa chặt xuống cũng không chút cố kỵ. Giống như ở dưới là một cái thớt gỗ vậy.

Lý Kỳ âm thầm nhíu mày. Thực ra lúc Lỗ Mỹ Mỹ đề nghị tỷ thí bằng cách này, hắn cũng đã nghĩ qua làm sao băm thịt trên thân thể người. Đầu tiên phải tìm một miếng thịt tương đối dày. Sau đó còn phải tập luyện trên bụng heo một phen. Đợi khi nắm chắc tuyệt đối, hắn mới dám thử trên thân người.

Đao pháp của Lỗ Mỹ Mỹ khẳng định đã trải qua khổ luyện. Nhưng nàng căn bản không để ý tới phía dưới là bụng người. Hơn nữa lúc nào băm, rất ít băn khoăn. Cũng không biết nàng rất tin tưởng đao pháp của mình, hay là nàng không coi Mã Kiều kia là người.

Không sai, dù đao pháp của Lỗ Mỹ Mỹ rất tinh diệu, có thể không ảnh hưởng tới tính mạng của Mã Kiều. Chịu chút tổn thương ngoài da là điều không tránh khỏi. Tuy nhiên, từ lúc Lỗ Mỹ Mỹ đề nghị cách thi thố này, chắc nàng ta đã nắm chắt sẽ không đả thương mảy may tới Mã Kiều.

Đã như vậy, nguyên nhân chỉ còn trên người Mã Kiều mà thôi.

Lý Kỳ liếc nhìn Mã Kiều, chỉ thấy toàn thân y căng cứng, gân xanh trên cánh tay hiện lên rõ ràng.

Thấy vậy gia hỏa này nhất định đã luyện qua Ngạnh Khí Công.

Nghĩ thông suốt nguyên nhân, hai mắt Lý Kỳ liền sáng ngời, khóe miệng lộ ra tia âm hiểm.

Chỉ sau chốt lát, Lỗ Mỹ Mỹ đã băm xong số thịt mỡ.

Mã Kiều thở phào một tiếng, còn chưa lại sức, đã vẻ mặt sùng bái nhìn Lỗ Mỹ Mỹ: – Sư muội, hảo đao pháp.

Lỗ Mỹ Mỹ mặt không biểu tình cầm một cái bát trên bàn, bỏ thịt mỡ đã thái trong vào đó, rồi ném miếng thịt nạc lên bụng Mã Kiều, thản nhiên nói: – Tiếp tục.

Mã Kiều hơi thất vọng ừ một tiếng, sau đó lại hít sâu một hơi.

Bạch bạch bạch.

– Đặc sắc, đặc sắc.

Lý Kỳ bỗng vỗ tay đi tới: – Đao pháp của Lỗ nương tử, khiến tại hạ thực khâm phục không thôi.

Mã Kiều mở mắt, vẻ mặt mừng rỡ nhìn Lý Kỳ: – Có phải ngươi nhận thua rồi hay không. Vậy thì tốt.

Nói xong, hướng Lỗ Mỹ Mỹ: – Sư muội, đệ nhị trù đã nhận thua, vậy thì không cần băm miếng thịt nạc nữa.

Lỗ Mỹ Mỹ quăng ánh mắt hỏi thăm về phía Lý Kỳ.

Lý Kỳ cười nói: – Nhận thua thì hơi sớm. Thực ra khi còn bé ta đã nghịch trò băm thịt trên bụng rồi.

– Khoác lác.

Không đợi Lý Kỳ nói hết, Mã Kiều liền phản bác: – Vừa rồi ngươi còn nói không làm được, sao hiện tại lại đổi giọng?

Lý Kỳ cười ngượng ngùng: – Ách, đó là vì trước kia ta chỉ băm thịt trên bụng cẩu. Chưa từng băm thịt trên bụng người. Tuy nhiên đó chỉ là một trò đơn giản thôi, chặt xương trên bụng mới là hay.

Lời này vừa ra, cả đại sảnh đều xôn xao.

Chặt xương trên bụng người, trước đừng nói có thể chặt được hay không, nhưng rất rõ ràng là muốn mưu sát tính mạng.

– Chătchặt xương?

Mã Kiều há hốc miệng nhìn Lý Kỳ, lắp bắp: – Ngươingươi không nói đùa đấy chứ.

Lý Kỳ cười ha hả, nhìn xung quanh đáp: – Nơi này đều là khách hàng quen của tiểu điếm, cho dù Lý Kỳ có gan lớn bằng trời, cũng không dám khoác lác trước mặt bọn họ. Như vậy không phải là hủy hoại danh dự của mình sao.

– Lý sư phó, cậu không cần phải cố kỵ, cứ giáo huấn hai người Dương Châu này đi.

– Đúng đúng, không phải là chặt xương đó sao. Đối với Lý sư phó, chỉ như một bữa ăn sáng mà thôi.

