Lý Kỳ thấy nàng ăn ngay nói thật, không một chút ra vẻ. So với những tài tử học sĩ cổ hũ kia, còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Trong lòng sinh ra vài phần khâm phục, cười gian nói: – Tôi muốn thương lượng với Bạch nương tử một chút. Cô nương có thể viết thêm vài câu đối, bán cho Thái viên ngoại. Sau đó tôi lại đưa ra vế dưới. Làm như vậy, ít nhất cũng kiếm được hai, ba trăm lượng. Cô nương cứ ra câu đối, tôi lại đối lại. Vài lần như thế, chẳng phải kiếm được một nghìn xâu sao? Dù sao vị Thái viên ngoại không thiếu tiền. Làm việc này không phải mất tiền vốn gì cả, không có rủi ro, lại kiếm được món hời. Một người thông minh như Bạch nương tử chắc không bỏ qua chứ?
Lý Kỳ càng nói càng hưng phấn, còn giơ tay múa chân.
“Gian thương! Mười phần gian thương”
Đây không phải là buôn bán, mà là lừa gạt. Người này chẳng lẽ muốn tiền đến điên rồi?
Dù từ trước tới nay Bạch Thiển Dạ đều coi danh lợi rất nhạt. Nhưng nàng đâu có da mặt dày như Lý Kỳ. Nếu việc này truyền ra ngoài, chả phải khiến mọi người chỉ vào cái mũi mình mắng sao. Lý Kỳ rõ ràng là đưa nàng vào con đường bất nghĩa.
Nhìn vẻ chờ đợi của Lý Kỳ, đôi mắt của Bạch Thiển Dạ ánh lên một tia giảo hoạt. Vui vẻ gật đầu: – Kế này có thể coi là diệu kế.
Lý Kỳ còn tưởng rằng nàng đã đáp ứng, trong lòng rát vui vẻ. Nhưng còn chưa đợi cao hứng hết, Bạch Thiển Dạ bỗng chuyển lời: – Tuy nhiên, sinh ý này một mình tôi làm cũng được. Việc gì phải hợp tác với công tử. Một mình tôi lợi nhuận tiền, chẳng phải sướng hơn không.
Vẻ hưng phấn trên mặt Lý Kỳ liền cứng lại.
Bạch Thiển Dạ thấy bộ dang này của hắn, cười khanh khách nói: – Công tử nha, vẫn nên thành thật bán chao của công tử đi. Tiểu nữ cáo từ trước. Dứt lời, liền xoay người chậm rãi ly khai.
Đợi khi Bạch Thiển Dạ biến mất không thấy, Lý Kỳ mới tỉnh ngộ, nhảy dựng lên, chỉ về hướng Bạch Thiển Dạ rời đi: – Đồ nha đầu xấu xa này, lại muốn ăn mảnh một mình. Ta sẽ tố cáo ngươi, ta nhất định sẽ tố cáo ngươi. Đáng giận, thực là đáng giận mà!
Bạch Thiển Dạ đi rồi, Lý Kỳ lại tiếp tục nằm ngủ dưới gốc cây đại thụ.
Vừa rồi vị Bạch nương tử kia đúng là dọa hắn đổ đầy mồ hôi. Về sau biết nàng là chị em tốt của phu nhân, Lý Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm.
Một nữ nhân có tính cách như Tần phu nhân, có rất ít bạn bè. Nhưng chỉ cần là bạn của nàng, thì quan hệ rất khó lường. Cho nên Lý Kỳ quả thực không lo lắng lắm về Bạch Thiển Dạ. Huống hồ Bạch Thiển Dạ cũng không đoán được toàn bộ kế hoạch của hắn.
Một giấc ngủ đến tận giờ ngọ mới tỉnh. (12h trưa)
Chuẩn xác mà nói, Lý Kỳ đói nên mới tỉnh lại.
Vác cần câu, đội nón vành, đeo đôi dép bằng rơm cũ nát, từng bước đi về thành. Tùy tiện tìm một quán ăn giải quyết cái bụng, rồi lại dạo bộ trên đường cái.
Nói là dạo bộ không mục đích, thực ra là hắn muốn tìm tiệm thợ rèn. Gặp một tiệm, Lý Kỳ lại đi vào nói chuyện phiếm với chủ tiệm vài câu, sau đó lại đi ra.
Cả buổi chiều, Lý Kỳ đã đi xem bốn năm tiệm thợ rèn. Tuy không mua thứ gì, nhưng nụ cười trên mặt chỉ tăng chứ không giảm.
Mặt trời dần ngả về phía tây. Phiá chân trời xa xa đã bị nhuốm một màu ráng đỏ, trông rất rực rỡ!
Bên kia chắc Ngô đại thúc đã bán xong rồi.
Lý Kỳ thấy thời gian đã muộn, liền hướng Túy Tiên Cư đi tới.
Khi hắn tới đường cái sông Biện Hà, màn đêm đã lặng lẽ bao phủ tòa đế đô.
Tuy nhiên, đối với triều đại cởi mở như Bắc Tống, cuộc sống về đêm cũng rất phong phú. Bất kể là trên đường cái, hay là quán ăn, quán rượu, quán trà, đều rất náo nhiệt.
Nhưng chủ đề mà hôm nay mọi người đều thảo luận, vẫn là món chao.
Lý Kỳ đi trên đường cái, nghe dân chúng bàn luận về chao, trong lòng rất vui vẻ.
Điều này chứng minh rằng, hôm nay mấy người Ngô thúc làm việc không xảy ra sai lầm gì.
Hơn nữa, có những âm thanh này, tin rằng lão hồ ly kia chuẩn bị rời động.
Lý Kỳ vừa hát vừa đi tới Túy Tiên Cư. Còn chưa đi vào thì phát hiện Ngô Phúc Vinh đã đứng ở trước cửa, vội vàng hô:
– Ngô đại thúc!
Ngô Phúc Vinh quay đầu, khuôn mặt liền vui vẻ, vội vàng nghênh đón, nói: – Lý công tử, cuối cùng cậu cũng trở lại. Tôi còn đang định đi tìm cậu đây.
Lý Kỳ nghe thấy vậy, cảm thấy có gì đó không ổn, nhướn mày hỏi: – Ngô đại thúc, đã xảy ra chuyện gì à?
– Xảy ra chuyện lớn! Ngô Phúc Vinh vỗ đùi, kéo tay áo của Lý Kỳ đi vào trong: – Lý công tử, nhanhNhanh theo lão hủ.
Xảy ra chuyện lớn?
Lý Kỳ khó hiểu, vắt hết óc cũng không nghĩ ra bán chao thôi có thể xảy ra chuyện lớn gì, vội hỏi: – Đợi đã, Ngô đại thúc, chuyện lớn gì?
– Cậu xem sẽ biết.
Ngô Phúc Vinh lo lắng kéo Lý Kỳ tới phòng của ông ta.
– Oái oái! Cái gì mà sáng thế?
Vừa vào trong phòng thì có mấy tia sáng bạc bắn tới, Lý Kỳ vội vàng che mắt, rất khoa trương kêu lên. Thanh âm có chút run rẩy.
Thì ra vừa rồi lúc Ngô Phúc Vinh mở cửa, Lý Kỳ liền nhìn thấy trên cái bàn hình vuông gần mép giường có đặt một đống bạc không lớn không nhỏ, ánh bạc lấp lánh.
Tin rằng mặc cho ai nhìn thấy nhiều bạc như vậy, đều bị kinh hỉ.
– Lý ca, cuối cùng huynh cũng trở lại, làm cho chú cháu tiểu đệ đợi muốn chết.
Là tiếng của Ngô Tiểu Lục.
Lý Kỳ thả tay xuống, hồi phục tiêu cự, không biết Ngô Tiểu Lục từ đâu chạy tới. Vẻ mặt hoang sợ mang theo một tia kinh hỉ.
Phía sau Ngô Tiểu Lục là hai thiếu niên lạ lẫm. Tuổi hơn Ngô Tiểu Lục một chút, một cao một thấp, tướng mạo giống giống nhau. Đều là kháu khỉnh khỏe mạnh, sững sờ nhìn chằm chằm vào Lý Kỳ.
– Bọn họ là? Lý Kỳ ngạc nhiên hỏi.
Ngô Phúc Vinh vội vàng giải thích: – Hai người bọn họ chính là hai anh em mà hôm qua ta có đề cập tới. Nói xong chỉ vào người cao hơn: – Đây là Trần Đại Trụ. Sau đó chỉ vào người thấp hơn: – Đây là Trần Tiểu Trụ.
Dứt lời, Ngô Phúc Vinh lại hướng hai anh em nói: – Còn không bái kiến Lý công tử.
– Bái kiến Lý công tử!
Hai người lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng hành lễ.
Lý Kỳ nghe xong, mới nhớ tới Ngô Phúc Vinh đúng là đã đề cập qua, tìm hai tiểu tử tới hỗ trợ.
Lý Kỳ thấy hai anh em nhà này có vẻ thật thà phúc hậu, trong lòng cũng rất có hảo cảm, cười ha hả nói: – Hai người đừng gọi ta là Lý công tử. Dứt khoát học theo Lục Tử, gọi ta Lý ca là được.
– Vâng thưa Lý ca!
Hai người đồng thanh đáp.
– Ngoan!
Lý Kỳ cười ha hả, ánh mắt lại chuyển sang đống bạc trên bàn. Ước chừng có hơn mười thỏi. Giá trị thấp nhất cũng là năm lượng. Ươc chừng chỗ này có hơn một trăm lượng.
Dùng cái mông nghĩ cũng biết, số bạc này chắc chắn không phải là bán chao mà kiếm được. Lý Kỳ đã sớm quy định, mỗi người chỉ được mua một phần. Một phần Chỉ có ba trăm văn tiền. Sao có thể kiếm được nhiều bạc như vậy. Liền chỉ vào đống bạc, hướng Ngô Phúc Vinh hỏi: – Số bạc này là?
– Ôi, sao ta lại quên mất việc này.
Ngô Phúc Vinh vỗ vỗ đầu, bối rối móc ra một tấm giấy trắng từ trong ngực đưa cho Lý Kỳ, nói: – Lý công tử, cậu xem sẽ hiểu.