Lý Kỳ mới đi ra từ phòng Thái Kinh, đã bị Thái Thao bắt tới sân của y. Không có cách nào, Lý Kỳ đành phải rán thêm hai miếng thịt bò cho y.
Mãi mới rời được phủ thái sư, Lý Kỳ lại ngựa không dừng vó đi tới phía tây ngoại thành. Mục đích của chuyến đi lần này là kiểm tra tố chất của đám hài tử kia.
Kết quả làm cho hắn rất hài lòng. Có thể trong một thời gian ngắn ngủi, huấn luyện được như vậy, đã rất không tồi. Liền không tiếc lời khen Tiểu Ngọc.
Đợi khi hắn trở lại Túy Tiên Cư thì đã là tối đêm.
Khi Lý Kỳ vừa vào Túy Tiên Cư, mái tóc mới của hắn lập tức khiến mọi người chú ý.
– Lý huynh.
Triệu Uẩn, Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu đi lên, chắp tay chào hỏi.
– Triệu huynh, huynh cũng tới rồi à.
Lý Kỳ đáp lễ. Từ lúc hắn kể chuyện Tam Quốc, tay Triệu Uẩn này coi như chịu khó tới.
– Nha nội, Tiểu Cửu, hai ngươi đang làm gì đó?
Lý Kỳ chợt phát hiện hai tiểu tử Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu không lên tiếng, mà vây quanh đánh giá hắn.
– Ài, Lý Kỳ, có phải ngươi bị bệnh bất trị gì không?
Cao nha nội ngẩng đầu, mặt mũi tràn đầy lo lắng nhìn Lý Kỳ. Không đợi Lý Kỳ mở miệng, lại tới một câu:
– Vậy ngươi nhanh kể nốt Tam Quốc Diễn Nghĩa đi.
“Dm có ngươi mới bị bệnh bất trị.”
Lý Kỳ tức giận trừng y một cái, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói:
– Đa tạ nha nội đã quan tâm, sức khỏe của tại hạ rất tốt. Ngược lại nha nội suốt ngày lưu luyến nơi bướm hoa, nên chú ý sức khỏe của mình.
Cao nha nội khẽ nói:
– Bản nha nội là ai, mấy người phụ nhân mà thôi, ta không để vào mắt.
Đồ mồ hôi, thì ra vô sỉ không có văn hóa mới là cảnh giác cao nhất của vô sỉ.
Lý Kỳ coi như triệt để phục.
– Lý đại ca, sao tóc huynh biến thành ngắn như vậy?
Hồng Thiên Cửu hiếu kỳ hỏi.
Về điểm này, Triệu Uẩn cũng rất nghi hoặc.
Một đám nhà quê, cho rằng để tóc dài chính là Lý Tầm Hoan sao? Nông cạn mà.
Lý Kỳ hất tóc một cái, đáp:
– Để tóc dài quá vướng bận, tóc ngắn vẫn nhẹ nhàng thoải mái hơn. Cái này gọi là mốt, hiểu chưa?
– Không hiểu.
Hồng Thiên Cửu và Cao nha nội đều lắc đầu.
Triệu Uẩn cười nói:
– Những việc Lý huynh làm thật khiến cho người ta khó nắm bắt.
– Lời ấy của Triệu huynh sai rồi.
Lý Kỳ giải thích:
– Thực ra mỗi việc mà ta làm, đều có nguyên nhân trong đó. Chẳng hạn như để tóc dài, mỗi ngày rời giường đều phải mất thời gian chỉnh vuốt. Tốn không ít thời gian. Mà ta để kiểu tóc này, rời giường cái chỉ cần tùy tiện chỉnh lại là có thể đi ra ngoài gặp người. Bởi như vậy, chẳng phải ta có thể ngủ thêm một lát sao?
– Có đạo lý.
Hồng Thiên Cửu gật đầu:
– Lý đại ca, huynh nói rất có lý. Trước kia buổi sáng khi mấy người Tam Lang rủ đệ đi săn, đệ còn phải vội vàng gọi nữ tỳ tới búi tóc cho đệ, rất là phiền toái. Lý đại ca, là ai cắt tóc giúp huynh vậy?
– Ngươi hỏi cái này làm gì?
Lý Kỳ thiếu chút nữa nói ra là Bạch Thiển Dạ và Quý Hồng Nô. May mắn hắn kịp thời dừng lại. Bằng không một khi nói cho hai cái loa lớn này, chẳng khác gì nói cho dân chúng toàn thành.
Hồng Thiên Cửu cười hắc hắc, gật đầu nói:
– Đệ cũng muốn thử để mái tóc ngắn xem sao.
Tiểu tử này đúng thật là khác loài. Cứ cái gì cổ quái là đều muốn thử một chút.
Lý Kỳ không muốn dẫn phiền toái, đáp:
– Ngươi thì thôi, dành nhiều thời gian búi tóc cũng tốt. Miễn cho suốt ngày không có việc gì, đi vất vưởng khắp nơi.
Hồng Thiên Cửu quắt miệng:
– Vất vưởng còn thú vị hơn búi tóc nhiều.
– Rồi, rồi, coi như ta chưa nói gì. Ngươi muốn cắt tóc ngắn thì bảo tiểu thiếp của ngươi cắt đi. Dù sao tiểu tử ngươi không thiếu tiểu thiếp.
Lý Kỳ tức giận nói.
