Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 20 – Chương 8: Lễ nhạc truyền thế

Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
Chọn tập

– Tăng Mạnh Thường?

Trong lòng Tô Chuyết chấn động. Dĩ nhiên là y đã từng nghe nói, nhắc đến bang phái có thế lực nhất võ lâm hiện nay. Tuyệt đối không phải là Thiếu Lâm, lại càng không phải là Vọng Nguyệt Lâu hay Tứ Hải Minh. Mà chính là Nho môn!

Đây là môn phái từ thời kỳ Xuân Thu truyền xuống ngàn năm, môn nhân trải rộng thiên hạ, đâu chỉ ngàn vạn? Mà Tăng Mạnh Thường chính là lãnh tụ của con quái vật khổng lồ này.

Nghe nói Tăng Mạnh Thường ở đây, trong lòng Tô Chuyết không khỏi bốc lên một hơi khí lạnh. Nho môn sừng sững ngàn năm không đổ, hơn nữa sớm tại Hán triều, dưới sự tổ chức của môn chủ đời thứ bảy mươi hai Đổng Trọng Thư, đã trở thành môn phái duy nhất được triều đình toàn lực bồi dưỡng qua các triều đại đổi thay.

Cho dù hiện tại Tống Liêu, Khiết Đan chiếm cứ thánh địa Khúc Phụ Nho môn, nhưng cũng không dám có chút bất kính với Khổng miếu. Tổng đàn Nho môn hoàn toàn không chịu ảnh hưởng. Đủ thấy thế lực Nho môn lớn nhường nào, đã vượt xa khỏi phạm vi môn phái giang hồ rồi.

Mặc dù Chu Thanh Liên nhìn không thấy biểu lộ của Tô Chuyết, nhưng cũng có thể đoán được sự kinh hãi trong lòng y. Chu Thanh Liên nói tiếp:

– Ta nghe nói, Tăng môn chủ đi vào Bạch Lộc Thư Viện đã được hơn một tháng.

– Một tháng?

Tô Chuyết cau mày nói.

Chu Thanh Liên gật đầu:

– Đúng vậy, việc này quả thật có chút kỳ quái. Nghe nói môn chủ Nho môn du lịch thiên hạ đã lâu, thị sát các nơi truyền giảng kinh học, xưa nay sẽ không ở lại chỗ nào hơn nửa tháng, nhưng mà lần này không biết tại sao phá lệ.

Trái tim Tô Chuyết run lên, gần như lập tức nghĩ đến, Tăng Mạnh Thường ở lại nơi đây lẽ nào có quan hệ đến Diệp Thiều hay sao?

Y giật mình hiểu được lý do vì sao Phương Bạch Thạch lại đến nơi này. Thiên hạ còn có nơi nào an toàn hơn chỗ của môn chủ Nho môn cơ chứ? Phương Bạch Thạch bắt Diệp Thiều nhốt tại nơi đây, đương nhiên là không thể có sơ hở! Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Chuyết bao phủ một tầng mây đen.

Xưa nay Nho môn và triều đình như cùng một thể, Tăng Mạnh Thường biết Phương Bạch Thạch là người của Hoàng Thành Ti, làm việc cho vua, tự nhiên sẽ toàn lực phối hợp. Từ việc ông ta phá lệ ở lại chỗ này cũng có thể thấy được lốm đốm. Như vậy xem ra, muốn cứu người ở Bạch Lộc Thư Viện chỉ sợ là khó như lên trời.

Phương Bạch Thạch đã sớm đã phát hiện hành tung của Tô Chuyết nhưng lại không tỏ vẻ gì, ngược lại muốn dẫn dụ y xông vào thư viện, chỉ sợ là có tâm mượn đao giết người. Bất luận là ai, chỉ cần có gan xông vào sơn môn của Tăng Mạnh Thường, e là cũng sẽ không dễ sống!

Chẳng biết lúc nào sau lưng Tô Chuyết đã ra toát một tầng mồ hôi lạnh, vừa cảm thấy sợ hãi, vừa vô cùng cảm kích Chu Thanh Liên kịp thời viện thủ.

Chu Thanh Liên lại nói:

– Không chỉ như thế, hôm qua ta đã đến nơi này. Buổi sáng hôm nay, ta phát hiện sáu người trong Thất quân tử của Nho môn đều đã đi tới Bạch Lộc Thư Viện!

