– Hai..hai mươi xâu?
Anh em Vũ thị đều hít một hơi khí lạnh.
– Sao vậy? Quá thấp à?
– Không, không, giá tiền đó đã là rất nhiều rồi…Ta chỉ sợ con báo này không giá trị nhiều tiền như vậy.
Vũ Đại lắc đầu.
Không chê ít là tốt rồi.
Lý Kỳ mỉm cười, móc một thỏi bạc từ trong ngực ra, nói:
– Số bạc này có thể đổi được hai mươi xâu. Nếu hai vị không còn dị nghị gì, thì chúng ta thành giao.
– Cái này…
Vũ Đại vẫn tỏ vẻ do dự.
Lý Kỳ lấy lui làm tiến:
– Vũ Đại huynh, nếu ngươi ngại số tiền đó ít, vậy chúng ta có thể thương lượng thêm.
– Không, đã quá đủ rồi.
– Vậy hai người cầm đi.
– Ừ, ừ.
Vũ Đại hưng phấn nhận lấy bạc. Chuyến đi này đúng là lợi nhuận lớn. Trong lòng bọn họ bắt đầu cảm tạ Cao nha nội.
Lý Kỳ thấy bọn họ nhận bạc, khóe miệng lộ ra một tia cười gian, lại nói:
– Tuy nhiên còn phải nhờ hai vị Vũ huynh giúp một việc nhỏ.
…
Trận tỷ thí đẫm máu trong rừng cây kia cũng chuẩn bị kết thúc.
Đám người Hồng Thiên Cửu, Cao nha nội, Chu Hoa ngẩng đầu ưỡn ngực, cưỡi tuấn mã, vẻ mặt đầy ngạo khí. Phía sau là đám thủ hạ cầm theo con mồi, người nào người nấy thở phì phò.
Đúng lúc này, bên kia cũng có một nhóm người đi ra. Chính là Triệu Giai, Mã Kiều và Trần A Nam. Chỉ thấy số con mồi mà hạ nhân cầm theo ở đằng sau còn hơn mấy người Hồng Thiên Cửu rất nhiều.
– Ca ca, ai thắng vậy?
Cao nha nội vừa thấy Triệu Giai, liền vội vàng đi lên hỏi.
Triệu Giai lắc đầu, cười khổ:
– Mã Kiều cưỡi lừa còn có thể thắng ta một bậc. Vi huynh thua tâm phục khẩu phục!
Oa!
Đám người Cao nha nội đều kinh ngạc nhìn Mã Kiều.
Mã Kiều mỉm cười không đáp.
– Ủa, nha nội, Lý đại ca không đi cùng mấy người à?
Trần A Nam chợt phát hiện xung quanh không có Lý Kỳ, liền lo lắng hỏi.
Cao nha nội sững sờ, hỏi ngược lại:
– Không phải hắn đi cùng các ngươi sao?
Triệu Giai lắc đầu, vẻ mặt lo lắng, lập tức phân phó hạ nhân đi tìm Lý Kỳ. Sau đó hướng Cao nha nội nói:
– Chúng ta ra khu rừng này đã, chắc Lý huynh đang chờ chúng ta ở ngoài đó.
Mấy người vừa ra rừng cây, quay lại khu đất trống, nhất thời không ai bảo ai đều hít một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy một người đầu đội nón lá, tay phải dựng cung, tay trải đặt lên đùi, ngồi trên một tảng đá lớn. Thân thể hơi nghiêng, bên cạnh là chú lừa. Hình tượng quả thực oai phong lẫm liệt.
Nhưng đây không phải là mấu chốt.
Điều khiến người ta kinh ngạc, chính là chân trái của hắn dẫm lên một con nhím. À không, là một con báo bị cắm tên đầy mình.
Oa! Đẹp trai phong độ làm sao.
Hồng Thiên Cửu vội vàng vọt tới, nhảy xuống ngựa, cẩn thận nhìn con báo, hưng phấn hỏi:
– Lý đại ca, con báo này là do huynh hạ được?
Người này chính là Lý Kỳ.
Lý Kỳ hơi ngẩng đầu, thoáng nhìn Hồng Thiên Cửu, trong mắt hiện lên tia đắc ý, ngoài miệng lại thở dài nói:
– Tiểu Cửu, ngươi nên biết Lý đại ca là một người rất yêu quý những loài động vật nhỏ. Bình thường đều không nhẫn tâm hạ sát thủ. Chính là con mèo nhỏ này cũng thật không hiểu chuyện. Vừa nãy còn muốn ăn chú lừa của ta. Vì không thể nhịn được, mới bắn vài tên, giáo huấn nó một trận. Ngươi xem nó đã chết chưa. Nếu còn chưa chết thì phóng sinh cho nó, ài, tội quá, tội quá.
Hồng Thiên Cửu sững sờ, mắt nhìn con báo, thấy máu sắp khô rồi, đã chết không thể chết hơn, thành thật đáp:
– Lý đại ca, con báo này đã chết rồi.
Lý Kỳ lại thở dài một tiếng.
