Không thể không nói, khả năng bịa chuyện của Lý Kỳ quả thực rất cao.
Đại quan nhân và Tả Bá Thanh bị câu chuyện bịa đặt của hắn làm cho sững sờ, càng tin không nghi ngờ.
Chuyện xưa đã khiến cho món Phật nhảy tường càng thêm thần bí.
– Không thể tưởng được một món ăn lại có thể khiến cho một hòa thượng hoàn tục. Đây rốt cuộc là món như thế nào? Đại quan nhân lắc đầu, không thể tưởng tượng nổi.
Tả Bá Thanh cũng thở dài: – Xem ra trù nghệ của tổ phụ cậu, hạng hậu bối như chúng ta không thể so sánh.
Lý Kỳ cười cười, không đáp. Trong lòng thì nghĩ, các ngươi khẳng định không thể tưởng được, tổ phụ của ta thực ra chỉ là một đầu bếp của quán ăn nhỏ. Người lợi hại là cha ta mới đúng.
Đại quan nhân nghe thấy có một món ăn kỳ diệu như vậy, hỏi: – Vậy món đó chắc không rẻ.
Lý Kỳ lắc đầu: – Không đắt lắm, chỉ sáu mươi xâu thôi.
– Chỉ sáu mươi xâu thôi?
Đại quan nhân lắc đầu cười: – Như vậy còn không đắt sao? Ta thấy ở Đông Kinh không có mấy người có thể chi sáu mươi xâu để ăn món đó.
– Lời ấy của đại quan nhân sai rồi. Đại Tống của chúng ta dân giàu, nước mạnh, người giàu có càng nhiều vô số kể. Xa không nói, trước mắt đã có một vị.
Lý Kỳ nhìn đại quan nhân, cười hắc hắc: – Đại quan nhân có muốn thưởng thức món Phật nhảy tường kia không?
Đại quan nhân sững sờ nửa ngày, mới phản ứng tới, cười lên ha hả.
Tả Bá Thanh cũng mỉm cười lắc đầu.
– Yên tâm, món đó ta nhất định sẽ nếm thử, nhưng không phải hôm nay. Vừa rồi nhấm nháp mỳ râu rồng là đủ rồi.
Đại quan nhân mỉm cười, lại hỏi: – Còn một món nữa tên là gì?
Vị đại quan nhân kia đã nói nhất định sẽ nếm thử món Phật nhảy tường, thì Lý Kỳ biết, sáu mươi xâu không thể chạy được. Lại nghe y hỏi tên món ăn còn lại, sắc mặt lộ vẻ do dự bất định.
– Nói nhanh. Đại quan nhân cho rằng Lý Kỳ cố lộng huyền hư, liền tỏ vẻ không vui.
Thù không biết, lần này Lý Kỳ thực sự có điều khó nói. Liếc nhìn đại quan nhân, lại chấm ít nước trà, viết lên mặt bàn hai chữ.
Đại quan nhân cẩn thận nhìn, sững sờ nói
– Vô tướng?
Lý Kỳ gật đầu: – Không sai, món này tên là Vô Tướng.
Đại quan nhân lại hỏi: – Vì sao lại có tên như vậy?
Lý Kỳ thở dài: – Thực ra món này vốn không có thực đơn, hơn nữa cũng chưa từng có người nào làm. Tên món ăn chỉ là do tại hạ lĩnh ngộ được từ câu đối đó thôi.
– Không sai, vế này của ngươi tập hợp Ngũ Hành, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Mà món ăn của ngươi tên là Vô Tướng, cũng tính là chuẩn. Nhưng ngươi nói món này chưa từng có người làm, cũng chưa từng có cái tên, là ý gì? Đại quan nhân hỏi.
Lý Kỳ lại thở dài một tiếng, tiếp tục bịa chuyện xưa: – Thực ra, món này chính là món tổ phụ tại hạ nghĩ ra trước khi qua đời. Cũng là món ăn tuyệt vời nhất mà ông ấy từng làm. Có thể nói, ông ấy đã dùng hết tài nghệ của mình để làm món này. Tại hạ từng nghe phụ thân nói, tổ phụ của tại hạ còn chưa kịp đặt tên cho món ăn thì đã qua đời. Cho nên món này luôn không có tên. Còn vì sao chưa ai làm, một là vì không có bạc, hai là không dám làm.
– Không dám làm? Vì sao mà không dám làm? Chẳng lẽ món này cần thịt người? Đại quan nhân khẽ nói.
Thịt người? Ngươi cho rằng ta là hạng biến thái à?
Lý Kỳ giải thích: – Đó là vì món này cần phải có thịt trâu, hơn nữa phải là thịt trâu sống. Ít nhất cần năm con.
– Năm con trâu?
Đại quan nhân kinh hãi: – Ngươi nói một món ăn cần năm con trâu?
Lý Kỳ gật đầu cười khổ: – Không chỉ như thế, còn cần mười con dệ, hai mươi con lợn, tám mươi con cá muối, một trăm con gà đen, một trăm con vịt, còn một số nguyên liệu phối hợp.
Lời này vừa ra, đại quan nhân và Tả Bá Thanh đều lặng người tại chỗ.
Một món ăn mà dùng nguyên liệu của mấy trăm món ăn?
Đây còn là một món ăn sao?
Đại quan nhân chợt có một cảm xúc muốn mở miệng mắng chửi.
– Ngươi xác định ngươi chỉ làm một món?
Đại quan nhân tự nhận là nhấm nháp qua vô số món ăn kỳ lạ, quý hiếm. Nhưng món này, lại dùng nhiều nguyên liệu như thế, y cũng cảm thấy khó mà có thể tin nổi.
Lý Kỳ gật đầu: – Không sai, chỉ là một món ăn.
– Vậy món đó làm như thế nào? Tả Bá Thanh tò mò hỏi.
Lý Kỳ cười đáp: – Đơn giản, lấy tinh hoa, trừ cặn bã.
Đại quan nhân trừng mắt, nói như vậy khác gì chưa nói.
Nhưng Tả Bá Thanh nghe xong, không ngừng lẩm nhẩm mấy chữ đó. Dù chỉ sáu chữ đơn giản, nhưng muốn làm được như vậy, thật không dễ dàng gì. Nghĩ nửa ngày, cũng nghĩ không ra. Vừa muốn mở miệng hỏi, thì chợt thấy ánh mắt xảo trá của Lý Kỳ, trong lòng biết rõ, dù hỏi tiếp cũng không hỏi được cái gì.
– Vậy giá của món đó, chắc không hề rẻ.
Đại quan nhân hỏi.
– ÁchCũng không thể nói là đắt.
Lý Kỳ than nhẹ một tiếng: – Thực ra giá tiền ghi trên tấm gỗ là vô giá.
– Vô giá?
Đại quan nhân lại dựng lông mày: – Đã vô giá, vì sao ngươi còn treo lên. Chẳng phải là muốn lừa gạt thực khách sao?
Lý Kỳ cười ngượng ngùng:
– Thật ra không phải là lừa gạt. Tổ phụ tại hạ đã từng dặn dò phụ thân tại hạ, món này chỉ có thể làm cho một người.
– Ai?
Lý Kỳ giảo hoạt đáp: – Ở nhất mẫu tam phần địa, ai lớn nhất, thì làm cho người ấy.
Tả Bá Thanh sắc mặt xiết chặt, không yên nhìn đại quan nhân.
Đại quan nhân lông mày giương lên: – Ý của ngươilà Hoàng thượng?
– Không sai.
Lý Kỳ vội vàng gật đầu. Trong lòng thầm nghĩ, bịa chuyện đúng là một việc mệt mỏi. Nhưng hắn cũng không có cách nào. Riêng sự hiện hữu của hắn chính là một sự lừa gạt rồi. Cho nên hắn chỉ có thể dùng vô số lời nói dối để che dấu cho bản thân mà thôi.
Mà lôi Hoàng thượng ra, cũng là hành động bất đắc dĩ. Nếu Hoàng thượng muốn ăn món ăn này, ai dám nói nửa câu không phải. Ai dám nói là hắn đang lừa người.
Đại quan nhân cũng ngẩn ra, chợt cười lên ha hả, đứng dậy, đi về phía cửa, luôn miệng nói: – Thú vị, thú vị.
Tả Bá Thanh cũng nhìn Lý Kỳ với vẻ thâm ý, sau đó chắp tay liền đi theo vị đại quan nhân kia xuống lầu.
Lý Kỳ đã sớm quen phong cách hành sự của đại quan nhân này rồi. Đợi đại quan nhân rời đi, hắn liền sai người treo hai tấm câu đối lên.
Hai vế đối vừa treo lên, cả Túy Tiên Cư liền rơi vào trạng thái điên cuồng. Thoáng cái có người đã đối liền được hai liên. Sao có thể không khiến người hưng phấn. Mọi người không ngừng chỉ trỏ về phía hai câu đối, khen chữ đẹp, đối hay. So sánh với cái này, những đồ ăn kia, ngược lại trở nên kém cỏi.
Lý Kỳ thấy vậy, mỉm cười bất đắc dĩ, trong lòng cân nhắc, không biết có nên đợi vài ngày lại treo thêm mấy câu đối mới không. Xem con mẹ ngươi lợi hại, hay là lão tử lợi hại.
Tiếp theo Lý Kỳ sai người tháo hai ván gỗ xuống, kéo bỏ vải đỏ, rồi treo cùng món Khai Thủy Tùng Diệp.
Mọi người đều vây quanh nhìn.
Chữ vẫn là chữ xấu.
Giá tiền càng cao ngất trời.
Tên món ăn vẫn kỳ lại như vậy.
Mấu chốt là cái món Vô Tướng kia lại có giá là vô giá, càng làm cho mọi người ngay cả dũng khí để hỏi món này là món gì cũng không có.
Nguyên bản qua giờ Dậu, vốn là lúc sinh ý của quán ăn giảm nhiệt. Nhưng hai câu đối vừa treo lên, Túy Tiên Cư liền nghênh đón không ít công tử, tài tử, thư sinh nghe nói mà chạy tới. Khiến cho Túy Tiên Cư kín người hết chỗ trống.
Khách hàng kéo tới đông, Lý Kỳ không thể không quay lại phòng bếp, tiếp tục bận rộn.