Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 6 – Chương 20: Võ đạo

Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
Chọn tập

Yến Linh Lung đặt hai ngón ở môi, dùng sức huýt sáo. Đột nhiên trên đầu tường toát ra vô số bóng đen, những cung tiễn thủ kia chưa kịp phản ứng, liên tục kêu to vài tiếng, từng người ngã xuống đầu tường. Tô Chuyết cười lạnh nói: “Vệ Thắng, ngươi quên Yến Linh Lung là minh chủ của Tứ Hải Minh rồi sao? Ở trong Lịch thành đây, thế lực của nàng cũng không tính là nhỏ a!”

Yến Linh Lung trầm giọng nói: “Vệ Thắng, hôm nay ta phải báo thù rửa hận cho Nhạn Nhi muội muội!”

Mặc dù Vệ Thắng kinh hãi, nhưng lại không loạn, lạnh lùng nói ra: “Vậy phải xem ngươi có bản lãnh hay không!” Nói xong vung tay lên, giáp sĩ trong viện cầm thương đâm về phía bóng đen góc tường. Còn hắn phân ra song chưởng, thẳng đến hai người Yến, Tô.

Tô Chuyết bỗng nhiên đẩy ra Yến Linh Lung, hô to một tiếng: “Đi cứu Hoa Bình!” Chính hắn thì nghênh đón Vệ Thắng.

Song chưởng hai người đụng nhau, chỉ nghe “Ba” một tiếng. Vệ Thắng đứng tại chỗ, không nhúc nhích tí nào, Tô Chuyết lại lùi về phía sau ba bước, trên mặt nổi lên ửng hồng. Vệ Thắng chiếm thượng phong một chiêu, cười nói: “Tô Chuyết, xem ra ngươi ngoại trừ có chút khôn vặt, cũng không có bản lĩnh thật sự gì chứ!”

Tô Chuyết cũng bị hắn khơi dậy nhiệt huyết, áp chế chân khí trong cơ thể, cười nói: “Thật sao? Chỉ tiếc người nói qua câu nói này trước đây, đều đã chết rồi!” Nói xong nhún người lên, một chiêu “Tử Điện Thanh Sương”, dưới chân di chuyển nhanh nhẹn, giống như một tia chớp vọt về phía Vệ Thắng.

Vệ Thắng thản nhiên nói: “Phong Lôi Chưởng sao? Ngược lại sử ra không tồi, đáng tiếc hữu hình vô thần!” Dứt lời dưới chân bất đinh bất bát (*không khép không hở), song chưởng nhấc lên, vững vàng tiếp được song chưởng Tô Chuyết, sau đó cổ tay ngoặc một cái, rồi đánh về phía ngực của Tô Chuyết.

Tô Chuyết không dám đón đỡ, bứt ra lui lại, ngoài miệng lại nói: “Chiêu Thiên Lang Khiếu Nguyệt của ngươi cũng coi như tạm được! Xem ra ta đã có thể chắc chắn, Nhạn Nhi và Tào Lễ Nghĩa đều bị thương dưới tay ngươi.” Trong miệng y nói chuyện, trên tay cũng không ngừng lại, xuất liên tục mấy quyền, phong bế hai đường trên giữa của Vệ Thắng.

Vệ Thắng nhướng mày, bật thốt lên: “Loạn Hoa Quyền? Nghĩ không ra ngươi còn biết không ít!”

Quyền kia của Tô Chuyết, quả thật như lung tung, mê hoặc tầm mắt người, hư thực tương sinh, khiến người ta khó mà phòng bị. Nhưng Vệ Thắng lại không hề bị lay động, hai tay vòng một cái, đem vô số hư chiêu đều vòng vào giữa, sau đó một quyền phá không, thằng đến mặt Tô Chuyết.

Tô Chuyết cũng không nhịn được giật mình kinh hãi, trong lúc tình thế cấp bách, dưới chân sử ra khinh công trấn gia của Yến Linh Lung “Lăng Tiêu Phi Độ”, miễn cưỡng né qua quyền phong.

Vệ Thắng lại hụt một chiêu, nghiến răng nghiến lợi, nói ra: “Nghĩ không ra ngay cả khinh công độc môn của Quỳnh Tiêu tiên tử mà ngươi cũng biết, thật là xem thường ngươi rồi!” Dứt lời đạp thân mà lên, song quyền mơ hồ thế như vạn tấn, tất phải đánh chết Tô Chuyết dưới chưởng.

Tô Chuyết chịu qua mấy chiêu, cũng bất giác có chút chán ngán thất vọng, thầm nghĩ: “Bản thân tinh thông mấy môn công phu, không ngờ rằng hôm nay ở dưới tay một tên Vệ Thắng nho nhỏ, khắp nơi vấp phải trắc trở, không có chút phần thằng nào!” Y càng nghĩ càng chán nản, mắt thấy quyền đến, đành phải dùng khinh công tránh né.

Mấy hiệp như vậy, Vệ Thắng chế giễu: “Tô Chuyết, ngươi cứ trốn tránh như thế, muốn chạy trốn tới khi nào!”

Tô Chuyết thở dài, bỗng dưng bên tai vang lên giọng của sư phụ. Thời điểm y học võ lúc trước, sư phụ đã từng nói với y: “Tô Chuyết, con thông minh tuyệt đỉnh, công phu gì cũng vừa học liền biết. Đây là điểm mạnh của con, nhưng cũng là nhược điểm của con. Đạo của võ học, quý ở tĩnh tâm, kiên trì bền bỉ. Tâm tính con linh hoạt, cuối cùng khó trèo lên cảnh giới chí cao của võ học. Bất quá, tâm tư con nhạy cảm, giỏi về khám phá mê cục. Nếu vậy không ngại đem võ công cũng coi như một trận cục, sơ hở trong cục, chính là sơ hở của lực mạnh lực yếu, hư thực bất tiếp. Như thế, có lẽ có thể được chút ích lợi với võ học…”

Lúc trước Tô Chuyết hoàn toàn không đặt lời này ở trong lòng, giờ phút này nhớ tới, bỗng nhiên có điều ngộ ra. Y bỗng nhiên mở mắt, quyền chiêu của Vệ Thắng bất ngờ ở trước mắt. Mà sơ hở trong chiêu thức kai, tựa hồ liếc qua thấy ngay. Trong miệng y đột nhiên quát: “Tránh mạnh đánh yếu, tránh chỗ thực, tìm chỗ hư, nguyên lai chỉ đơn giản như thế thôi!” Lập tức hai ngón chỉ một cái, điểm đúng vào lúc mà Vệ Thắng lực cũ đã hết, lực mới chưa sinh.

Cánh tay Vệ Thắng tê rần, vội vàng lui lại, trong lòng không khỏi giật mình. Tô Chuyết lĩnh ngộ chí lý, sử dụng chiêu thức càng lúc càng thuận buồm xuôi gió. Vệ Thắng lấy “Nhạn trận đê hồi”, Tô Chuyết liền đáp trả “Bình hồ thức” trong Loạn Hoa quyền; Vệ Thắng biến chiêu “Như sơn như trì”, Tô Chuyết cũng thay đổi một chiêu “Chu lang cố” trong Cầm sắt khúc.

Nơi nơi áp chế quyền pháp Hắc Vân vạn quân của Vệ Thắng, chiêu chiêu đều tấn công vào chỗ sơ hở trong chiêu thức của hắn.

Rốt cuộc tu vi của Vệ Thắng còn thấp, không biết dùng mưu trí, lấy đạo lý lực thắng. Tô Chuyết mặc dù chiêu thức phong phú, có thể khắc chế Vệ Thắng, nhưng từ nhỏ đã không chuyên tâm tu luyện nội lực, nội kình không đủ. Vệ Thắng chỉ cần trường quyền thẳng vào, nhất định sẽ đánh bại Tô Chuyết. Nhưng hắn đã vào bẫy, bỏ qua sở trường của mình mà đi so biến chiêu với Tô Chuyết.

Tô Chuyết là người thông minh bực nào, phản ứng mau lẹ xa trên Vệ Thắng. Đánh nhau hơn mười chiêu như thế, Vệ Thắng không kịp biến chiêu, bị một chiêu “Linh Tê Nhất Điểm” của Tô Chuyết điểm trúng huyệt Kiên Tỉnh, nhất thời nửa người tê dại, không thể động đậy.

Tay phải Tô Chuyết chế trụ Vệ Thắng, nghiêm nghị hét lớn: “Vệ Thắng đã bại, những người còn lại còn không thúc thủ chịu trói?”

Vừa dứt lời, đám người đột nhiên dừng tay, mắt thấy đúng là Vệ Thắng suy sụp tinh thần, bị Tô Chuyết chế trụ. Những giáp sĩ kia vốn là nghe lệnh làm việc, giờ phút này rối rít vứt xuống binh khí, lùi ở một bên. Yến Linh Lung vịn Hoa Bình, cười vui vẻ với Tô Chuyết.

Tô Chuyết nói với Khâu Cung Nhân: “Khâu đại nhân, đến nay chứng cứ vô cùng xác thực, thủ phạm đã cúi đầu chịu tội, ta nghĩ ngài hẳn phải biết làm sao bàn giao với triều đình chứ!”

Khâu Cung Nhân liên tục gật đầu, lớn tiếng nói: “Người tới, đem tội phạm Vệ Thắng trói lại!”