– Lý Kỳ, con…con báo này thực do ngươi giết?
Cao nha nội mồm há hốc, có thể đút lọt một quả trứng.
– Sai.
Lý Kỳ trừng mắt:
– Con mèo nhỏ này không phải do ta giết chết, mà là chết dưới tên của ta.
Triệu Giai không thể tưởng nổi lắc đầu:
– Lý huynh đúng là thâm tàng bất lộ. Có thể dựa vào sức một người bắn chết con báo kia. Ta thật mặc cảm!
Hừ, giờ mới biết sai à? Vừa nãy dám coi thường ta. Tuy nhiên đòi lại mắt mũi cũng hơi đắt, những tận hai mươi xâu. Trời ạ!
Lý Kỳ âm thầm quấn quýt, lắc đầu nói:
– Triệu huynh cũng biết ta vốn là người rất thấp điều. Vừa rồi là ta cố tình che dấu tài bắn tên của mình. Không ngờ cuối cùng vẫn bị mọi người phát hiện.
– Lý đại ca, huynh thật lợi hại. Lúc nào có thể dạy cho đệ bản lĩnh đó không?
Trần A Nam hưng phấn hét lên.
– Ài, cái bản lĩnh này sát khí quá nặng, ngươi vẫn không nên học tốt hơn. Còn có, sau này những hoạt động giết chóc kiểu này, cũng đừng gọi ta, ta sợ ta nhịn không được.
Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng:
– Đúng rồi, A Nam, chuyện ngày hôm nay, ngoại trừ thực khách tới Túy Tiên Cư ăn cơm, ngàn vạn lần đừng kể với người khác, biết chưa?
Chỉ nói cho thực khách, chả phải nói cho tất cả mọi người biết sao?
Trần A Nam gãi đầu, ánh mắt trở nên mê man.
– Kỳ quái?
Luôn im lặng không nói, Mã Kiều bỗng nhìn về phía con báo, đôi mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Dm, như vậy cũng nhìn ra?
Lý Kỳ nhất thời đổ mồ hôi lạnh, vội đánh lạc hướng:
– Mã Kiều, nghe nói gần đây sư muội của ngươi muốn tới Túy Tiên Cư hỗ trợ. Ta chính đang suy nghĩ, hôm nay muốn hỏi ý kiến của ngươi.
Lý Kỳ bỗng chuyển chủ đề, khiến mọi người đều sững sờ.
Mã Kiều cũng ngẩn người, vội nhảy xuống lưng lừa, vui vẻ nói:
– Thật không, Lý sư phó đã đồng ý thu sư muội của ta làm đồ đệ?
– Nếu ngươi có thể minh bạch đạo lý im lặng là vàng, bớt gây chuyện cho ta, thì ta còn cho cơ hội.
Lý Kỳ gật đầu đáp.
Vì Lỗ Mỹ Mỹ, cho dù chặt đầu, đổ máu, Mã Kiều cũng không chối từ. Huống chi chỉ là một yêu cầu không hề có ý nghĩa. Y vội gật đầu:
– Lý sư phó cứ yên tâm, sau này ta sẽ không nói linh tinh nữa.
– Ừ.
Lý Kỳ gật đầu, cười thầm, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Hắn đứng dậy, rất phong độ bỏ cái nón xuống, ho một tiếng nói:
– A Nam, đợi tí nữa ngươi mang con mèo nhỏ này về Túy Tiên Cư đi. Rồi sai người lột da nó. Gần đây trời dần trở lạnh, nhân tiện làm cái áo khoác giữ ấm luôn.
– Vâng, tiểu đệ biết rồi.
Lý Kỳ gật đầu, nhìn xung quanh. Chỉ thấy bọn họ đều vẻ mặt kính nể nhìn mình, trong lòng nhạc nở hoa. Hai mươi xâu kia coi như đáng giá.
Sự thật hùng biện hết thảy.
Đầu tiên, nơi này chỉ có một con báo bị chết. Hơn nữa cũng chỉ có một mình Lý Kỳ. Nói sau, con báo này đúng là bị cung tên giết chết. Nói không phải Lý Kỳ giết, cũng không ai tin. Hiện tại bọn họ đâu còn nghi ngờ tài bắn cung của Lý Kỳ nữa, không ngừng khen ngợi hắn.
Ài, cuối cũng lão tử cũng được hãnh diện một phen. Thật không dễ dàng a.
Lý Kỳ mặt dày mày dạn tiếp nhận lời khen của mọi người.
Săn được con mồi, kế tiếp đương nhiên là hưởng thụ thành quả lao động của mình.
Đây mới là thế mạnh của Lý Kỳ.
Hồng Thiên Cửu biết Lý Kỳ sẽ đi cùng, nên đã chuẩn bị sẵn đồ gia vị. Nhưng Lý Kỳ lại vung tay lên, mặc kệ cho bọn họ nướng. Hôm nay hắn tới đây là giải sầu, cũng không phải tới giúp bọn họ nấu ăn. Đương nhiên, hắn vẫn giúp đám người Hồng Thiên Cửu tẩm gia vị.