Tô Chuyết lại giật mình. Thất quân tử của Nho môn vang danh khắp thiên hạ. Mà đứng đầu Thất quân tử là Đoan Mộc Tường đã bỏ mạng ở Vô Song đảo. Bây giờ sáu người khác cũng đã tụ hợp đến nơi này, chẳng lẽ xảy ra đại sự gì?

Ngay ở thời điểm Tô Chuyết đang suy nghĩ lung tung, không tập trung tinh thần, Bạch Lộc Thư Viện bỗng nhiên mở ra cổng lớn. Một thanh niên mười mấy tuổi chậm rãi bước xuống bậc thang. Hắn mặc nho sam, đầu đội khăn vuông, nhất cử nhất động đều phù hợp cấp bậc lễ nghĩa.

Tô Chuyết đang cảm giác kỳ quái, Chu Thanh Liên ghé vào bên tai y, nói:

– Hắn đến rồi!

Tô Chuyết khẽ giật mình, trông thấy nho sinh kia quả thực là đi về phía hai người. Hắn đi thẳng tới trước mặt Tô Chuyết và Chu Thanh Liên, thản nhiên thi lễ một cái, nói:

– Khách quý mạnh khỏe, tiên sinh nhà ta mời khách quý vào thư viện ngồi!

Tô Chuyết và Chu Thanh Liên liếc mắt nhìn nhau, mặc dù hai mắt của Chu Thanh Liên vô thần. Tô Chuyết cũng có thể nhìn ra sự kinh ngạc trong lòng ông ta. Không ngờ là Tăng Mạnh Thường lại biết bọn họ trốn ở bên ngoài!

Chẳng qua điều này cũng không kỳ quái, Phương Bạch Thạch đi vào lâu như vậy mà không trông thấy Tô Chuyết vào theo, tất nhiên sẽ cảm thấy kỳ quái, thế là Tăng Mạnh Thường liền phái một tiểu đồng tử ra ngoài xem xét. Tô Chuyết thấy người này đi đường bình ổn, mặc dù thân mang công phu nhưng chỉ là chút căn cơ nhập môn, nên cũng không để ở trong lòng.

Chu Thanh Liên cũng rất là kính trọng, khom mình hành lễ nói:

– Mời đi trước dẫn đường!

Tô Chuyết biết ông ta tôn kính xuất phát từ Tăng Mạnh Thường, nên cũng cung kính nhiều hơn. Hai người đi theo nho sinh bước vào thư viện, đối diện là sân rộng có mười mấy nho sinh đứng đó. Chắc là vừa mới tan học nên ra ngoài hoạt động gân cốt một chút.

Bọn họ quan sát hai vị khách không mời mà đến, trên mặt đều có chút kỳ quái. Bạch Lộc Thư Viện có rất ít người ngoài đi vào, lại càng không cần phải nhắc đến đương kim môn chủ ở đây, quy củ còn nghiêm khắc hơn ngày xưa đâu chỉ một điểm nửa điểm.

Hai người đi theo nho sinh từng bước lên bậc thang qua viện, đi được nửa ngày, đi vào một căn tiểu viện. Hoàn cảnh nơi này thanh tĩnh vừa có phong thái xuất trần. Tô Chuyết âm thầm kinh ngạc, nghĩ không ra Nho môn thế mà có thể tìm ra địa phương đẹp đến bực này, quả thực giống như là vùng đất tiên gia tu đạo mà.

Y nhìn một hồi, liền nghe trong viện có người cười nói:

– Môn chủ nói đùa, chúng ta đều chỉ phân ưu giải nạn cho Hoàng Thượng mà thôi!

Là giọng nói của Phương Bạch Thạch, quả nhiên là hắn đến tìm Tăng Mạnh Thường!

Tô Chuyết đi vào viện tử, liền thấy một lão giả râu bạc vuốt râu mỉm cười. Ánh mắt ông ta quay sang nhìn thoáng qua Tô Chuyết. Trái tim Tô Chuyết không nhịn được nhảy lên, mặc dù ánh mắt này thâm trầm nhưng lại cực kỳ lăng lệ, không giống như là của một lão giả năm sáu mươi tuổi.

Phương Bạch Thạch cũng nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn, cười nói:

– Ồ, sao Tô tiên sinh cũng tới nơi này?

Hắn ta biết rõ còn cố hỏi, Tô Chuyết mỉm cười, cũng không nói ra. Y khom người hành lễ với lão giả nói:

– Tăng tiên sinh, vãn bối Tô Chuyết hữu lễ!

Lão giả kia tất nhiên chính là môn chủ Nho môn Tăng Mạnh Thường. Lão ta đánh giá trên dưới Tô Chuyết một hồi, thần sắc có chút kiêu căng, nói:

– Ngươi chính là Tô Chuyết?

Tô Chuyết khẽ nhíu mày, nghe khẩu khí của đối phương hình như có vẻ không thích. Chẳng qua không biết là mình đắc tội với lão chỗ nào. Y vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nói ra:

– Chính là vãn bối!

Tăng Mạnh Thường không tiếp tục hỏi hắn, mà là nhìn về phía Chu Thanh Liên bên cạnh, hỏi:

– Ngươi là ai?

Tuy là Chu Thanh Liên không nhìn thấy, nhưng cũng biết dáng vẻ của đối phương có chút ngạo mạn. Ông ta cũng không hành lễ, thản nhiên đáp:

– Chu Thanh Liên!

Tăng Mạnh Thường biến sắc, đột nhiên đứng bật dây, bật thốt lên:

– Các hạ là Chu thần y?

Chu Thanh Liên chắp tay, đáp:

– Đúng vậy!

Phương Bạch Thạch lại có chút buồn bực. Hắn không nhận ra Chu Thanh Liên, bởi vì Chu Thanh Liên rất ít lộ diện trên giang hồ, Phương Bạch Thạch cũng chưa bao giờ nghe nói danh hào của ông ta. Hắn nhịn không được hỏi:

– Tăng tiên sinh, vị Chu tiền bối này là…

Mặc dù hắn không biết Chu Thanh Liên là ai, nhưng nhìn thấy thần sắc của Tăng Mạnh Thường có vẻ như không dám xem nhẹ người họ Chu này. Phương Bạch Thạch cũng không thể không có chút kiêng kỵ, giọng điệu khách khí hơn không ít. Hắn chỉ có chút kỳ quái, rõ ràng trông thấy Tô Chuyết chỉ có một mình, làm sao bỗng dưng lại nhiều hơn một đồng bạn rồi?

Tăng Mạnh Thường lại hành lễ trước, nói:

– Vị này chính là chưởng môn Thanh Nang môn, Chu tiên sinh! Hơn hai mươi năm trước, chính là Chu tiền bối dẫn đầu quần hào hành động tiêu diệt Ma giáo…

Chu Thanh Liên khoát khoát tay, nói:

– Chuyện cũ nhắc lại làm gì…

Thái độ của Tăng Mạnh Thường hết sức khách khí, nói:

– Chu tiên sinh vào chỗ của tại hạ, không biết có gì chỉ giáo?

Chu Thanh Liên chắp tay, nói:

– Không dám, Chu mỗ có một vị bằng hữu, nghe nói là đang làm khách ở nơi đây, không biết Tăng môn chủ có thể mời bà ta ra gặp một lần?

Phương Bạch Thạch biến sắc, chẳng lẽ người họ Chu này cũng đến đây vì Diệp Thiều. Trong đầu của hắn chuyển qua vô số suy nghĩ, nhìn xem dáng vẻ của Tăng Mạnh Thường dường như cũng không muốn đắc tội với đối phương, chỉ sợ thực sự sẽ giao Diệp Thiều cho hắn.

Quả nhiên, Tăng Mạnh Thường nhíu mày, nói với Phương Bạch Thạch:

– Phương bộ đầu, người mà ngươi mang đến rốt cuộc là ai? Tại sao lại có nhiều người đến tìm cô ta như vậy?

Phương Bạch Thạch còn chưa nghĩ ra trả lời thế nào, liền nghe ngoài viện ầm ĩ một trận. Một người reo lên:

– Tam ca, huynh không cần cản đệ. Hôm nay đệ nhất định phải tìm tên Tô Chuyết kia hỏi cho rõ, đại ca chết như thế nào!

(chưa xong còn tiếp.).

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky