Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bắc Tống Phong Lưu

Chương 403: Cừu nhân gặp mặt

Tác giả: Nam Hi
Chọn tập

Đi ra tòa nhà chính là Lý Thanh Chiếu.

Lý Kỳ kinh hô một tiếng, lại có chút sững sờ. Không phải Thái lão hàng nói rằng đây là nhà của lão sao? Vậy mà Thanh Chiếu tỷ tỷ lại đi ra từ bên trong. Lẽ nào kim ốc tàng kiều? Không có khả năng a, lịch sử chưa từng ghi như vậy. Mà mình cũng thật là một tên hỗn đản, lại nghĩ thế, thật đúng là vũ nhục Thanh Chiếu tỷ tỷ mà.

Lý Thanh Chiếu nhìn thấy Thái Kinh, hơi nao nao, ánh mắt đạm mạc chợt lóe lên lửa giận.

Thái Kinh nhìn thấy Lý Thanh Chiếu, cũng ngẩn ra, lập tức quát:

– Dân phụ lớn mật, dám xông vào phủ đệ của bản thái sư, người đâu.

– Hiểu nhầm, hiểu nhầm.

Lý Kỳ vội đứng ra:

– Thái sư, đây tuyệt đối là hiểu nhầm, mong ngài mở một mặt lưới.

Thái Kinh vừa nghe, đột nhiên nhớ ra vừa rồi Lý Kỳ có kêu lên một tiếng, liền hỏi:

– Ngươi quen nàng ta à?

– Quen chứ, quen chứ, còn rất quen.

Lý Kỳ đầu đầy mồ hôi đáp.

Thái Dũng bỗng nói nhỏ vào tai Thái Kinh vài câu.

Thái Kinh động dung, nhìn Lý Thanh Chiếu nhiều hơn, quát:

– Dân phụ, thấy bản thái sư vì sao còn không hành lễ?

Lý Thanh Chiếu nao nao, sắc mặt hơi lộ vẻ không tình nguyện, nhưng vẫn thấp người thi lễ một cái:

– Dân phụ Lý Thanh Chiếu bái kiến Thái sư.

– Lý Thanh Chiếu?

Hai mắt Thái Kinh hiện lên một tia sáng khó phát giác:

– Ngươi chính là con gái của Lý Văn Thúc, con dâu của Triệu Chính, Lý Thanh Chiếu?

Lý Thanh Chiếu nghe thấy ông ta nhắc tới tên của cha mình, hai mắt lại hiện lên một tia oán hận, gật đầu đáp:

– Đúng vậy.

– Khó trách, khó trách.

Thái Kinh ý vị nhìn Lý Thanh Chiếu, thở dài:

– Còn nhớ hai mươi năm trước, lúc lão phu thấy ngươi, ngươi mới chỉ là một nha đầu. Hiện tại, ài, đúng rồi, ngươi tới nơi này làm chi?

Lý Thanh Chiếu thản nhiên đáp:

– Dân phụ có việc đi qua nơi này, thấy cửa không khóa liền vào nhìn xem. Trước đó không thông báo với Thái sư, mong Thái sư thứ tội.

Thái Kinh cười ha hả:

– Ngươi nhớ chỗ ở cũ, nhìn qua cũng không sao. Ngược lại là lão phu quấy rầy ngươi. Ngươi có thể xem tiếp.

– Đa tạ Thái sư, tuy nhiên dân phụ nhìn cũng đã nhìn, dân phụ còn có việc phải làm, liền cáo từ trước.

Thái Kinh không giữ lại, gật đầu:

– Ngươi đi đi.

Lý Thanh Chiếu lại thi lễ một cái, sau đó không nói hai lời liền rời đi.

Lý Kỳ hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì. Cái gì mà chỗ ở cũ, lẽ nào trước kia Thanh Chiếu tỷ tỷ từng ở đây?

Thái Kinh thấy Lý Kỳ vẫn còn đang ngẩn người, hỏi:

– Lý Kỳ, làm sao ngươi biết nàng ấy?

Lý Kỳ nao nao, thuận miệng đáp:

– À, nàng ấy đã tới Túy Tiên Cư mấy lần để ăn cơm, cho nên mới quen biết. Đúng rồi, Thái sư nói nàng ấy tới đây là thăm lại chốn xưa. Lẽ nào tòa nhà này trước kia là của nàng ấy?

Thái Kinh cười nói:

– Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?

Hỏi mỗi câu mà bảo nhiều? Ngươi không trả lời thì thôi, ta đi hỏi Thất Nương. Lý Kỳ cười ngượng ngùng:

– Xin lỗi Thái sư, là tiểu nhân lắm mồm.

Thái Kinh ngửa đầu nhìn tòa nhà, thở dài:

– Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.

Nói xong, ông ta nhấc chân đi vào bên trong:

– Ngươi có biết, tòa nhà này trước kia là của ai không?

Lý Kỳ lắc đầu.

– Là của tể tướng Triệu Đĩnh Chi lúc trước. Triệu Đĩnh Chi cũng chính là công công của Lý Thanh Chiếu.

Thái Kinh mặt không biểu tình nói.

Lý Kỳ vừa nghe, bỗng nhớ ra hình như Thái Kinh là cừu nhân lớn nhất của Lý Thanh Chiếu. Sự kiện Nguyên Hữu lúc trước, Thái Kinh khiến cha của Lý Thanh Chiếu là Lý Cách mất chức quan. Càng kỳ quái hơn, chính là Triệu Đĩnh Chi, công công của Lý Thanh Chiếu lúc trước cũng là người của Thái Kinh. Có thể nói, công công của nàng đã chỉnh cha nàng một trận. Về sau, Thái Kinh hậu phát chế nhân, hai lần ra tương, càng chỉnh Triệu Đĩnh Chi cho đến chết.

(Công công: bố chồng)

Có thể nói, Lý gia và Triệu gia đều bị Thái Kinh chỉnh cho suy sụp. Hơn nữa trước kia Thái Kinh chưa thoái vị, người của Triệu gia không được phép làm quan, cũng không được quay về kinh thành. Ở Thanh Châu mười năm, Lý Thanh Chiếu từ một con gái quan lại biến thành một dân phụ. Tất cả đều là do Thái Kinh ban tặng. Có thể nghĩ, Lý Thanh Chiếu hận Thái Kinh đến mức nào.

Có lẽ theo góc độ của Lý Thanh Chiếu, Thái Kinh xác thực là một kẻ đại gian đại ác. Nhưng từ góc độ của người ngoài, tất cả đều là điều đương nhiên. Chính trị chỉ có thắng và bại, không có trung hay gian. Bằng không Tư Mã Quang và Vương An Thạch là oan gia ngàn năm, ngươi có thể nói rõ ràng là ai sai ai đúng không?

– Vậy vì sao…

Lý Kỳ nói tới một nửa, bỗng nhận ra mình lắm mồm, vội vàng im miệng, xấu hổ nhìn Thái Kinh.

Thái Kinh cười nói:

– Ngươi muốn hỏi vì sao tòa nhà này lại rơi vào tay lão phu phải không?

Lý Kỳ cười ngượng ngùng, nhẹ gật đầu. Hắn không biết nhiều lắm về ân oán giữa tân đảng và cựu đảng. Chỉ biết đại khái. Còn cụ thể như thế nào, thì chịu.

Thái Kinh híp mắt, giải thích đơn giản:

– Tay Triệu Đĩnh Chi kia ăn hối lộ, phạm vào pháp luật, vu cáo trung thần. Thánh Thượng vì lẽ công bằng, lệnh cho ta xét nhà của y. Về sau Thánh Thượng ban tòa nhà này cho ta.

Vu cáo trung thần? Ngươi nói là ngươi à? Xét nhà, đúng là một công việc béo bở. Cũng không biết đời này mình có được làm công việc béo bở đó không.

Lý Kỳ rất hâm mộ Thái Kinh, gật đầu nói:

– Tiểu nhân đã hiểu.

Thái Kinh lại thở dài một tiếng:

– Cảnh đổi sao dời, hiện tại vật còn người không. Lão phu rất hoài niệm khoảng thời gian đó. Không có đám người Triệu Đĩnh Chi, chuyện cũ của lão phu cũng không thú vị gì.

Thái Kinh cảm khái, Lý Kỳ có thể loáng thoáng cảm nhận được một điểm, chính là triều đình thay đổi thất thường. Chỉ cần bước nhầm một bước, thì vạn kiếp bất phục. Năm đó tân đảng, cựu đảng tranh đấu, Thái Kinh lần thứ hai ra tương, nhất định là tinh phong huyết vũ. Ông ta có thể sống tới hiện tại, thực sự có chỗ hơn người. Cũng không trách Triệu Tinh Yến ba lần bảy lượt nói có thể đạt tới vị trí cao trong triều đình đều là hạng người kinh tài tuyệt diễm. Hắn khẽ cười, nói:

– Nếu Thái sư đồng ý, Lý Kỳ nguyện làm người nghe. Thái sư ba lần ra tương, chắc hẳn có rất nhiều chuyện thú vị.

– Thú vị?

Thái Kinh cười ha hả một lúc, mới nói tiếp:

– Chỉ sợ ngươi nghe xong, sẽ không còn thấy những chuyện đó thú vị. Tốt, nếu hôm nào rảnh rỗi, lão phu sẽ kể cho ngươi nghe. Nhưng mục đích hôm nay của chúng ta vẫn là học viện.

– Đúng vậy, đúng vậy.

Lý Kỳ thực sự rất muốn nghe chuyện cũ của Thái Kinh. Bởi vì từ đó có thể học được rất nhiều thứ. Nhưng lại nghĩ tới biến chỗ ở cũ của Lý Thanh Chiếu thành học viên, trong lòng hơi khó chịu.

Lý Kỳ cùng Thái Kinh đi dạo tòa nhà này một vòng, không khỏi chậc chậc tán thưởng. Phủ tể tướng quả nhiên không tầm thường. Dù quy một không bằng phủ thái sư, nhưng vẫn lớn gấp đôi Tần phủ. Riêng phòng khách đã có hơn mười phòng. Trong một khoảnh khắc, Lý Kỳ như được chứng kiến cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt ở chỗ này. Khắp nơi đều là bóng dáng của Lý Thanh Chiếu, trong lòng không khỏi cảm thán một câu, thế sự vô thường a.

Thái Kinh dẫn theo Lý Kỳ đi dạo một vòng, cũng có chút mỏi mệt. Tới cái đình trong vườn ngồi xuống. Thái Dũng lập tức phân phó hạ nhân dâng trà và điểm tâm. Thái Kinh xuất môn, đồ ăn đồ uống là không thể thiếu mang theo. Nói chung là rất biết hưởng thụ!

– Lý Kỳ, ngươi thấy chỗ này thế nào?

Thái Kinh uống một ngụm trà, hướng Lý Kỳ còn chưa hồi phục tinh thần, hỏi.

Lý Kỳ nao nao:

– Không tồi, nơi này rất không tồi. Bất kể là ở, hay là quản lý học viện đều rất tốt. Nhưng Thái sư, tòa nhà này tốt như vậy, dùng để mở học viện có phải là quá lãng phí? Mục tiêu của chúng ta là những đệ tử nghèo khó. Căn nhà này thật quá xa hoa với bọn họ. Thực ra chúng ta có thể tìm một chỗ khác để xây học viện.

Thái Kinh lắc đầu:

– Tòa nhà này bỏ trống đã vài chục năm, không có ai ở. Hiện tại vừa vặn dùng để mở học viện. Lý Kỳ à, lão phụ sợ rằng thời gian không nhiều lắm, không đợi được, ngươi có hiểu không?

Trước kia ông ta dùng thanh danh để đổi quyền lực và tài phú. Lúc về già tự nhiên là muốn dùng quyền lực và tài phú để đổi lấy thanh danh. Điều này hợp với một câu, đi ra hỗn, sớm muộn gì cũng hoàn lại.

Lý Kỳ gật đầu:

– Tiểu nhân biết nên làm thế nào. Xin Thái sư yên tâm, tiểu nhân sẽ mau chóng thành lập học viện.

