Đoạn Lệ Hoa hô to một tiếng quả nhiên làm mấy người giật mình, không dám lên trước. Tô Chuyết tiện tay mở ra một ô ngăn kéo nửa hở, từ bên trong xách ra một túi vải tơ, cười nói:
– Điền Phong, đây là cái gì?
Sau đó y lắc một cái, bên trong vang lên leng keng.
Điền Phong nói:
– Đó, đó là túi tiền của ta!
Tô Chuyết cười nói:
– Ồ? Là túi tiền của ngươi ư? Túi tiền này giống như là may từ quần áo thừa. Nhưng chất liệu quần áo đó ta không thấy có người nào trong nhà ngươi mặc! Ngược lại chưởng quỹ của Hứa Linh quán rượu lại mặc một bộ áo có chất vải như vậy!
Điền Phong sững sờ, ấp úng:
– Cái này, cái này…
Phụ nhân kia nói:
– Phong nhi, con mau nói rốt cục con đã làm gì!
Điền Phong cúi đầu không đáp. Tô Chuyết nói:
– Để ta nói đi. Chạng vạng tối hôm qua, Điền Phong đến quán rượu Hứa Linh mua rượu, thuận tay trộm túi tiền của chưởng quỹ. Ban đêm lại mang rượu cho Điền Chung uống để cậu nhóc ngủ mê. Nửa đêm bế Điền Chung đưa đến trước cửa tư thục. Về sau lại tìm đến một chiếc giày của Điền Chung, dính chút bùn nhão trên mặt đất, làm giả thành Điền Chung tự đi ra ngoài!
Thê tử Điền Phong đột nhiên hô:
– Nói bậy! Nói bậy! Ngươi dựa vào gì nói là nam nhân ta làm!
Tô Chuyết nói:
– Kỳ thật rất đơn giản, chiếc giảy mà ngươi dùng để làm giả kia cũng không phải là chiếc trên chân Điền Chung. Trong nhà này, có thể dễ dàng tìm tới giày mà không kinh động người khác. Ngoại trừ cha mẹ cậu nhóc cũng chỉ có Điền Phong ngươi. Mà Điền Chung cũng nói, đêm qua trước khi ngủ ngươi cho nó uống một chén nhỏ rượu. Lại từ đôi giày bẩn ngươi đặt bên ngoài, suy đoán ra tất cả những chuyện này cũng là thuận lý thành chương.
Điền Phong bỗng dưng hô lớn:
– Không đúng, không đúng! Ta không trộm tiền!
Tô Chuyết cười nói:
– Vậy túi tiền này làm sao lại ở chỗ ngươi?
Điền Phong ấp úng nói không ra lời. Đoạn Lệ Hoa cười lạnh nói:
– Ngươi cứ thử nói xem! Túi tiền này không phải ngươi trộm, chẳng lẽ nó lại mọc cánh bay vào trong tay ngươi hay sao?
Ai ngờ Điền Phong gật đầu, nói:
– Không sai! Là nó tự bay vào trong tay ta!
Tô Chuyết nhướng mày, nói:
– Nói tiếp đi.
Điền Phong cũng không còn cách nào giấu diếm, nói:
– Chập tối hôm qua trời mưa, ta muốn mua rượu về làm ấm thân thể. Vì thế ta đến quán rượu Hứa Linh, ai biết trong tiệm lại không có ai. Ta hô hai tiếng, chỉ nghe thanh âm của Hứa chưởng quỹ truyền đến từ hậu viện. Chúng ta đều là người quen cũ, ông ta nói ta tự lấy rượu. Ta xách một bầu rượu, đặt tiền rượu trên quầy rồi rời khởi tiệm. Trên đường trở về đi qua một hẻm nhỏ, bỗng dưng túi tiền này cứ thế mà rớt vào trong ngực ta. Ta nhìn trước nhìn sau, trên đường phố không có một người. Ta có chút kỳ quái, nhưng mà trời thực sự quá lạnh nên vội vàng chạy về nhà. Về nhà mở túi vải này ra xem, mới biết được bên trong có rất nhiều tiền đồng và bạc vụn, ngoài ra còn có một lá thư và một tờ giấy!
Tô Chuyết nói:
– Lấy thư cho ta xem đi!
Điền Phong lấy ra một phong thư từ trong ngực đưa cho Tô Chuyết, nói:
-Còn tờ giấy chính là tờ mà mẫu thân thấy được. Trong thư nói nếu như ta không làm theo yêu cầu trong thư, thì sẽ báo là ta trộm tiền. Ta bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể chiếu theo trong thư dùng rượu làm đệ đệ say, rồi nửa đêm ôm đến cửa tư thục. Tìm một chiếc giày giả bộ là nó tự bỏ đi. Lại cầm tờ giấy kia đặt trên giường đệ đệ. Ta thật sự không có cách nào! Trong thư nói nhất định sẽ không tổn thương đệ đệ, ta mới làm như vậy. Ta thật không có ý xấu…
Nói xong thế mà bắt đầu nhỏ giọng khóc thút thít.
Tô Chuyết cúi đầu đọc hết lá thư, nội dung đại khái tương xứng với lời Điền Phong nói. Đoạn Lệ Hoa đứng sau lưng y, nói:
– Nét chữ trong thư rất giống lá thư của Lưu Đình!
Tô Chuyết gật đầu, nói:
– Đều cùng xuất từ tay một người!
