Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bắc Tống Phong Lưu

Chương 387: Chỉnh quân (p1)

Tác giả: Nam Hi
Chọn tập

Lý Kỳ vẫn luôn là một người rất cẩn thận. Nếu đổi thành bất kỳ ai, đều khó có khả năng làm chuyện như vậy. Phải biết rằng, chưa hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, thậm chí có thể nói là không biết chút nào. Nguyên nhân mà hắn làm như vậy, đều là vì cái tên Ngưu Cao. Hơn nữa hắn cũng nhìn ra Ngưu Cao có lời khó nói.

– Phó Soái, hiện giờ chúng ta đi đâu.

Sau khi đi ra Thị Vệ Mã, Ngưu Cao cảm thấy lo sợ, không yên liếc nhìn Lý Kỳ, nghĩ một đằng hỏi một nẻo.

Thằng nhãi này đúng thật là khiến cho người ta tức giận. Chuyện tới mức này rồi, y vẫn còn muốn giấu diếm.

Lý Kỳ thấy y không chủ động giải thích với mình, cảm thấy không vui. Nhưng nghĩ lại, nếu chỉ dựa vào những điểm này mà Ngưu Cao đã thành thật với mình, thì cũng thật là thiếu tâm nhãn, không phải người làm đại sự.

Trong lòng Lý Kỳ rất mâu thuẫn, hơi trầm ngâm nói:

– Tới binh doanh trước đã.

– Ừ?

Ngưu Cao sửng sốt. Y thấy Lý Kỳ không đề cập tới một chữ với chuyện này, trong lòng rất là nghi hoặc, quấn quýt nửa ngày, mới hỏi:

– Phó soái, ngài định tới binh doanh làm gì?

– Ta còn có vài việc cần làm.

Lý Kỳ than nhẹ một tiếng, đột nhiên hỏi:

– Ngưu giáo đầu, ngươi thấy Thượng Tứ Quân của Đại Tống chúng ta như thế nào? Ý của ta là năng lực tác chiến của bọn họ ấy?

Ngưu Cao há to miệng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không lên tiếng.

Lý Kỳ biết y băn khoăn điều gì, cười nói:

– Yên tâm đi, nơi này chỉ có ba người chúng ta. Ngươi cứ tùy tiện nói, coi như là nói chuyện phiếm.

– Vậy thì tỵ chức nói thẳng.

– Ngươi nói đi.

Nói tới đề tài này, Ngưu Cao bỗng trở nên ngưng trọng:

– Phóng nhãn cả Đại Tống, có thể so sánh với Thượng Tứ Quân, chỉ sợ có mỗi Tây Bắc Quân, tuy nhiên…

Lý Kỳ cười hỏi:

– So với quân Liêu và quân Kim thì sao?

Ngưu Cao thở dài, rất bất đắc dĩ nói:

– Kém quá xa.

Lý Kỳ lườm y một cái, cười nói:

– Vậy ngươi cho rằng chúng ta kém ở chỗ nào?

Ngưu Cao rất chân thành nói:

– Chủ yếu là binh sĩ của Thượng Tứ Quân cơ hồ không có kinh nghiệm giết giặc. Ngay cả địch nhân có bộ dáng như thế nào cũng không biết. Hơn nữa cả ngày loanh quanh trong cái kinh thành, sống an nhàn sung sướng, tự cho mình là giỏi, thiếu khuyết huấn luyện, rất khó có thể trọng dụng.

Lý Kỳ nhướn mày:

– Có khoa trương như lời ngươi nói không?

Ngưu Cao tức giận nói:

– Tỵ chức nói thế đã là nhẹ rồi. Nếu dựa theo tính tình của tỵ chức, đám người kia đã bị tỵ chức đuổi đi từ sớm.

Thế mà còn nhẹ? Nói thẳng chả phải đả kích người khác.

Lý Kỳ gật đầu:

– Ngươi nói không sai. Lính như vậy ở trên chiến trường, cũng chỉ có thể tặng không tính mạng. Cho nên, ta tính toán thay đổi phương thức huấn luyện.

Ngưu Cao vừa nghe, lập tức hứng thú, vội vàng hỏi:

– Thay đổi như thế nào?

Lý Kỳ cười thần bí:

– Việc này chờ tới lúc quay về quân doanh, chúng ta sẽ bàn bạc với đám người Lương chỉ huy.

Hai người vừa đi đường vừa nói chuyện về hiện trạng của Long Vệ Quân.