Vừa dứt lời, bỗng nhiên đầu tường toát ra một bóng người, nấp từ một nơi bí mật gần đó, thấy không rõ khuôn mặt. Cánh tay hắn lắc một cái, một sợi dây thừng phòng thẳng về phía mặt Tô Chuyết. Tô Chuyết thấy được rõ ràng, vội né tránh sang bên cạnh.

Dây thừng kia lại giống như đang sống vậy, nhẹ nhàng quấn lấy eo của Vệ Thắng, đem hắn cuốn qua. Tô Chuyết sững sờ, đang muốn nhấc chân đuổi theo. Người ở đầu tường bỗng nhiên nói: “Mười lăm tháng tám, ven hồ Động Đình, mong tôn giá hân hạnh đến dự tiệc!” Nói xong nhấc tay trái, ném ra một phong thư.

Lá thư bình bình bay về phía Tô Chuyết, nhìn như nhẹ nhàng. Yến Linh Lung lại kêu lên: “Cẩn thận!”

Tô Chuyết không dám khinh thường, hai tay tiếp được thư. Hai bàn tay chợt nóng lên, một cỗ kình lực phun vào cánh tay. Y liền lùi lại mấy bước mới trừ hết được nguồn sức mạnh này. Mà trong thời gian này, kẻ kia đã mang theo Vệ Thắng không thấy rồi.

Trong lòng Tô Chuyết kinh hãi, không biết kẻ này là ai, mà hắn nói tới mười lăm tháng tám lại có ý gì. Y rút ra thư, chỉ thấy bên trong là tấm thiệp mời lớn màu đỏ, trên đó viết: Mười lăm tháng tám, ven hồ Động Đình Nhạc Châu, mừng thọ 50 của Nhạc Dương hầu Vệ Tiềm, thiết yến mời đông đảo võ lâm quần hùng, hân hạnh đến dự!

Tô Chuyết nhướng mày, lẩm bẩm: “Nguyên lai là hắn…”

Hoa Bình ở bên tiếp thiệp mời rồi đọc lại một lần, lại không nhận ra người tên Vệ Tiềm này, hỏi: “Người kia là ai? Vì sao đưa thiệp mời cho cậu?”

Tô Chuyết mỉm cười, đáp: “Không có gì, đến nay chân tướng rõ ràng, chỉ là để Vệ Thắng chạy thoát.”

Khâu Cung Nhân chỉ vào một xấp chứng cứ phạm tội trên tay Tô Chuyết, do dự nói: “Lưu, a không, Tô công tử, chứng cớ này có phải hay không…”

Tô Chuyết ném đi xấp giấy trên tay, thở dài nói: “Kỳ thật đây chẳng qua là trò xiếc ta lừa dối Vệ Thắng. Ta căn bản không biết hắn còn chưa tiêu hủy những lá thư này, chỉ có thể đánh cược một keo. Hiện tại để hắn chạy, lại không có chứng cứ, chỉ sợ khó mà định tội…”

Yến Linh Lung thở dài, đáp: “Ta thấy kẻ cứu hắn có võ công sâu không lường được, xa không phải Vệ Thắng có thể so được. Cho dù có chứng cứ, cũng không nhất định có thể định tội.”

Tô Chuyết như có điều suy nghĩ, nói khẽ: “Vệ Thắng là con trưởng của người kia, muốn động hắn nói nghe thì dễ… Hoa Bình gãy xương vai, chỉ sợ phải phiền phức Yến cô nương chiếu cố chút thời gian.”

Yến Linh Lung thở dài, liếc mắt nhìn Hoa Bình, nói: “Vừa rồi chúng ta đã thương nghị qua, huynh ấy theo ta một đường, đưa tro cốt Nhạn Nhi trở lại quê hương.”

Tô Chuyết cười ha ha một tiếng, quay người đi ra ngoài, nói ra: “Tốt tốt tốt! Sau này hai người các vị nâng khay ngang mày, tương kính như tân, hảo hảo sinh hoạt đi thôi!” Y nói xong một chữ cuối cùng, đã ra khỏi cửa chính Vệ phủ, một mình chui vào bên trong màn đêm.

Hoa Bình và Yến Linh Lung đưa mắt nhìn nhau. Không trung vẫn rơi xuống mưa nhỏ tí ta tí tách như cũ, nhưng mà cơn mưa này đã không còn lạnh lẽo như những ngày trước…

(từ mai đổi mới quyển thứ bảy: Động Đình khói sóng. Nhân vật nữ chính rốt cục muốn đăng tràng, thực sự thật có lỗi, kéo đến tận bây giờ.)

(quyển thứ sáu thiên địa bất nhân xong)

Chọn tập
Bình luận
× sticky