Đoạn Lệ Hoa nói:
– Nếu Điền Phong cũng là bị người thiết kế, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?
Tô Chuyết cười đáp:
– Đương nhiên là đi trả tiền cho Hứa chưởng quỹ rồi!
Điền Phong nói:
– Tiên sinh, vậy ta…
Tô Chuyết hiểu ý, nói:
– Yên tâm, người làm chuyện này chẳng qua chỉ đùa với ngươi một chút thôi, ngươi không có việc gì!
Lúc này đám người Điền Phong mới yên lòng, thiên ân vạn tạ đưa tiễn hai người Tô Chuyết ra cửa. Bước trên đường phố vắng lạnh, Đoạn Lệ Hoa không khỏi khen:
– Tô tiên sinh, tiên sinh đúng là chân thần! Vừa vào nhà liền biết Điền Phong có ma!
Tô Chuyết cười nói:
– Ta không có thần như thế, chỉ là mơ hồ đoán được đến cùng là chuyện gì mà thôi. Ta đoán chuyện này chẳng qua giống như một trò đùa quái đản vậy, cũng chẳng có phức tạp hơn, bởi vậy rất tự nhiên nghĩ đến kẻ phía sau màn có thể lợi dụng đoán chừng cũng chỉ có mấy người đó.
Đoạn Lệ Hoa như có điều suy nghĩ gật đầu, nói:
– Hiện tại đã tìm được thằng bé nhà họ Điền và túi tiền của Hứa chưởng quỹ, vậy thê tử Lưu tiên sinh ở nơi nào đây?
Tô Chuyết nói:
– Cô đoán thử xem!
Đoạn Lệ Hoa quả thật trầm tư một hồi, nói:
– Tìm được Điền Chung trong nhà Lưu Đình, túi tiền thì ở Điền gia. Lẽ nào thê tử Lưu Đình lại ở trong tiệm Hứa chưởng quỹ ư?
Tô Chuyết cười nói:
– Ta cũng nghĩ vậy!
Hai người nói xong rồi đi đến quán rượu Hứa Linh. Bên trong tiệ có rất nhiều khách uống rượu còn chưa tản, một là đang an ủi Hứa chưởng quỹ, hai là cũng muốn nhìn xem đến cùng là kẻ nào trộm túi tiền. Tô Chuyết xách theo túi tiền vào cửa, con mắt Hứa chưởng quỹ sáng lên, lập tức tiến lên đón, nói:
– A nha, đây là túi tiền của ta mà! Không ngờ rằng tiên sinh thực sự tìm được!
Tô Chuyết đưa túi tiền cho hắn, nói:
– Ông cẩn thận đếm xem có thiếu hay không.
Hứa chưởng quỹ xách túi, cười đáp:
– Không cần đếm, ta xách một chốc liền biết nhất định là không thiếu!
Khách rượu bên cạnh nói:
– Túi tiền này đến cùng là ai trộm?
Tô Chuyết cười đáp:
– Điều đó không cần phải để ý đến. Hứa chưởng quỹ, túi tiền đã tìm về, nhưng ta còn mấy vấn đề muốn hỏi ông.
Hứa chưởng quỹ nói luôn miệng:
– Được được được, tiên sinh có vấn đề gì cứ hỏi ta!
Tô Chuyết nói:
– Chập tối hôm qua, có phải là Điền Phong tìm ông mua rượu không?
Hứa chưởng quỹ gật đầu, đáp:
– Không sai, ta nói hắn tự lấy. Sau đó ta nhìn thấy hắn cầm tiền rượu đặt trên quầy.
Tô Chuyết nói:
– Lúc đó còn chưa đóng cửa, sao ông không ở trong tiệm?
Hứa chưởng quỹ đáp:
– Đâu! Ta không hề rời đi, ngay ở hậu viện đó. Khi đó trời cũng không sớm, lại mưa rơi lác đác, sớm đã không còn khách rồi. Bởi vậy ta không ở đằng trước chào hỏi mà đến hậu viện. Bởi vì hai ngày nay còn đang cất rượu, ta phải chú ý hỏa hầu phòng rượu. Rượu ở chỗ ta đều là ta tự nhưỡng, hương vị nhất lưu…
Tô Chuyết ngắt lời hắn, tiếp tục hỏi:
– Ông vẫn luôn ở phòng rượu à?
Hứa chưởng quỹ nói:
– Không dấu các người, ngày hôm qua có thể là ta gặp ma!
Đám người kinh hô một tiếng “A”. Tô Chuyết nói:
– Thế nào gặp ma?
Hứa chưởng quỹ nói:
– Hôm qua ta vừa mới đi tới hậu viện, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên của ta. Thế nhưng tìm khắp nơi lại không thấy ai. Chỉ nghe thanh âm kia nói với ta, hai ngày nay đừng đi trông coi bã rượu trên lò nấu rượu nữa, bằng không bạc của ta sẽ không cánh mà bay. Ta nơi nào sẽ tin tưởng sự tình quỷ quái như thế nên cứ mặc kệ. Ai biết vào phòng nấu rượu lại nghe thấy có tiếng ma nữ khóc. Ta có chút sợ hãi, vội vàng liếc mắt xem hỏa hầu, không có vấn đề gì liền tranh thủ thời gian chạy đến phòng trước. Ai biết, túi tiền của ta quả thật đã không thấy tăm hơi! Trong ngăn kéo chỉ còn lại tờ giấy kia.
(chưa xong còn tiếp.)