A? Tình hình có gì đó không đúng nhỉ.
Lý Kỳ vốn cho là bức tranh Gia Cát vừa xuất hiện, ai cũng tranh mua, cảnh các nhà quyền quý tranh nhau kêu giá, nhưng điều khiến hắn bất ngờ chính là, khung cảnh yên lặng lạ thường, ánh mắt mọi người đều hơi sững sờ.
Nhất định là bức tranh này đã làm họ vô cùng rung động rồi, trong lúc nhất thời đều không kịp phản ứng, vậy chờ cho họ bình tĩnh lại một chút. Lý sư phụ là một người rất biết an ủi bản thân mình.
Triệu Tinh Yến ở trên lầu cũng hơi buồn bực, hiếu kỳ nói: – Tam ca, chuyện này rốt cuộc là sao đây?Triệu Giai lắc đầu nói: – Ta cũng không biết nữa.
Một lúc sau, Lý Kỳ thấy đa số họ đều có chút không kiên nhẫn nữa, trong lòng càng cảm thấy kinh ngạc, bỗng nhiên lại nhớ đến kẻ ngu ngốc Cao Nha Nội cũng không nói lời nào, liếc mắt qua, chỉ thấy Cao Nha Nội và Vương Tuyên Ân hai người họ vẫn đang trừng mắt nhìn nhau, giống như là so xem mắt ai to hơn.
Ta van ngươi, sao lại nhàm chán như vậy. Trong lòng Lý Kỳ hoàn toàn hiểu rõ, Vương Tuyên Ân không hiểu rõ lắm, nhưng Cao Nha Nội là người sùng bái Gia Cát, ai cũng đều biết, mọi người đều rõ, Cao Nha Nội khẳng định là phải giành được bức tranh này, tranh giành với y, chỉ mất mặt, chi bằng đừng lãng phí nước miếng, ngồi nhìn hổ đấu nhau, cho nên sự yên lặng của mọi người là đang chờ Cao Nha Nội và Vương Tuyên Ân ra giá.Đủ rồi, cẩn thận cặp mắt bị mù đấy. Lý Kỳ hung hăng nguyền rủa một trận, quay sang Phàn Thiếu Bạch nháy mắt.
Phàn Thiếu Bạch tự nhiên hiểu được dụng ý của Lý Kỳ, hôm nay y đến đây để xem náo nhiệt, không ngờ rằng đến cuối cùng, y vẫn phải ra tay, nâng bảng giá kêu: – Tám mươi quan
Câu nói này của y liền như một hòn đá nhỏ rơi vào mặt hồ yên tĩnh. Khung cảnh yên tĩnh đột nhiên náo nhiệt trở lại.
Cao Nha Nội và Vương Tuyên Ân đồng thời tức giận hừ một tiếng, quay đầu đi. Cao Nha Nội vừa định nâng bảng, nhưng nghĩ lại, nếu ta không ra giá, Vương Tuyên Ân có lẽ cũng sẽ không đưa ra giá, Thiếu Bạch mua rồi, chẳng phải giống như ta mua hay sao. Nghĩ đến đây, y bắt đầu dương dương tự đắc. Vẫn im lặng không lên tiếngĐáng tiếc là y đã đánh giá thấp sự thông minh của Vương Tuyên Ân, hoặc là đánh giá cao sự thông minh của bản thân rồi, chỉ thấy Vương Tuyên Ân nâng bảng kêu: – Một trăm quan
Cuối cùng đã bắt đầu rồi. Trong lòng Lý Kỳ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại là sự kỳ vọng, lại là sự hưng phấn.
– Một trăm năm mươi quan. Tống Ngọc Thần đột nhiên nâng bảng kêu giá
Y chẳng lẽ muốn tranh giành với hai vị Nha nội sao? Lý Kỳ kinh ngạc ngắm nhìn Tống Ngọc Thần, nhưng trong lòng thật ra rất bội phục dũng khí của người này.Cao Nha Nội bất đắc dĩ, buộc lòng phải nâng bảng kêu: – Hai trăm quan
Tống Ngọc Thần lại nâng bảng kêu: – Hai trăm năm mươi quan
– Ba trăm quan.
Giá đưa ra cứ cách nhau năm mươi quan, việc này quá kích động lòng người, mọi người nghe con số này đều vui mừng đến chết, lần lượt đoán rằng quyển sách này có thể bán được với cái giá bao nhiêu.Trong nháy mắt. Giá đã lên tới năm trăm quan.