Càng nói chuyện, trong lòng Lý Kỳ càng buồn bực. Tệ đoan của Long Vệ Quân không phải chỉ có một, hai cái. Trong lòng càng thêm kiên định quyết tâm cải cách của mình.

Lần nữa quay trở về quân doanh, Lý Kỳ gọi toàn bỏ quan lớn nhỏ của quân doanh vào trong phòng. Đây là hội nghi chính thức đầu tiên từ lúc hắn tiền nhiệm.

Đầu tiên, Lý Kỳ nói những ý tưởng thay đổi cách huấn luyện binh lính cho đám người Lương Hùng nghe.

Trừ Ngưu Cao ra, đám người Lương Hùng đều rất là kinh ngạc. VỊ phó soái này mới tới đây không được lâu, còn chưa quen hết việc, đã muốn chỉnh đốn quân đội rồi. Thật đúng là trước nay chưa từng thấy.

Thù không biết, Lý Kỳ chỉ hận không thể lập tức thay đổi ngay từ bây giờ. Bởi vì thời gian thực sự không còn nhiều lắm. Lại kéo dài thêm, với tố chất của binh lính như vậy, sao có thể ngăn cản được Kim binh?

Ngay sau đó, Lý Kỳ lấy ra bản kế hoạch mà hắn thức cả đêm hôm qua để viết đưa cho bọn họ xem. Những kế hoạch huấn luyện này, phần lớn là hắn học được lúc tập quân sự ở trường Đại Học. Cộng thêm những phương thức huấn luyện hắn đọc được trên mạng hoặc là xem TV. Đương nhiên, đây chỉ là một bộ phận mà thôi, chủ yếu là huấn luyện thể năng và tố chất. Nếu thoáng cái đã tăng mức lượng huấn luyện, Lý Kỳ sợ đám binh lính kia sẽ mệt chết.

Lương Hùng nhìn Lý Kỳ lấy ra tờ giấy, liền biết được hắn sớm đã có kế hoạch. Trong lòng vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ. Nhận lấy tờ giấy xem qua, sắc mặt cả kinh. Mới đọc hết dòng đầu đã khiến y bị dọa sợ. Chỉ thấy dòng đầu viết:”Giờ mẹo rời gường, mang theo mười lăm cân chạy tám dặm.”

Dậy sớm, bụng trống trơn đã bắt đầu huấn luyện rồi. Lại còn vác theo đồ nặng mười lăm cân, thật sự quá tàn khốc.

Lương Hùng càng nhìn xuống dưới, mồ hôi trên trán ngày càng nhiều. Khó khăn đọc hết, đầu đã đầy mồ hôi, nói không ra lời.

Những người khác thấy biểu lộ này của Lương Hùng, trong lòng hết sức tò mò. Nhận lấy tờ giấy trong tay của Lương Hùng, truyền cho nhau xem. Ngoại trừ Ngưu Cao ra, người nào người này đều lộ vẻ sợ hãi. Chỉ có một mình Ngưu Cao là trầm trồ khen ngời. Nhưng y rất nhanh bị ánh mắt như sát nhân của mọi người trừng trở về. Dù sao y mới chỉ là một giáo đầu nho nhỏ. Lời của y cơ hồ không có trọng lượng.

Lý Kỳ như đã sớm dự đoán ra phản ứng này của mọi người, mỉm cười nói:

– Không biết các vị nghĩ như thế nào?

Lương Hùng nuốt nuốt nước bọt, nói:

– Phó soái, như vậy…như vậy có phải quá nghiêm khắc không? Tỵ chức sợ các huynh đệ sẽ không chịu nổi.

Lý Kỳ lắc đầu:

– Đây mới chỉ là bắt đầu. Nếu ngay cả như vậy mà bọn họ không chịu được, vậy thì đừng làm binh lính nữa, về nhà chăn vịt đi là vừa. Lẽ nào các ngươi chưa từng nghe qua một câu, huấn luyện chảy nhiều mồ hôi, lúc chiến đấu sẽ bớt đổ máu hơn sao?

Mọi người đều lắc đầu.

Ngưu Cao đọc đi đọc lại mấy lần, bỗng hưng phấn nói:

– Phó Soái, câu này của ngài thật quá hay. Quả thực chính là danh ngôn trong việc trị quân. Huấn luyện chảy nhiều mồ hôi, lúc chiến đấu sẽ bớt đổ máu hơn. Ha ha, không sai, không sai.