Thái Kinh gật đầu thỏa mãn:

– Ngươi xem còn cần cải tiến chỗ nào không?

Đổ mồ hôi, yêu cầu cũng quá nhanh đi.

Lý Kỳ thấy bộ dáng gấp gáp của Thái Kinh, nhíu mày suy tư một lúc, sau đó nói một ít cải cách cho Thái Kinh. Quan trọng nhất chính là hủy đi hậu hoa viên cùng với những địa phương dùng để hưởng thụ, rồi đổi thành phòng học và ký túc xá. Mặt khác, hắn còn muốn xây dựng thêm một vài phòng, và phá hủy vài bức tường, để có chỗ đi ra đi vào.

Thái Kinh nghe thấy có lý, hướng Thái Dũng, nói:

– Dũng Tử, ngươi đã nhớ kỹ chưa?

Thái Dũng gật đầu:

– Lão gia, tiểu nhân đều nhớ kỹ.

Lý Kỳ chợt nhớ tới vài thứ, vội nói:

– À,Thái sư, chúng ta còn phải chuẩn bị bàn ghế và một số vật phẩm cung cấp cho cuộc sống thường ngày.

Thái Kinh gật đầu:

– Cái này đơn giản. Lý Kỳ, lão phu hy vọng trong vòng một tháng, học viện sẽ được mở.

– Một tháng?

Lý Kỳ trừng to mắt.

– Làm sao? Không được à? Ngươi cần những thứ gì, trong vòng một tháng lão phu sẽ thỏa mãn ngươi.

Thái Kinh sắc mặt không vui nói.

Đúng là tài đại khí thô.

Lúc Lý Kỳ lắp đặt thiết bị cho quán bar, đã được chứng kiến sự lợi hại của Cao Cầu. Mà Thái Kinh chỉ có hơn, chứ không kém. Hắn khó xử nói:

– Tiểu nhân đã biết, nhưng về phần thuê lão sư, còn phải tốn mấy ngày.

Thái Kinh nói:

– Việc này ta cũng có thể giúp ngươi.

– Thái sư hiểu lầm.

Lý Kỳ vội bổ sung:

– Học viện này của chúng ta không giống như các học viện khác. Cho nên tuyển lão sư cũng không giống như bình thường.

Thái Kinh nhướn mày:

– Vậy ngươi tính toán mời những lão sư nào?

Lý Kỳ cười ngượng ngùng:

– Như Triệu phu nhân là phù hợp.

– Lý Thanh Chiếu?

– Đúng vậy.

Thái Kinh lắc đầu:

– Nàng ta không có khả năng tới giúp lão phu. Tuy nhiên, việc này tùy ngươi làm chủ, lão phu sẽ không nhúng tay vào. Ngươi cho lão phu một kỳ hạn a.

Một vạn năm, lão có chịu không.

Lý Kỳ âm thầm châm chước, đáp:

– Ít nhất cũng phải hai tháng.

Hai mắt Thái Kinh hiện lên tia giảo hoạt:

– Tốt, lão phu liền cho ngươi hai tháng.

Lý Kỳ chứng kiến vẻ mặt gian trá này của Thái Kinh, trong lòng hô to bị lừa. Sao điều cơ bản nhất của đàm phán lão tử lại quên mất. Lão hàng này nhất định là dùng thời gian một tháng để dò xét mình. Con mẹ nó chứ, ngần ấy tuổi rồi, còn chơi trò này với lão tử.

Thái Kinh chứng kiến vẻ buồn bực của Lý Kỳ, thoải mái cười to:

– Hồi phủ.

Hai tháng, trời ạ, xong rồi, xong rồi, mấy ngày này chỉ sợ cũng không có thời gian mà khoái hoạt với Thất Nương.

Lý Kỳ cực kỳ hối hận, lúc ra cừa cáo từ Thái Kinh một tiếng, một mình cưỡi lừa đi tới hướng binh doanh. Nhưng lúc tới một ngã rẽ, chợt thấy một người con gái đứng bên bờ sông Biện Hà. Hắn nao nao, thở dài, điều khiển lừa đi tới.

Chọn tập
Bình luận
× sticky