Lý Thanh Chiếu sững sờ, lắc đầu nói:
– Tỷ không biết, có lẽ trù nghệ của Lý sư phó vẫn cao hơn. Dù sao Tô bá bá nấu ăn chỉ là hứng thú nhất thời, mà Lý sư phó là toàn tâm toàn lực với nghề đầu bếp.
– Thất Nương, hắn sao có thể so sánh với Tô đại học sĩ được?
Phong Nghi Nô khinh thường nói.
Bạch Thiển Dạ phản bác:
– Vì sao lại không thể? Lý đại ca cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, ngoại trừ chữ viết hơi kém ra, những thứ khác đều khác người, không có ai bằng. Hơn nữa Tam Quốc Diễn Nghĩa mà huynh ấy biên soạn ra cũng được rất nhiều người yêu thích. Tài hoa còn hơn mấy người Tống công tử nhiều lắm.
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng cười ở bên ngoài:
– Thất Nương, muội khen huynh như vậy, huynh sẽ đỏ mặt đó.
Ba người quay đầu nhìn, thấy Lý Kỳ bưng một cái khay tới. Trên khay có đậy, nên tạm thời không nhìn ra bên trong là vật gì.
Bạch Thiển Dạ đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
– Muội cũng không phải khen huynh, mà chỉ nói tình hình thực tế.
Như vậy còn không phải khen? Phong Nghi Nô vừa nghe lời này, tức giận suýt bất tỉnh.
Nha đầu kia đúng là được chân truyền của mình mà! Lý Kỳ cười hắc hắc, đi tới, cười nói:
– Thất Nương, chúng ta nên an phận, miễn cho ít người ghen ghét. Muội biết đấy, nữ nhân tới ba mươi tuổi mà không gả được, chính là một loại bi ai. Nên an phận, an phận.
– Lý Kỳ, ngươi nói ai không lấy được chồng?
Lông mày đen của Phong Nghi Nô dựng lên, cả giận nói.
Lý Kỳ hiếu kỳ nhìn nàng:
– Phong Hành Thủ, cô tức giận như vậy làm gì? Ta nói là những nữ nhân ba mươi tuổi, cũng không nói cô. Không phải cô mới chỉ hai mươi chín tuổi thôi sao?
Bạch Thiển Dạ thấy Phong Nghi Nô có dấu hiệu sắp bão nổi, vội xen vào:
– Lý đại ca, huynh đừng nói linh tinh, năm nay Phong tỷ tỷ chỉ có hai mươi bảy.
– Hai mươi bảy?
Lý Kỳ nhìn Phong Nghi Nô với ánh mắt cổ quái, trong cổ quái còn có mấy phần hoài nghi.
Phong Nghi Nô cắn chặt răng, cố nặn vẻ tươi cười:
– Ngươi nhìn cái gì đó?
– À, xin lỗi, hiếu kỳ, chỉ là hiếu kỳ.
Lý Kỳ lắc đầu, nói thầm:
– Thoạt nhìn không giống a!
Lời này, Phong Nghi Nô nghe rõ ràng rành mạch, nhất thời nổi trận lôi đình.
Lý Thanh Chiếu cười khổ một tiếng, thay đổi chủ đề mẫn cảm này:
– Lý sư phó, phía dưới cái kia là cái gì vậy?
– À, là bánh ga tô, bánh ga tô kem.
Lý Kỳ nói xong, liền mở cái đậy.
Ba người vừa thấy, chợt hít một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy bên trong đặt một cái hình trụ, đường kính chừng 2 cm, màu trắng tinh, bên cạnh còn trang trí một vài hình hoa văn, phía trên là vài đóa hoa màu cam.
– Oa, thật là đẹp.
Bạch Thiển Dạ kinh hô.
– Cái…cái bánh ga tô này của cậu sao không giống với Lỗ Mỹ Mỹ vừa đưa cho đám nhỏ ăn?
Lý Thanh Chiếu kinh ngạc hỏi.
Lý Kỳ cười ha ha:
– Thực ra không khác nhau là mấy, cái này chỉ trang trí thêm mà thôi.
– Vậy bánh ga tô kem này ăn thế nào?
Bạch Thiển Dạ vui vẻ hỏi.
Lý Kỳ cười đáp:
– Dùng thìa ăn.