Lỗ Mỹ Mỹ liếc mắt nhìn mọi người, sau đó hướng Lý Kỳ hỏi:

– Lời ngươi nói là thật?

Lý Kỳ nhún vai: – Đương nhiên là thật. Nếu không chúng ta so tài chặt xương xem sao. Băm thịt chỉ dành cho trẻ con chơi thôi.

– Sưsư muội, muội vạn lần đừng bị tiểu tử này nói kích. Mã Kiều vẻ mặt sợ hãi nói.

Lỗ Mỹ Mỹ coi như không nghe thấy, nói với Lý Kỳ: – Việc chặt xương đó ta không làm được. Nếu ngươi có thể, thì ta nhận thua.

– Sư muội nói rất hay.

Mã Kiều, đứng lên, hướng Lý Kỳ nói: – Nếu ngươi có thể chặt xương trên bụng người, thì ngươi thắng. Còn có, không chặt xương trên bụng cẩu thì không tính.

– Điều này có gì khó.

Lý Kỳ cười tự tin, chợt nghe Ngô Phúc Vinh ở bên cạnh nhỏ giọng nói: – Lý công tử, cậu đừng bí quá hóa liều.

– Chú cứ yên tâm. Có lẽ cháu không băm thịt được, nhưng chặt xương vẫn có thể. Lý Kỳ quay đầu cười đáp.

Băm thịt không được, lại có thể chặt xương?

Ngô Phúc Vinh kinh ngạc nhìn Lý Kỳ. Nhưng thấy hắn đầy tự tin, nhẹ gật đầu.

– Đừng chỉ nói miệng, mau làm thử xem. Mã Kiều khinh thường cười nói. Y không tin Lý Kỳ có đao pháp xuất thần nhập hóa như vậy.

Lý Kỳ gật đầu cười: – Các ngươi đừng vội. Đồ đệ của ta đang đi lấy xương.

Mã Kiều sững sờ, thấy vị tiểu sư phó vừa còn đứng ở bên cạnh Lý Kỳ đã không thấy bóng dáng. Trong lòng nói thầm, lẽ nào hắn có khả năng đó?

Một lát sau, Ngô Tiểu Lục từ bên ngoài chạy vọt vào, cầm một cái xương chân của bò to bằng cánh tay:

– Lý đại ca, xương bò đây.

Lý Kỳ nhận lấy xương bò, ước lượng một chút, gật đầu cười nói: – Không sai, không sai.

Xương bò nổi tiếng là cứng. Lý Kỳ không chọn xương heo, mà lại chọn xương bò, quả thực khiến mọi người mở rộng tầm mắt.

Mã kiều vẻ mặt không tin nói: – Ngươi muốn chặt khúc xương này?

– Đương nhiên, không được sao? Lý Kỳ cười, hỏi ngược lại.

– Đương nhiên là được.

Mã Kiều cười ha hả, vui vẻ cực kỳ. Trong lòng thì nghĩ, thì ra đệ nhị trù chỉ là một tên bao cỏ mà thôi.

– Của ngươi.

Lỗ Mỹ Mỹ trả dao phay lại, vẻ mặt không vui sướng như Mã Kiều, mà là kinh ngạc.

Lý Kỳ lắc đầu: – Ta quen dùng dao của mình rồi. Nói xong, phân phó cho Ngô Tiểu Lục: – Lục Tử, vào phòng bếp lấy con bảo dao để trên đống củi cho ta.

– Vâng.

Ngô Tiểu Lục vô ý thức gật đầu, chợt mãnh kinh, há hốc miệng nhìn Lý Kỳ, hỏi: – LýLý ca, huynh nói là con dao chặt củi?

Lý Kỳ trừng mắt: – Dong dài cái gì, còn không mau đi.

– Vâng vâng.

Ngô Tiểu Lục buồn bực gãi đầu, trong miệng nói thầm, đi tới hướng phòng bếp.

Chỉ chốc lát, cậu ta cầm một con dao đã rỉ sắc loang lổ ra ngoài.

Mọi người vừa thấy bảo dao trong miệng Lý Kỳ, dĩ nhiên là một con dao rỉ, không khỏi thất kinh.

– Lý ca, dao huynh muốn đây.

Lý Kỳ nhận lấy con dao, vuốt vuốt thân dao, gật đầu nói: – Bảo dao chính là bảo dao, vài năm không dùng, vẫn sắc bén như vậy.

Mã Kiều sững sờ nửa ngày, rốt cuôc phản ứng, cười lên ha hả: – Con dao cùn này mà cũng coi như bảo dao. Ha ha, chết cười ta mất. Thì ra bảo dao của kinh thành đều có hình dáng như vậy, lão Mã ta coi như mở rộng kiến thức.

Những thực khách ở đây đều cảm thấy xấu hổ.

Chọn tập
Bình luận
× sticky