Lần này Vương Tuyên Ân không có ý định lùi bước, nói: – Năm trăm năm mươi quan
Tống Ngọc Thần cau mày, thầm nghĩ, tiếp tục tranh giành như vậy, sớm muộn gì ta cũng sẽ thua, phải nghĩ ra biện pháp mới được. Y hơi trầm ngâm, chợt nảy ra sáng kiến, quay sang hai vị họ Cao và họ Vương, chắp tay nói: – Nhị vị Nha nội, có thể nghe tại hạ nói một lời.
Cao Nha Nội phất tay. Không nhịn được nói: – Nếu ngươi không có tiền thì đứng qua một bên, đừng làm phiền ta.
Vương Tuyên Ân hừ nói:- Đúng vậy, mau ra giá, không ra giá thì về nhà đi.
Hai người bọn họ thật là chưa bao giờ xem trọng Tống Ngọc Thần.
Nếu là bình thường. Tống Ngọc Thần nghe xong, chắc chắn tức giận, nhưng hôm nay y không để ý, ngược lại mặt còn mỉm cười nói: – Nhị vị, thực lực của chúng ta đều không kém bao nhiêu, cho dù là tiếp tục tranh giành nữa, cũng chỉ sẽ tổn thất ba bên. Ngược lại còn khiến người khác được lợi.
Ngươi dám chơi ta. Lý Kỳ cất cao giọng nói: – Tống công tử nói sai rồi, tôi đã nói trước, tiền bán đấu giá lần này, toàn bộ sẽ đem quyên góp cho hội từ thiện, Túy Tiên Cư chúng tôi một xu cũng không lấy, tôi cảm thấy các quan gia trước mặt tất cả mọi người tham gia hăng hái như vậy, trong lòng đều là một trái tim lương thiện, đương nhiên, nếu có người cảm thấy làm việc thiện là một sự tổn hại đến bản thân, vậy thì ta cũng không cần nói nữa, việc này là không thể gượng ép được.
Mọi người hoàn toàn tỉnh ngộ, hoá ra chúng ta vẫn đang làm việc thiện à.
Kỳ thực nếu Lý Kỳ không nói, bọn họ làm sao còn nhớ được điều này.
Tống Ngọc Thần cười mà không nói, bây giờ y đã có kinh nghiệm, biết đối phó với Lý Kỳ, phương pháp ứng đối tốt nhất đó chính là im lặng, ngược lại, ngươi chính là tự mình chuốc lấy khổ, bài học trước đây đã là minh chứng tốt nhất.
Nhưng loại người như Cao Nha Nội và Vương Tuyên Ân, đối với việc làm từ thiện căn bản là không quan tâm, điều họ quan tâm nhất chính là mỹ nhân, là thể diện, nhưng họ hiểu rõ thực lực của đối phương, quả đúng như lời của Tống Ngọc Thần, không kém bao nhiêu, nếu tiếp tục kêu giá, như vậy sẽ đấu đến nội thương.
Vương Tuyên Ân cũng không muốn cho Lý Kỳ chiếm ưu thế, liếc mắt nhìn Cao Nha Nội, mở miệng nói trước: – Ca ca, ta cảm thấy điều gã nói cũng có lý.
Cao Nha Nội gật gật đầu, nói: – Ta cũng cảm thấy thế.
Hai người cùng quay sang Tống Ngọc Thần đồng thanh nói: – Vậy ngươi nói nên làm sao?
Tống Ngọc Thần khẽ mĩm cười nói:- Giải quyết riêng.
– Không được. Lý Kỳ liền nói: – Các ngươi làm như vậy không đúng với quy định, hơn nữa các ngươi đã kêu đến năm trăm năm mươi quan rồi, làm sao có thể giải quyết riêng như vậy?
Tống Ngọc Thần cười nói: – Quan Yến Sử nói sai rồi, chúng ta không có nói không tính số tiền đã ra giá trước đây, chúng ta cùng quyết định, bất kể là ai, đều mua được với giá sáu trăm quan.
Cao Nha Nội và Vương Tuyên Ân cùng gật đầu.Lý Kỳ không cam lòng nói: – Không thể nói như vậy được, những người ngồi ở đây hôm nay không phải chỉ có ba vị, còn có rất nhiều người ở đây, nếu chẳng may có người muốn ra giá cao hơn thì sao
Tống Ngọc Thần nói: – Việc này càng đơn giản, ta đâu có nói không có người khác ra giá, đây chỉ là việc liên quan đến ba người chúng ta mà thôi, những người khác vẫn có thể ra giá bình thường.