Cao nha nội khẽ nói:
– Tiểu thiếp của Tiểu Cửu thì có gì mà nhiều. Còn chưa bằng một nửa của ta.
Nói xong, lại nhìn Triệu Uẩn:
– Tuy nhiên, tiểu thiếp của ta lại không nhiều bằng một nửa của ca ca.
– Cái gì?
Lý Kỳ quay đầu, kinh ngạc nhìn Triệu Uẩn, khâm phục nói:
– Không thể tưởng được Triệu huynh cũng là một vị quân tử đa tình, bội phục, bội phục. Không biết Triệu huynh có bao nhiêu tiểu thiếp?
Triệu Uẩn nghe ba người đối thoại, chỉ có thể cười khổ, lắc đầu nói:
– Lý huynh chớ giễu cợt tại hạ. Đúng rồi, hôm nay có phải Lý huynh muốn kể việc Tào Tháo xưng đế?
Lý Kỳ sững sờ, gật đầu:
– Đúng vậy, chẳng lẽ Triệu huynh có kiến giải khác à?
Triệu Uẩn cười lắc đầu, không nói gì thêm.
– Lý đại ca, vậy huynh mau kể đi. Triệu công tử biết, nhưng chúng đệ chưa biết gì cả.
Hồng Thiên Cửu vội la lên.
Lý Kỳ cười nói:
– Ừ, chờ ta vào phòng bếp một lát, rồi quay ra kể cho mọi người nghe.
Lý Kỳ đi vào phòng bếp, thấy mọi chuyện đều ổn, liền đi ra kể tiếp. Hiện tại hắn cũng muốn kể cho xong Tam Quốc Diễn Nghĩa đi. Chứ ngày nào cũng như vậy thật khó chịu. Hắn cố tình nhảy qua vài tình tiết vụn vặt. Tuy nhiên việc Tào Phi xưng đế là sự kiện quan trọng, cũng không thể qua loa.
Mà tình tiết này xác thực không thú vị, cho nên Lý Kỳ đặt trọng điểm lên người Tào Thực. Dùng rất nhiều ngôn ngữ để miêu tẩ tình tiết Tào Thực bảy bước làm thơ kia.
Mọi người nghe xong, đều cảm thấy tiếc hận thay cho Tào Thực. Bọn họ đều cho rằng, một người như Tào Thực nên kế thừa vương vị mới đúng. Dù sao khách hàng tới đây nghe chuyện có rất nhiều người là tài tử suốt ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, cho nên bọn họ tất nhiên thiên hướng một đại tài tử khác.
Lý Kỳ chỉ cười nhạt, không có ý kiến. Chỉ cần khách hàng còn có phản ứng, thì chứng minh chuyện kể của hắn vẫn có sức hấp dẫn. Kể xong phần Tào Phi buông tha cho Tào Thực, hắn liền kết thúc buổi kể chuyện hôm nay. Sau đó trốn trong phòng nghỉ phía hậu viện nghỉ ngơi một lúc.
Đợi khi hắn đi ra, đã qua canh hai. Đi vào phòng ăn, thực khách cũng đã giảm nhiều.
– Lý công tử, vị Triệu công tử kia vẫn còn ở trên lầu. Ta thấy tâm tình của y không được tốt lắm. Cậu nên đi xem thế nào.
Ngô Phúc Vinh đi tới, nhỏ giọng nói với Lý Kỳ.
Lý Kỳ nhướn mày, thoáng nhìn lên lầu, gật đầu đáp:
– Vâng, cháu biết rồi.
Lý Kỳ đi tới nhã gian trên lầu ba, gõ cửa.
– Ai?
Bên trong truyền tới tiếng của người tùy tùng hay đi theo Triệu Uẩn.
– Là ta, Lý Kỳ.
Rất nhanh, cửa liền mở.
Lý Kỳ hướng tùy tùng kia gật đầu, sau đó đi vào. Thấy Triệu Uẩn chính đang ngồi một mình uống rượu trước cửa sổ, thần sắc cực kỳ cô đơn, hắn nói giỡn:
– Ta đang muốn hỏi sao hôm nay tiền rượu thoáng cái tăng nhiều như vậy, nguyên lại là có Triệu huynh một mực duy trì.
– Lý huynh đã tới rồi à.
Triệu Uẩn cười ha hả:
– Mau vào đây uống với ta mấy chén. Một mình ta uống rượu thật quá nhàm chán.
Lý Kỳ đi tới trước, ngồi đối diện với Triệu Uẩn, nói:
– Chẳng lẽ Triệu huynh đã quên ta không uống rượu à.
– Ừ, đúng, đúng, Lý huynh đã cai rượu.
Triệu Uẩn vỗ đầu:
– Nhắc tới cũng kỳ, một người có thể nhưỡng ra rượu ngon như Thiên Hạ Vô Song, lại là một người không uống rượu.
Lý Kỳ cười cười:
– Dù rượu uống ngon, nhưng uống nhiều quá vẫn hại thân thể.
Triệu Uẩn tự nhiên biết ý này của Lý Kỳ, cười nói:
– Lý huynh yên tâm, ta sẽ không giống như đám người Tiểu Cửu kia, muốn các ngươi phải sai người khênh ta về. Chỉ là hôm nay ta nghe Lý huynh kể chuyện xưa, có chút tiếc hận cho Tào Thực, cho nên mới uống nhiều hơn mấy chén.
Đồ mồ hôi, chỉ là chuyện xưa, việc gì coi là thật.