Mấy ngày này, Thái Lão Tam bên quán ăn Phỉ Thúy Hiên đối diện có đi tới đây mấy lần. Mỗi lần đều lấy lý do thương lượng giá tiền mua cửa hàng. Rồi tìm cơ hội hỏi Lý Kỳ đi đâu.
Dù Ngô Phúc Vinh làm người thành thật, nhưng ông ta không ngốc. Ông ta biết Thái viên ngoại không có khả năng trả mười sáu nghìn xâu để mua Túy Tiên Cư. Mục đích của y vẫn là bí phương của món chao kia mà thôi.
Cho nên mỗi lần Thái Lão Tam tới thăm dò tin tức của Lý Kỳ, Ngô Phúc Vinh đều nói Lý Kỳ đã đi ra ngoài từ buổi sáng. Nhưng đi nơi nào, Ngô Phúc Vinh lại không hé lộ một từ.
Cho nên lần nào Thái Lão Tam cũng phải buồn bực mà về.
Từ lúc bắt đầu bán chao cho tới hiện tại đã là bảy ngày. Khách hàng tới mua chao cũng dần giảm bớt.
Tuy nhiên, nhờ vào món chao, mà Túy Tiên Cư thoáng cái trở thành quán ăn danh tiếng của thành Biện Kinh.
Làm cho người ta khó hiểu là, Túy Tiên Cư chỉ bán chao, ngay cả nước trà hay rượu đều không bán.
Về điểm này, Ngô Phúc Vinh đã từng nhiều lần hướng Lý Kỳ đề nghị.
Tuy nhiên lần nào cũng bị Lý Kỳ cự tuyệt.
Ý của Lý Kỳ là, nước trà có thể cung cấp miễn phí, nhưng về rượu, trước mắt chưa phải là lúc.
Ngô Phúc Vinh nghe thấy vậy, cũng không nhiều lời nữa.
Đây chỉ là một việc nhỏ không đáng kể mà thôi.
Điều mà ông ta lo lắng nhất vẫn là lời hứa hẹn của Lý Kỳ với Tần phu nhân. Trong vòng mười lăm ngày, lợi nhuận một nghìn xâu.
Dù ngày nào cũng bán hết chao, nhưng lượng khách càng ngày càng ít. Đã đến lúc Ngô Phúc Vinh cảm thấy sốt ruột.
Hiện tại bọn họ đã lợi nhuận sáu trăm xâu. Còn cách một nghìn xâu một khoảng. Hơn nữa bọn họ cũng chỉ còn lại ba ngày. Nói cách khác, trong vòng ba ngày Lý Kỳ phải lợi nhuận đủ bốn trăm xâu. Trước đừng nói số lượng chao chỉ có hạn, dù cho có đủ chao, cũng chưa chắc bán hết.
Ngô Phúc Vinh sốt ruột, nhưng Lý Kỳ không vội.
Mỗi lần Ngô Phúc Vinh tới tìm hắn nói chuyện này. Đều bị hắn nói lảng sang chuyện khác. Suốt ngày một bộ thong dong tự tại.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Kỳ thay một bộ quần áo sạch sẽ đi vào phòng khách.
Ngô Phúc Vinh thấy Lý Kỳ đi vào, liền sững sờ. Nhưng có vẻ như hắn muốn đi ra ngoài, vội vàng nghênh đón:
– Lý công tử, cậu chuẩn bị đi đâu à?
Lý Kỳ gật đầu: – Vâng, ở mãi trong phòng, cháu sắp gỉ sét rồi. Nên đi ra ngoài hít thở không khí một chút.
Ngô Phúc Vinh đồng ý: – Như vậy cũng tốt. Ở mãi trong phòng không phải là cách hay. Cậu cứ yên tâm, lão hủ đoán Thái viên ngoại kia không dám làm gì cậu đâu.
Thì ra lão gia hỏa này lo lắng mình bị người ta bắt cóc!
Lý Kỳ âm thầm buồn cười, hàn huyên với Ngô Phúc Vinh vài câu, liền đi ra cửa.
Ngự Nhai, bắt đầu từ phía bắc, cửa Tuyên Đức, cầu Kinh Châu và cửa Chu Tước của hoàng cung đi thẳng tới cửa thành phía nam. Con phố dài hơn mười dặm, rộng hai trăm bộ. Là con đường dành cho Hoàng đế đi lại, khí thế rất phi phàm.
Hai bên là từng toà lâu các nối nhau san sát. Bán toàn là những sản phẩm cao cấp, đủ loại, như tranh chữ của danh nhân, hay tác phẩm thủ công nổi tiếng.
Lý Kỳ nhàn nhã đi dạo chơi trên Ngự Nhai, hết nhìn đông lại nhìn tây, một bộ cực kỳ thoải mái.
Tuy nhiên, đối với tranh chữ của danh nhân, đàn cổ bảo đao gì đó, Lý Kỳ không có chút hứng thú. Hắn nghĩ bụng, nếu như nơi này có một quán nét, hay là rạp chiếu phim, thì thật tốt biết bao!
Đi dạo một lúc, Lý Kỳ đã cảm thấy có chút nhàm chán. Ngáp một cái, liếc trộm về phía sau. Ở phía sau cách hắn khoảng mười mét, có hai thân ảnh chớp động.
Hai cái đuôi này, đi theo hắn từ lúc rời khỏi Túy Tiên Cư tới tận bây giờ.
Dựa vào kỹ thuật theo dõi của bọn chúng, xem ra thực lực của Thái viên ngoại cũng chỉ có thế thôi.
Lý Kỳ lắc đầu khinh thường. Mặc kệ bọn chúng đi theo.
Lại đi dạo một lúc, Lý Kỳ mới cảm thấy mệt mỏi. Nhìn sắc trới, sắp tới giữa trưa rồi.
Liếc nhìn xung quanh, thấy phía trước có một quán ăn nhỏ tên là Phong Dụ Lâu, liền đi về phía quán ăn đó.
Quán ăn này chỉ có hai tầng. Luận về quy mô, đương nhiên không thể so sánh với Túy Tiên Cư và Phỉ Thúy Hiên.
Tuy nhiên quán ăn lại ở một vị trí tương đối tốt, cho nên rất đắt khách. Dù hiện tại còn chưa tới giờ ăn cơm, nhưng đã có không ít người.
Lý Kỳ đi lên tầng hai, tìm một cái bàn gần cửa sổ ngồi xuống, gọi tiểu nhị bưng lên một bình trà, vài cái bánh bao lớn và vài đĩa thức ăn.
Còn về thịt bò hay thịt dê mà các quán thường bán, Lý Kỳ không có chút hứng thú nào.
Cũng không phải là hắn không thích ăn thịt bò hay thịt dê. Chỉ là thịt bò và thịt dê ở thời đại này thái quá to.
Thái to khó xé! Hắn cũng chẳng muốn xé!
Lý Kỳ một bên gặm bánh bao, một bên nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lòng có chút chờ mong, có chút khẩn trương.
Con tôm nhỏ này, cũng đã đến lúc mắc câu rồi!
Một lát sau, dưới lầu bỗng truyền tới tiếng xì xào!
– Mọi người mau nhìn, đây không phải là Thái viên ngoại sao?
– Y tới đây là gì vậy nhỉ?
– Lẽ nào Thái viên ngoại muốn mua quán ăn này?
Rốt cuộc đã tới!
Lý Kỳ vội vàng điều chỉnh tâm tình, vùi đầu gặm bánh bao, giả bộ như không biết.
Đông đông đông!
Bậc thang vang lên tiếng bước chân rất có lực.
Lý Kỳ cúi đầu, thầm liếc về phía bậc thang. Chỉ thấy có hai người đi lên. Người đi trước dẫn đường chính là Thái Lão Tam. Còn phía sau y là một người trung niên béo tuổi chừng bốn mươi.
Y có cái đầu tròn và lớn. Khuôn mặt đầy thịt rất dữ tợn. Một đôi mắt híp, nhưng tinh quang bắn ra bốn phía. Môi dài, để râu ngắn. Thân hình cao lớn khôi ngô. Một thân trang phục xa hoa đẹp đẽ. Rất giống như một tay mổ lợn mặc long bào. Làm cho người ta có cảm giác nửa dơi nửa chuột. May mà khí thế của tay béo kia khá lớn, đã che dấu chỗ thiếu hụt của y.
Đã xác định đối phương, Lý Kỳ lập tức thu hồi ánh mắt.
Một lát qua đi, chợt nghe thấy thanh âm gà trống quen thuộc của Thái Lão Tam.
– Ai nha, đây không phải là Lý công tử sao?
Thanh âm tràn đầy kinh ngạc.
Lý Kỳ âm thầm buồn cười, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thái Lão Tam cùng tay béo kia đang đi về hướng bàn của mình. Hắn vội vàng đứng dậy nghênh tiếp, lộ ra vẻ kinh ngạc còn khoa trương hơn cả Thái Lão Tam: – Ủa, đâyĐây không phải là Thái quản gia sao, hữu lễ, hữu lễ!
Dứt lớt, thật đúng là chắp tay hành lễ với Thái Lão Tam. – Lý công tử làm vậy là tổn thọ tôi quá. Thái Lão Tam vội vàng hành lễ lại.
Lý Kỳ đợi cho Thái Lão Tam hành hết lễ, mới làm bộ dìu y, vui vẻ nói: – Thái quản gia có điều không biết. Mấy ngày nay tại hạ vẫn muốn tìm Thái quản gia. Không ngờ hôm nay lại đụng phải, thật đúng là duyên phận.
– Tìm tôi?
Thái Lão Tam hơi sững sờ, lộ ra vẻ hoang mang.