Nói xong, hắn liền dùng con dao nhỏ cắt bánh ga tô thành bốn phần. Phần thứ nhất tự nhiên đưa cho Lý Thanh Chiếu.
Lý Thanh Chiếu gật đầu, nói cảm ơn.
Còn phần cho Bạch Thiển Dạ, Lý Kỳ cố ý cắt một bông hoa đặt lên, cười nói:
– Tặng cho muội.
Bạch Thiển Dạ tự nhiên hiểu ý của Lý Kỳ, khuôn mặt hơi đỏ, trong mắt đầy vẻ mừng rỡ, vụng trộm nhìn Lý Thanh Chiếu và Phong Nghi Nô. Thấy hai người bọn họ, một người làm như không nhìn thấy, một người thì không biểu lộ gì. Nàng hạnh phúc nói cảm ơn.
Tiếp theo, Lý Kỳ cắt cho mình một phần, ngồi xuống cười nói:
– Mọi người mau nếm thử.
Phong Nghi Nô bị vắng vẻ, tức giận đến dựng cả tóc, hừ một tiếng, tỏ vẻ kháng nghị mãnh liệt.
Bạch Thiển Dạ kéo ống tay áo của Lý Kỳ, nói:
– Lý đại ca, còn Phong tỷ tỷ.
Lý Kỳ sững sờ:
– Không phải ta còn lưu lại cho nàng ta một miếng đó sao?
Nói xong, hắn hướng Phong Nghi Nô:
– Chẳng lẽ cô còn muốn ta đưa tới tận tay?
Trong lòng cười thầm, tiểu yêu tinh, nếu không có Thất Nương và Thanh Chiếu tỷ tỷ ở đây, thì làm gì có phần cho ngươi.
Phong Nghi Nô hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, tỏ vẻ mình không ăn cũng được.
Bạch Thiển Dạ không muốn mâu thuẫn giữa Lý Kỳ và Phong Nghi Nô trở nên gay gắt. Vốn định chia bánh ngọt trong đĩa của mình cho Phong Nghi Nô, nhưng lại nghĩ tới bông hoa mà Lý Kỳ cắt cho mình, lại không bỏ được. Bởi vậy đứng lên, nói:
– Phong tỷ tỷ, để muội giúp tỷ.
Nói xong, liền đặt miếng bánh còn lại vào trong đĩa của Phong Nghi Nô.
Phong Nghi Nô thấy Bạch Thiển Dạ tự mình động thủ, cũng không nên tự cao tự đại, vội nói:
– Thất Nương, không cần phiền tới muội, tỷ tự lấy là được.
– Không sao.
Bạch Thiển Dạ khẽ mỉm cười.
Lý Kỳ than nhẹ một tiếng:
– Thất Nương, muội thật hiểu chuyện. Lý đại ca không biết nên khen muội thế nào. Cùng là nữ nhân, sao mà khác nhau đến thế.
Bạch Thiển Dạ cắn môi, lườm hắn một cái, ý bảo hắn đừng nói nhiều.
Thật đúng là một đôi oan gia. Lý Thanh Chiếu cũng cảm thấy bất đắc dĩ, nói:
– Chúng ta mau nếm thử bánh ga tô của Lý sư phó xem.
Bạch Thiển Dạ đã sớm không thể chờ đợi được, cầm lấy cái thìa, mục một miếng kem trắng bỏ vào trong miệng. Cảm giác đầu tiên là ngọt. Ngọt tới tận tâm khảm. Giống hệt với tâm trạng hiện tại của nàng. Liền nhu tình nhìn Lý Kỳ một cái.
Lý Kỳ âm thầm cười trộm. Xem ra bơ đúng là thứ hấp dẫn trí mạng với nữ nhân.
Lý Thanh Chiếu nếm thử một miếng, hai mắt hiện lên tia kinh hỉ, thoáng gật đầu, nhưng không nhiều lời, một miếng lại một miếng, kinh hỉ ngày càng nhiều. Thì ra Lý Kỳ còn bỏ rất nhiều nhân hoa quả vào trong bánh ngọt. Bản thân bánh ngọt cũng rất xốp. Vừa vào miệng liền tan, quả nhiên mỹ vị vô cùng.
Đối với bánh ngọt, Lý Kỳ không có nhiều cảm giác như hai nàng, ba miếng đã giải quyết xong.
Phong Nghi Nô bên kia vốn định không động thìa. Nhưng thấy Bạch Thiển Dạ và Lý Thanh Chiếu ăn ngon lành như vậy, tâm ngứa khó nhịn, cũng bất chấp mặt mũi, cầm lấy cái thìa múc một miếng kem nếm thử. Đôi mắt đẹp hiện lên tinh mang, cũng gia nhập với Bạch Thiển Dạ, ăn rất chăm chú.
Chỉ sau chốc lát, ba nữ đã chén sạch bánh trên đĩa.
– Lý sư phó, bánh ga tô này của cậu đúng là dễ ăn. Đây là lần đầu tiên ta được ăn món bánh ngon như vậy.
Lý Thanh Chiếu vẫn chưa thỏa mãn khen.
– Thanh Chiếu tỷ tỷ, chỉ cần tỷ thích ăn, chính là lời khen tốt nhất đối với tiểu đệ.
Lý Kỳ cười hắc hắc.
Bạch Thiển Dạ biết Lý Kỳ rất tôn sùng Lý Thanh Chiếu, nên không có ghen, cười nói:
– Lý đại ca, thứ bơ màu trắng này huynh làm kiểu gì mà ăn ngon vậy?
Bạch Thiển Dạ ngạc nhiên hỏi.
Lý Kỳ cười ha hả:
– Bơ chính là làm từ sữa, không có gì đặc biệt. Mà muội cũng đừng ăn nhiều, ăn nhiều dễ gây béo phì, không tốt cho sức khỏe.
– Béo phì?
Lý Thanh Chiếu cau mày hỏi.
Lý Kỳ cười hắc hắc:
– Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ ăn nhiều chút không có vấn đề gì. Tỷ cũng thật không biết chăm sóc sức khỏe gì cả. Tỷ nhìn Phong Hành Thủ người ta mà xem. Tuổi sấp xỉ với tỷ,nhưng thân thể tráng kiện, nhảy lên nhảy xuống cả buổi sáng, mà vẫn như thường.
Tráng kiện?
Phong Nghi Nô cắn đến sắp nát cả răng. Nhưng nàng lại không thể phản bác. Bởi vì nếu phản bác, chẳng phải là châm chọc Lý Thanh Chiếu đã già rồi sao. Đầy ngập lửa giận khiến cho bộ ngực vốn cao ngất càng tới cực hạn.
Lý Thanh Chiếu khó được đỏ mặt, nói:
– Cậu chớ nói bậy nói bạ. Cái gì mà tuổi sấp xỉ. Ta lớn hơn Phong muội muội mười mấy tuổi cơ mà.
– A? Tuổi tứ tuần?
Lý Kỳ ra vẻ kinh hô một tiếng, lại thấy bộ dáng yếu đuối của Lý Thanh Chiếu, nghiêm mặt nói:
– Tuy nhiên, Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ xác thực nên ăn nhiều thứ bổ dưỡng. Hay thế này đi, chờ qua yến tiệc tròn tuổi, hàng ngày tỷ cứ tới Túy Tiên Cư bồi chuyện với phu nhân nhà đệ. Tỷ xem, phụ nhân nhà đệ được đệ nuôi trắng trẻo mập mạp, khí sắc rất tốt. Đệ cam đoan, không tới ba tháng, Thanh Chiếu tỷ tỷ có thể quay về tuổi mười tám.
Lời này là lời nói thật lòng của hắn. Hắn biết Lý Thanh Chiếu về già một mực bị bệnh tật tra tấn. Trong lòng cũng đau xót cho nàng. Hôm nay có cơ hội, dĩ nhiên muốn giúp đỡ nàng một tay. Không phải một bữa cơm sao? Đối với Túy Tiên Cư mà nói, căn bản không tính là cái gì.
Trắng trẻo mập mạp? Thực không biết nếu Vương muội muội nghe thấy lời này, trong lòng sẽ nghĩ gì? Còn mười tám tuổi? Tiểu tử này quả nhiên cái gì cũng dám nói.Khuôn mặt thanh tú của Lý Thanh Chiếu lộ ra một tia đỏ ửng. Nàng thực sự không dám tiếp tục cái đề tài này nữa. Vừa mới chuẩn bị từ chối nhã nhặn ý tốt của Lý Kỳ, lại nghe Lý Kỳ nói:
– Thanh Chiếu tỷ tỷ, nếu như không tỷ không tới, thì hàng ngày đệ sẽ sai người mang cơm tới nhà tỷ.