Lý Kỳ thấy vẻ mặt của mọi người vẫn đầy lo lắng, cười nhạt một tiếng, nói:

– Xin chư vị yên tâm. Ta cũng chỉ là thử xem mà thôi. Cụ thể có được hay không, còn cần phải quan sát một thời gian. Tuy nhiên, ta nghĩ, Long Vệ Quân của chúng ta chính là tinh nhuệ trong cấm quân. Chút khổ cực ấy, vẫn có thể thừa nhận được. Mọi người nói có đúng hay không?

Mọi người thấy Lý Kỳ đã nói như vậy, cũng không nên nói cái gì nữa, đều gật đầu.

– Còn có, việc này tạm thời đừng thông báo cho các huynh đệ biết.

– Đã rõ.

Lý Kỳ thỏa mãn gật đầu, nhìn sắc trời, nói:

– Chà, đã tới giờ ăn cơm rồi.

Lương Hùng vội hỏi:

– Phó Soái muốn tới quán ăn ăn cơm hay là sai người mang đồ ăn tới?

Lý Kỳ lắc đầu nói:

– Không cần, cả ngày ăn thịt cá mãi cũng chán. Hôm nay ta muốn cùng ăn với các huynh đệ.

Nói xong, hắn liền đứng dậy đi ra ngoài.

Không phải là hắn muốn nếm thử cái mới lạ. Chỉ là hắn muốn xem đồ ăn của Long Vệ Quân nó như thế nào. Phải biết rằng, huấn luyện và dinh dưỡng là hai việc không thể trách rời. Nếu dinh dưỡng không đủ, huấn luyện sẽ không tốt. Lý Kỳ xuất thân là một người đầu bếp, nên rất coi trọng điểm này.

May mà kết quả không làm hắn thất vọng. Đò ăn của Long Vệ Quân quả thực không tồi, đã vượt xa dự đoán của hắn. Tuy nhiên, tài nấu nướng của đầu bếp trong doanh không được tốt lắm. Hơn nữa phối trí đồ ăn cũng quá kém.

Những binh lính kia thấy Lý Kỳ buông tư thái, cùng ngồi ăn với bọn họ, hảo cảm với hắn tăng lên rất nhiều.

Lý Kỳ một bên vừa ăn vừa tâm sự với đám binh lính, một bên suy nghĩ những món ăn dinh dưỡng cho Long Vệ Quân. Hơn nữa hắn còn tính toán điều một hai đầu bếp giỏi tay nghề từ Túy Tiên Cư tới.

Sau khi ăn xong, Lý Kỳ và Mã Kiều đi tới căn phòng vốn dùng để nghỉ trưa của Lương Hùng.

Vừa vào phòng, Mã Kiều liền thở dài:

– Mã Phó Soái, ăn đồ ăn do ngươi nấu, lại ăn những dồ ăn này, thực sự không thể nuốt nổi. Ngươi sẽ không ngày nào cũng ăn ở đây chứ?

Lý Kỳ nghiêm mặt nói:

– Giờ đang là thời khắc phi thường. Ta đương nhiên phải làm gương tốt. Nếu các huynh đệ thấy ngày nào chúng ta cũng tới quán ăn ăn cơm, mà bọn họ lại phải chịu huấn luyện tàn khốc trong này, ngươi nói xem, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?

Mã Kiều gật đầu:

– Điều này cũng đúng, tuy nhiên ngươi sẽ không tính toán huấn luyện cùng bọn họ đấy chứ?

– Ách…

Vấn đề này thực sự là làm khó Lý Kỳ. Một, hai ngày không sao cả. Nhưng nếu kéo dài, hắn nhất định sẽ không kiên trì nổi. Tâm nhiệm vừa động, nói:

– Ta là Phó Soái, cũng nên có chút ưu đãi. Một vài huấn luyện, ngươi sẽ thay thế ta. Thân thủ của ngươi tốt như vậy, các huynh đệ đã sớm coi ngươi là thần nhân, rất là sùng bái. Có ngươi ở đây, bọn họ cũng không dám làm xằng làm bậy.

Mã Kiều nghe xong, rất thoải mái, gật đầu nói:

– Cũng được, ta giúp ngươi vậy.

– Đa tạ, đa tạ.

Lý Kỳ vội vàng cảm tạ. Thực ra Lý Kỳ chưa bao giờ coi Mã Kiều là hạ nhân. Đồng dạng, Mã Kiều cũng chưa từng coi mình là hạ nhân. Lúc bình thường, hai người đều dùng thân phận là bằng hữu để đối đãi nhau.

Chọn tập
Bình luận