Đồ chó hoang. Ngươi nhớ lấy cho ta, món nợ này ngày khác nhất định phải trả lại ngươi gấp đôi. Lý Kỳ biết rằng nếu mình tiếp tục nói nữa, nhất định sẽ há miệng mắc oai, thở dài vì lúc đó không có quy định rõ ràng. Chỉ phải gật đầu cười nói: – Chỉ cần đúng quy định là được, tùy ý các ngươi.Vương Tuyên Ân lại hỏi: – Không biết Tống công tử dự định giải quyết riêng như thế nào?
Hồng Thiên Cửu thấy Tống Ngọc Thần vẻ mặt giảo hoạt, nhướn mày, bỗng nhiên nói: – Dứt khoát như vầy, lấy bài Poker đến, ba người các ngươi mỗi người rút một lá, so lớn nhỏ, nếu phức tạp quá ca ca khẳng định không phải là đối thủ của các ngươi.
Trong lòng Cao Nha Nội cũng hiểu được Hồng Thiên Cửu là đang suy nghĩ cho bản thân y, nhưng lời y nói nghe có vẻ phiền muộn. Không vui nói: – Tiểu Cửu, kỳ thực câu nói sau cùng, ngươi có thể không nói.
À. Nói lỡ miệng rồi. Hồng Thiên Cửu cười ngượng ngùng.Khóe miệng Vương Tuyên Ân giương lên, gật đầu nói: – Ta cảm thấy cách của Tiểu Cửu được đấy.
Tống Ngọc Thần nhíu mày liếc mắt nhìn Hồng Thiên Cửu, nhưng cũng chỉ biết gật đầu nói: – Vậy cũng tốt.
Hừ. Đừng hy vọng ta đưa cho các ngươi một bộ Poker. Lý Kỳ quay đầu đi, mắt không để ý thì sẽ không phiền lòng.
Ai ngờ Hồng Thiên Cửu kia hôm nay mang theo bài Poker, nhìn thấy ba người đều đồng ý, lập tức lấy từ trong ngực ra một bộ bài Poker, ném lên bàn, nói: – Các ngươi kiểm tra lại điNhưng Vương Tuyên Ân không tin Hồng Thiên Cửu là sớm có dự mưu. Hừ nói: – Kiểm tra làm chi, nhanh lên bắt đầu đi.
Hồng Thiên Cửu nói: – Tốt lắm, hai rô nhỏ nhất, Ách bích lớn nhất
Cao Nha Nội phóng khoáng nói: – Dù sao Tiểu Cửu là người của ta, sẽ do các ngươi rút trước đi.
Tống Ngọc Thần người nhân nghĩa không nhường ai, nói: – Vậy ta rút trước Y nói xong liền thò tay rút một lá bài.
Vương Tuyên Ân cũng đã rút ra một lá bài.Trong lòng Cao Nha Nội lẩm nhẩm một câu, Gia Cát thánh nhân xin người phù hộ ta rút được ách bích, sau đó rút ra một lá bài.
Ba người đều đem lá bài giấu vào tay, căng mắt ra nhìn, nhưng cuối cùng cũng quyết không chịu mở bài trước.
Cảnh này lập tức trở nên căng thẳng.
Cao Nha Nội nói: – Tống công tử, chủ ý này là ngươi đưa ra, đương nhiên là ngươi mở trước.
Vương Tuyên Ân gật đầu nói: – Ca ca nói rất đúng, nếu chúng ta so tuổi tác, đương nhiên là người lớn tuổi nhất mở trước.Với câu nói này của y. Chắc chắn cũng đặt Cao Nha Nội lên trên.
Tống Ngọc Thần thầm nghĩ mở sớm mở muộn cũng giống nhau, đơn giản dứt khoát một chút, đem là bài mở ra, vận may của y cũng không kém. Rút được một con J chuồn.
Sắc mặt của nhị vị Cao và Vương gia liền căng thẳng
Tống Ngọc Thần đắc ý cười nói: – Cao Nha Nội, đến phiên ngươi.
– Mở thì mở
Cao Nha Nội gần như là nhắm mắt lại để mở bài.Chỉ nghe một trận cười lớn, Cao Nha Nội mở mắt nhìn. Nổi giận mắng: – Má ơi, tại sao là một con tiểu nhị.
Trong lòng Vương Tuyên Ân liền nhẹ nhõm hẳn, dù sao cũng có một bước đệm, tùy ý mở quân bài ra, đầu tiên là sửng sờ, ngay sau đó hét lớn: – Lá K cơ, hahaha, quyển sách kia là của ta rồi, ta đã nói từ trước rồi, đồ mà bổn quan muốn có, không ai có thể đoạt được.
Bên cạnh y là một lũ tay sai, lần lượt a dua nịnh hót, chỉ thiếu chút nữa nói nhất thống Tam Quốc rồi.
Đắc ý ghê gớm. Cao Nha Nội hừ một tiếng, đứng dậy phủi phủi mông, ngồi lại vị trí cũ.Tống Ngọc Thần thất vọng lắc đầu, cũng rời khỏi.
Nguyện đổ chịu thua, hơn nữa thực lực của đối phương còn mạnh hơn bọn họ, chơi xấu chắc chắn là tự tìm phiền phức.
Thật không biết mua một quyển sách tốn sáu trăm quan, có gì đáng vui, nếu ta là cha ngươi, thế nào cũng phải cắt đứt đôi chân của ngươi. Lý Kỳ cười ha hả nói: – Chúc mừng Vương thiếu gia, nhưng vẫn xin thiếu gia kêu giá thêm một lần.
Khóe miệng Vương Tuyên Ân nhếch lên, tỏ dáng vẻ của người thắng cuộc, nói: – Sáu trăm quan
Lý Kỳ lại quay sang nói với mọi người: – Sáu trăm quan, Vương thiếu gia ra giá sáu trăm quan, còn ai ra giá cao hơn không.
Một sự im lặng
Lý Kỳ đếm ngược ba tiếng, gõ búa, chúc mừng nói: – Chúc mừng Vương thiếu gia đã giành được quyển Tam Quốc Diễn Nghĩa cuối cùng trong đại hội đấu giá ngày hôm nay.
– Đa tạ, đa tạ
Nét mặt Vương Tuyên Ân đầy vẻ vinh dự, quay sang mọi người chắp tay nói.
Lý Kỳ nhân cơ hội quay sang tiểu Ngọc nháy mắt một cái, người sau gật đầu một cái. Hắn mới nói:- Các vị, giai đoạn thứ nhất của đại hội đấu giá ngày hôm nay đã kết thúc. Dừng một chút hắn lại nói: – Chắc hẳn mọi người cũng đều nghe rõ rồi. Tiệm tơ lụa Chu gia gần đây đang chuẩn bị một loạt trang phục kiểu dáng mới lạ, mà Chu viên ngoại là người hay làm từ thiện, hôm nay cũng hào hiệp quyên góp mười bộ trang phục dùng để đấu giá, tất cả năm bộ nam và năm bộ nữ, vì thế, chúng ta còn đợi tìm năm đôi nam thanh nữ tú đến để trình diễn những bộ trang phục kiểu mới này, phía dưới xin mọi người cho một tràng vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh họ tiến vào hội trường.
Nói xong hắn liền vỗ tay trước, nhưng điều đáng tiếc là mọi người vốn không để ý đến hắn, đều đưa mắt nhìn ra cửa lớn.
Wow! Thật không nể mắt ta mà. Lý Kỳ lau mồ hôi, ngượng ngùng nói: – Các vị, bọn họ sẽ từ cửa sau tiến vào.Vù vù vù
Mọi người lập tức quay lại nhìn.
Phút chốc, tiếng đàn vang lên, liền thấy một cô gái mặc chiếc “váy dài” màu xanh khoát tay một chàng thanh niên mặc áo trắng với quần tây đen bước vào, phía sau bọn họ cũng là một cặp nam nữ khoát tay nhau.
Mọi người liền hít mạnh một hơi mát lạnh.
Chỉ thấy cổ áo của chiếc “váy dài” kia thẳng đứng, từ cổ áo đến trước ngực thêm hai hàng nút áo xiên theo vạt áo, ống tay dài, cổ tay áo vừa phải, viền một ít hoa ở đường biên, phía chân trái còn làm một đường xẻ tà khoảng hơn mười cm, cái thứ khiến người ta rung động nhất chính là, chiếc váy dài này đã làm lộ rõ hết dáng người của những cô gái này, đường cong lả lướt, gợi cảm đến cực điểm.
Chiếc “váy dài” này chính là chiếc sườn xám ngày nay, còn y phục mà chàng thanh niên kia mặc chính là áo sơ mi tay dài phối với quần màu đen ống suôn
Lý Kỳ thấy dáng vẻ ngây ngất của mọi người, khóe miệng nhếch lên cười mỉm, nhưng đang lúc hắn vô cùng đắc ý, ánh mắt thoáng nhìn xiên qua, chợt thấy chàng thanh niên đi sau cùng hơi kỳ lạ, tập trung nhìn, ngay tức thì nổi giận mắng: – Tên mập chết bầm, không ngờ ngươi ngu ngốc đến nỗi ngay cả biển hiệu chiêu bài nhà mình cũng đập vỡ.