Sau khi từ biệt Tả Bá Thanh, Lý Kỳ và Ngô Tiểu Lục đi theo Thái Dũng tới phòng bếp của phủ thái sư. Hai người đứng trước một căn phòng dài, thật lâu không nói. Đây là phòng bếp, hay là nhà xưởng?
Đi vào bên trong, chỉ thấy hàng trăm đầu bếp đang tấp nập bận rộn. Người thái rau, người xào nướng, mỗi người có công việc riêng, giống như công nhân nhà máy đời sau vậy.
Thái Dũng tới, khiến tất cả đầu bếp đều dừng lại. Đầu tiên y giới thiệu Lý Kỳ cho bọn họ. Sau đó dặn dò bọn họ từ nay về sau phải nghe theo lời của Lý Kỳ, không được có ý kiến.
Đợi Thái Dũng nói xong, Lý Kỳ vội nói:
– Thái quản gia, ta không cần nhiều người giúp đỡ như vậy đâu. Chỉ cần mấy vị sư phó mà bình thường hay nấu ăn cho lão gia giúp ta là được.
Thái Dũng đáp: – Thì tất cả bọn họ đây.
“Má! Hơn một trăm người chiếu cố ẩm thực của một người? Có lầm hay không vậy?”
Lý Kỳ âm thầm tắc lưỡi, gật đầu: – VậyVậy được rồi.
Thái Dũng giao phó xong, liền rời đi.
Bởi vì sắp tới giờ ăn cơm tối, nên Lý Kỳ liền bỏ qua khâu làm quen. Trước tiên giải quyết cơm tối cho Thái Kinh rồi nói sau.
Lý Kỳ biết hôm nay Thái Kinh ăn quá nhiều mỹ thực, buổi tối sẽ không còn khẩu vị. Bởi vậy hắn liền nấu một nồi cháo long nhãn. Món cháo này thích hợp với người già, hơn nữa còn tốt cho giấc ngủ. Rất phù hợp với bữa tối.
Những đầu bếp kia cũng nghe nói qua Sự tích quang vinh của Lý Kỳ ở bữa tiệc gạch cua. Nguyên còn tưởng rằng hắn sẽ làm những món ăn hoa lệ. Ai mà ngờ chỉ là một bát chát không có chút thu hút nào. Trong lòng đều âm thầm lo lắng thay cho Lý Kỳ. Bởi vì Thái Kinh có sở thích ăn thịt. Một bát cháo thì bõ bèn gì.
Khi Thái Kinh ở hậu đường nhìn thấy Lý Kỳ bưng lên một bát cháo long nhãn, nhất thời lộ vẻ vui mừng. Vửa rồi ông ta còn đang định sai người dặn Lý Kỳ, buổi tối nấu vài món ăn nhẹ là được. Dù sao ông ta không thể so với những người trẻ tuổi. Giữa trưa ăn nhiều dầu mỡ, nhất thời không tiêu hóa được. Hiện tại thấy Lý Kỳ lý giải mình như vậy, trong lòng hết sức vui mừng. Cảm thấy mình quả nhiên không nhìn lầm người.
Thái Kinh ăn cháo, Lý Kỳ thì đứng một bên nói một số kiến thức về dưỡng sinh. Còn thỉnh thoảng kể vài câu chuyện cười về dưỡng sinh. Khiến tâm trạng của ông ta càng thêm vui sướng. Vì thế ông ta còn muốn Lý Kỳ thường xuyên giảng cho ông ta về tri thức dưỡng sinh.
Một già một trẻ, hàn huyên cả buổi, mãi đến khi Thái Kinh cần phải nghỉ ngơi, Lý Kỳ mới rời khỏi nội đường. Nhưng còn chưa kịp thở một ngụm, Thái Dũng đã đi tới nói: – Lý sư phó, Nhị Gia mời ngươi tới một chuyến.
Lý Kỳ biết Nhị Gia mà y nói chính là Thái Thao. Đối với người này, Lý Kỳ không rõ ràng lắm. Chỉ nhớ lờ mờ là có một bộ phim từng nhắc qua y. Người này không giỏi về chính trị, bản lĩnh càng không thể so sánh với phụ thân y.
Lý Kỳ đi theo Thái Dũng qua mấy hành lang, tới trước một căn phòng.
– Nhị Gia, Lý sư phó đã tới. Thái Dũng đứng trước cửa, cung kính gọi.
Rất nhanh, bên trong truyền ra giọng nói của Thái Thao. – Vào đi.
Hai người đi vào trong phòng, chỉ thấy Thái Thao đang ngồi ở ghế nghỉ ngơi, Lý Kỳ tiến lên thi lễ: – Thảo dân Lý Kỳ bái kiến đại nhân.
– Ừ.
Thái Thao nhìn hắn: – Có phải phụ thân đã giao việc tổ chức tiệc tròn tuổi của con ta cho ngươi?
– Đúng vậy. Lý Kỳ gật đầu. Vừa rồi Thái Kinh đã phân phó Lý Kỳ giúp Thái Thao tổ chức bữa tiệc mừng tròn tuổi của con Thái Thao. Về sau lại nghe Lý Kỳ đưa ra rất nhiều chủ ý, liền dứt khoát giao toàn bộ cho hắn.
Nhưng điều khiến Lý Kỳ nghi hoặc, chính là từ đâu Thái Thao lại biết nhanh như vậy.
– Vậy ngươi đã có tính toán gì chưa?
Lý Kỳ chắp tay đáp: – Thảo dân tính toán mở một bữa tiệc mừng tròn tuổi trước nay chưa từng có cho lệnh công tử.
– A?
Hai mắt Thái Thao lóe lên, hỏi: – Lời này của Lý sư phó có thật không?
Lý Kỳ gật đầu: – Xin đại nhân yên tâm. Đại tiệc tròn tuổi này, thảo dân nhất định giúp lệnh công tử nở mày nở mặt.
– Tốt.
Thái Thao vỗ bàn: – Cha ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi. Ngươi cần gì cứ việc mở miệng là được. Nếu như ngươi làm tốt, ta sẽ có thưởng lớn.
“Chỉ chờ lời này của ngươi. Có tiền mà không tham, chỉ phí của trời”
Lý Kỳ hành lễ: – Đa tạ đại nhân.
Rời khỏi phòng của Thái Thao, Lý Kỳ lập tức triệu tập vài đầu bếp có trù nghệ tinh xảo của phủ thái sư lại, mở một buổi họp nho nhỏ. Mục đích chính là thảo luận món ăn cho ba ngày. Điều này không khó. Trong lòng Lý Kỳ đã có dự tính trước.
Tiếp theo, Lý Kỳ nói những nguyên liệu cần chuẩn bị cho bọn họ. Làm như vậy hắn có thể tranh thủ thêm nhiều thời gian. Cũng không cần ngày nào cũng phải chạy đầu chạy đuôi.
Bố trí xong đâu vào đấy thì đã là canh ba.
– Lý ca, vừa nãy huynh thật uy phong. Ngay cả Thái sư lão nhân gia cũng phải kính trọng huynh vài phần.
Vừa ra phủ thái sư, Ngô Tiểu Lục lập tức hưng phấn reo lên.
– Lục Tử, ngươi xem đằng sau có người nào đi theo không? Lý Kỳ thở gấp hỏi.
Ngô Tiểu Lục hơi sững sờ, quay đầu nhìn, chỉ thấy màn đêm đen kịt.
– Đằng sau đâu có ai.
– Phù, mẹ nó chứ!
Dây cung căng cứng trong lòng Lý Kỳ lúc này mới buông lỏng, đặt mông ngồi xuống, thở gấp, cả giận nói.
Hành động này của Lý Kỳ khiến Ngô Tiểu Lục giật mình, vội hỏi: – Lý ca, huynh làm sao vậy?
Lý Kỳ phất tay không đáp. Cúi đầu ngồi xuống đất một hồi lâu, mới ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Ngô Tiểu Lục vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc, cười nói: – Lục Tử, ngươi có biết hôm nay chúng ta đã đi dạo Quỷ Môn Quan một vòng không.
Đừng nhìn hắn vừa nãy tám mặt linh lung, được mọi người tán thưởng. Nhưng nếu nói trong lòng hắn không có chút sợ hãi nào, là không có khả năng. Đặc biệt khi đối mặt với Thái Kinh, hắn đều thấp thỏm không yên. Nếu như lúc ấy Thái Kinh dưới sự giận dữ, muốn lấy tính mạng của hắn. Thì cho dù thần tiên cũng không cứu được hắn.
Đương nhiên, hắn cũng có chuẩn bị từ trước. Nếu không có một điểm chắc chắn, thì hắn đã không dám nói như vậy rồi. Nhưng bởi vì vừa mới bắt đầu, Thái Kinh đã muốn cho hắn ăn roi. Điểm ấy hắn không ngờ tới. Cho nên sự sợ hãi cũng tăng theo.
Ngô Tiểu Lục kinh ngạc: – Cái gì mà Quỷ Môn Quan, Lý ca, huynh đừng dọa đệ chứ.
Xem ra khờ dại có chỗ tốt của khờ dài.
Lý Kỳ cười lắc đầu, đứng dậy vỗ mông, nói: – Không có gì, chúng ta trở về thôi. Thầm nghĩ, dù sao mọi việc đã qua, tiểu tử kia đã không rõ, cũng không cần phải giải thích.
Hai người vừa đi dược vài bước, thì phía trước bỗng vang lên giọng nói của Trần A Nam: – Lý đại ca, là huynh à?
– A Nam?
Lý Kỳ ngẩng đầu nhìn, thấy một bóng người lờ mờ.
– Rốt cuộc huynh đã đi ra rồi.
Trần A Nam vừa nghe là giọng nói của Lý Kỳ, vội vàng lao tới.
Lý Kỳ gật đầu: – A Nam, phu nhân bảo ngươi tới à?
Trần A Nam đáp: – Vâng, phu nhân và Ngô đại thúc cũng tới. À, còn có cả Bạch nương tử. Nói xong, chỉ về phía một cây đại thụ cách đó không xa: – Bọn họ ở chỗ đó đó.
Có người quan tâm, thật là tốt.