Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 3 – Chương 14: Người hữu tình cuối cùng thành thân thuộc

Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
Chọn tập

Vạn Thương ông ta vậy mà vội vã muốn chết, cũng khiến đám người lấy làm kinh hãi. Tô Chuyết tỉ mỉ ngẫm lại câu nói vừa rồi của Vạn Thương, chỉ cảm thấy ba chữ “Nhạc Dương Vương” mười phần quen tai, thế nhưng nhất thời không nhớ nổi đã nghe qua nơi nào.

Hoài Thiện chắp tay trước ngực thở dài: “A Di Đà Phật, nghĩ không ra hắn lại chế như vậy. Vậy rốt cục vì sao hắn hại chết hai vị thí chủ Vân, Vương, chẳng phải là vĩnh viễn không thể biết rồi?”

Tô Chuyết lắc đầu, nói ra: “Vương Bách Sơn và Vân Thâm không phải Vạn Thương hại chết.”

Đám người lại là giật mình, kỳ quái nói: “Vạn Thương không phải là hung thủ sao? Vậy rốt cuộc ai mới là hung thủ?”

Tô Chuyết nói: “Vạn Thương chỉ muốn thuyết phục Vương Bách Sơn và Vân Thâm cùng nhau mưu đồ một kiện đại sự, hắn không có lý do gì hại chết hai vị này. Thậm chí hắn không muốn nhìn thấy hai người luận võ mà tổn thương hòa khí, bởi vậy tại mùng một tháng hai ngày đó, còn đi khuyên hai vị tiền bối một câu. Chỉ là về sau, Vương Bách Sơn và Vân Thâm song song chết bất đắc kỳ tử, làm rối loạn kế hoạch của Vạn Thương. Nhưng đồng thời hắn lại nghĩ đến thuận thế tiêu diệt thế lực hai nhà Vương, Vân, từ đó về sau võ lâm Hà Nam liền tính Cầm Long Bang là thế lực lớn nhất.”

“Bởi vậy Vạn Thương trước tiên đi trộm thư mà hắn gửi Vương Bách Sơn, tiêu trừ dấu vết kế hoạch lúc trước, lại âm thầm lộ ra tin tức cho Vương Bá Thành, chờ mong bọn họ đánh đến lưỡng bại câu thương, mà hắn ngồi thu ngư ông đắc lợi. Vậy mới có thế cục hôm nay.”

Đám người cùng “À” một tiếng, Hoài Thiện khó hiểu nói: “Đã như vậy, hai vị thí chủ Vương, Vân đến cùng là ngộ hại thế nào?”

Tô Chuyết nói: “Mới đầu vãn bối không rõ huyền cơ trong đó, vãn bối hoài nghi tất cả mọi người trong khách sạn đêm hôm đó. Sở dĩ nói như vậy, là bởi vì hai vị Vương, Vân đều bị một chiêu sát hại, hơn nữa không có bất kỳ dấu vết đánh nhau và tiếng động nào. Bởi vậy vãn bối suy đoán hung thủ là kẻ mà hai người đều quen thuộc, vậy mới có thể làm đến xuất kỳ bất ý (đánh bất ngờ), sát hại hai người. Thế nhưng vãn bối đã hỏi tất cả mọi người ở đây, phát hiện không có bất kỳ người nào có cơ hội sát hại hai người. Mặc dù mỗi người đều có tâm tư không giống nhau, nhưng không đến mức giết Vương Bách Sơn và Vân Thâm.”

“Vì vậy vãn bối loại trừ tất cả trường hợp không có khả năng, cuối cùng ra được giải thích duy nhất. Đêm hôm đó, rất nhiều người đều nghe thấy thanh âm tranh chấp trong phòng Vương Bách Sơn, ngoại trừ Vương Trọng Bình và Vân phu nhân bởi vì chuyện hẹn hò nơi hậu viện, không nghe thấy. Tất cả mọi người đều không để ý, mà theo vãn bối phỏng đoán, Vương Bách Sơn và Vân Thâm chính là tranh cãi sự kiện của Vạn Thương. Từ trong phong thư này có thể nhìn ra, Vân Thâm không đồng ý chuyện này. Thế là Vương Bách Sơn nhất thời nổi nóng, cầm lên cây đao ở bên, bổ về phía Vân Thâm. Vân Thâm hoàn toàn không phòng bị, trúng một đao kia, thời điểm ngã xuống đụng tắt ngọn đèn.”

“Vương Bách Sơn căn bản chính là nhất thời nôn nóng, lại lỡ tay giết lầm bạn tốt. Ông ta cảm thấy hối hận vô cùng, muốn lấy cái chết tạ tội. Nhưng ông ta lại là người sĩ diện mười phần, biết rằng nếu như chuyện này truyền đi, chẳng những làm hỏng thanh danh của ông ta, ngay cả nhà họ Vương từ trên xuống dưới, cũng vĩnh viễn bị người khinh bỉ, không cách nào đặt chân tại giang hồ. Vì thế ông ta nghĩ ra một biện pháp, ôm lấy thi thể Vân Thâm, kẹp lên hướng gian phòng Vân Thâm đi đến.”

“Vương Bách Sơn biết Vân phu nhân ngủ trong phòng Vân cô nương, bởi vậy sẽ không kinh động người khác. Mà lúc đó thời tiết còn lạnh, bọn họ đều mặc áo khoác lông da, mười phần cồng kềnh, tăng thêm đèn đuốc lờ mờ, khiến mấy người gác đêm Vương Tuấn không thể phát giác dị dạng. Nhưng kỳ thật ông ta đã làm lộ chân tướng, chỉ là Vương Tuấn không phát giác thôi. Lúc ấy ông ta căn dặn Vân Thâm đang say đi đường cẩn thận, có chuyện như vậy hay không? Nhưng đêm đó bọn họ rõ ràng không uống rượu bao nhiêu, hơn nữa còn vừa mới nảy sinh tranh chấp, sao lại đột nhiên say khướt rồi?”

Đám người Vương Tuấn vỗ ót một cái, buồn chán nói: “Đúng a! Làm sao chúng ta không nghĩ tới.”

Tô Chuyết nói tiếp: “Vương Bách Sơn mang Vân Thâm vào phòng của Vân tiền bối, đặt trên giường, đây chính là vì sao trong phòng Vương Bách Sơn có rất nhiều vết máu, mà trong phòng Vân Thâm chỉ trên giường có vết máu. Sau đó Vương Bách Sơn đem binh khí của Vân Thâm, Ma Vân đoản côn, cầm tới trong phòng mình, lấy đoản côn tự vận! Đây chính là nguyên nhân vì sao vết thương của Vương Bách Sơn là tại trên trán. Nếu là người khác hành hung, đoản côn sẽ chỉ hạ xuống trên đỉnh đầu hoặc địa phương khác, chỉ có tự tay nắm đoản côn, như thế từ dưới nâng lên mà đập xuống trán mình, mới có thể lưu lại vết thương ở nơi đó.”

Tất cả mọi người trầm mặc xuống, không ngờ chân tướng lại là như vậy.

Vương Bách Sơn vì mặt mũi của mình, suýt nữa làm hại người của hai nhà ra tay đánh nhau, tai hại vô cùng. Hoài Thiện chắp tay trước ngực nói: “Thiện tai thiện tai, chuyện này quả thật không thể tưởng tượng, lão nạp nhất thời không biết nói gì cho phải. Ai, Vương thí chủ a Vương thí chủ…”

Tô Chuyết lại nói: “Mọi người đã biết nguyên nhân gây ra chuyện này, mấy người lòng mang ý đồ xấu, mọi người tự có công luận. Mà một tay tạo thành cục diện này, Vương Bách Sơn từ lâu đã tự vẫn tạ tội. Tục ngữ nói người chết đèn tắt, nếu người đã chết, ta nghĩ ân oán hiểu lầm giữa hai nhà Vân, Vương, cũng nên giải khai đi!”

Hoài Thiện chắp tay trước ngực cười nói: “Thiện tai thiện tai, đúng là nên như thế!” Quần hùng cũng ồn ào đồng ý.