Phong Nghi Nô khẽ nói:
– Thấy nhiều người, còn chưa từng thấy ai bắt người khác phải tới quán mình ăn cơm.
Lý Kỳ cười cười:
– Phong Hành Thủ, cô nói vậy là nhầm rồi. Trước kia ta nói qua, Túy Tiên Cư vĩnh viễn miễn phí cho Thanh Chiếu tỷ tỷ, tuyệt đối sẽ không thu một đồng. Đây là một loại tôn trọng. Thôi, dù sao hạng người như cô cũng không biết cái gì là tôn trọng.
Phong Nghi Nô vừa nghe nói vậy, sắc mặt liền tái nhợt.
Bạch Thiển Dạ sợ Phong Nghi Nô lại bão nổi, vội tiếp lời:
– Lý tỷ tỷ, tỷ nên đáp ứng Lý đại ca, bằng không huynh ấy có thể làm những việc như vậy đó.
– Vẫn là Thất Nương hiểu ta.
Lý Kỳ gật đầu.
Lý Thanh Chiếu bị một đôi tình lữ này làm cho đau đầu, gật đầu nói:
– Vậy…vậy được rồi.
– Như vậy mới đúng chứ.
Lý Kỳ cười đắc ý.
Bạch Thiển Dạ lại hỏi:
– Đúng rồi, Lý đại ca, bánh ga tô này là huynh mới nghĩ ra à?
– Điều này…
Lý Kỳ vừa định nói là đúng vậy, nhưng bánh ga tô là một con bài quan trọng. Nên tăng cho nó chút sắc màu. Tâm niệm vừa động, lắc đầu đáp:
– À, không phải, bánh ga tô này là do một vị phụ nhân nhân nghĩ ra.
(Phụ nhân: người đàn bà đã có chồng)
– Phụ nhân?
Bạch Thiển Dạ hiếu kỳ hỏi:
– Vị phụ nhân nào?
Lý Kỳ cười giải thích:
– Thực ra bánh ga tô này còn có tên là bánh ‘Dẫn ta đi’. Trước kia, ở một thôn nhỏ phía tây, có một vị phụ nhân, lấy chồng được hai tháng, thì chồng của nàng ta phải xuất chinh. Vừa đi chính là ba năm. Ba năm sau, chồng của nàng ta rốt cuộc trở lại. Nhưng mới được một tháng, lại phải xuất chinh. Lần này phụ nhân kia không muốn rời xa chồng nữa, bởi vậy liền cầu khẩn trượng phu mang theo nàng đi. Nhưng chiến tranh đâu phải trò đùa, sao có thể mang theo gia thuộc được. Rơi vào đường cùng, một ngày trước khi người chồng xuất chinh, nàng đem tất cả những gì có thể ăn được trong nhà, trộn chung vào với nhau, rồi đặt lên lò nướng. Chưa từng nghĩ tới, sữa, bột mỳ, mứt hoa quả, trứng gà trộn lẫn vào nhau, lại tạo thành một thứ bánh rất là mỹ vị. Trượng phu của nàng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nhưng đồng thời y cũng minh bạch hàm nghĩa phía sau của món bánh này. Bởi vậy liền đáp ứng dẫn vợ cùng xuất chinh.
– Hàm nghĩa phía sau? Hàm nghĩa gì?
Bạch Thiển Dạ không hiểu hỏi.
Lý Thanh Chiếu cười khổ đáp:
– Thất Nương, phụ nhân kia đã đem tất cả những thứ có thể ăn trong nhà dùng hết. Nếu là chồng của nàng ta rời đi, nàng kia chẳng phải sẽ chết đối. Phụ nhân này vì tình yêu, mà lấy cái chết để chứng tỏ, xác thực khả kính.
Bạch Thiển Dạ nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, hốc mắt ửng hồng, khẽ thở dài:
– Không thể tưởng được, bánh ga tô này lại có một câu chuyện cảm động như vậy.
Phong Nghi Nô nghe xong, ánh mắt biến thành thâm thúy, nhiều hơn là một loại ái mộ.
Xem ra trời sinh ta là một kẻ đại lừa dối.
Lý Kỳ thấy ba nàng cảm động tơi rối tinh rối mù, trong lòng thở dài một tiếng.