Vương Bá Thành nhìn trái phải một cái, có lòng nói hai câu, thế nhưng hắn sớm đã mất lòng người, đám người Vương gia không thèm quan tâm hắn. Vương Trọng Bình đột nhiên đứng dậy, hướng Vân phu nhân đi đến, nói ra: “Vân bá mẫu, một năm qua, hai nhà có nhiều hiểu lầm. Nếu hôm nay đã tra rõ sự thật, hi vọng bá mẫu có thể đại nhân đại lượng, tha thứ hai huynh đệ chúng ta ngày xưa không phải. Thế hệ hai nhà Vân, Vương giao tình không dễ, hi vọng nối tiếp hữu nghị!” Nói xong cúi người vái chào.

Trên mặt Vân phu nhân nóng lên, nhưng không còn dám lộ mặt xấu hộ. Vân Tiểu Cẩm đứng lên nói: “Trọng Bình ca, nếu hiểu lầm đã giải, hai nhà chúng ta hiển nhiên còn là bạn tốt. Lời tha thứ thì không cần nói nữa, chỉ mong về sau loại chuyện này đừng phát sinh tiếp.”

Hai người này nói chuyện thỏa đáng, chính hợp tâm tư đám người. Hoa Bình đột nhiên nói: “Ta xem hiểu lầm đã tiêu trừ, vậy việc hôn nhân này cũng nên nắm chặt. Không bằng để phương trượng đại sư cho chứng hôn cho các người, chẳng phải là tốt sao!” Quần hùng nghe thấy, đồng thanh hô lên, lớn tiếng khen hay. Chọc cho hai người Vương Trọng Bình và Vân Tiểu Cẩm thẹn đến muốn chui xuống đất.

Hoài Thiện nói với Tô Chuyết: “Tục ngữ nói, thà hủy đi mười toà miếu, chớ hủy một cọc hôn sự. Hiền chất lần này công đức vô lượng a!” Tô Chuyết mỉm cười, nhìn xem đám người vui vẻ, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.

Đám người lại vui đùa một ngày, đến sáng sớm hôm sau, mới lần lượt tán đi. Vương Trọng Bình và Vân Tiểu Cẩm tự mình tiễn hai người Tô Chuyết Hoa Bình ra trấn. Vương Trọng Bình chân thành cám ơn: “Tô huynh, ân tình của huynh, tiểu đệ không thể báo đáp!”

Tô Chuyết khoát tay một cái, đáp: “Không cần khách khí, về sau gánh của hai nhà ngay tại trên vai cậu, cần phải vất vả rồi. Hai người các vị cũng coi là làm việc tốt thường gian nan, người hữu tình cuối cùng thành thân thuộc. Hai kẻ nghèo hèn chúng ta không có lễ hỏi, cũng nên bỏ qua cho.”

Vân Tiểu Cẩm cười nói: “Tô ca ca ngàn vạn đừng nói như vậy, sau này nếu có đến Hà Nam, tiểu muội luôn luôn thịnh tình chiêu đãi. Cũng chúc hai vị ca ca cũng người hữu tình cuối cùng thành thân thuộc!”

Tô Chuyết và Hoa Bình cười cười, liếc mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy vô cùng kỳ quặc. Vân Tiểu Cẩm tự biết nói lái, vội vàng sửa lời nói: “Là mỗi người tìm tới người hữu tình…”

Tô Chuyết khoát khoát tay, cười nói: “Thiên hạ nữ tử đều bất hòa với bát tự của ta, vẫn là miễn đi!” Nói xong cười ha ha một tiếng, cùng Hoa Bình quay người lên đường.

Tô Chuyết cưỡi lên con lừa, nói với Hoa Bình: “Lần này huynh giúp ta đại ân, không thì ta cũng trả lại huynh một món nợ ân tình đi!”

Hoa Bình sững sờ, nói: “Nợ nhân tình nào?”

Tô Chuyết nói: “Huynh cũng đừng qua sông, chúng ta đi Trường An, thay huynh lấy lại công đạo!”

(cầu sưu tầm, cầu đề cử, nếu như thích, mời ủng hộ nhiều hơn, ngày mai đổi mới quyển thứ tư thơ Đường giết người)

(quyển thứ ba ân oán trải qua nhiều năm xong)

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky