Tô Chuyết rời thành Tiền Đường, sắc trời còn sớm. Giục ngựa chạy ở dã ngoại còn có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu trong cỏ lúa. Sau lưng một tia mặt trời buổi sớm chiếu xuống, mọi thứ đều có vẻ rất an tường. Mà nguy cơ thường thường ẩn núp trong an tường hài hòa!
Tô Chuyết bất chợt dừng ngựa, cảnh giác liếc nhìn bốn phía.
Bạch mã dưới thân cũng có chút xao động bất an, trong mũi không ngừng phát ra tiếng thở phì phì, bốn vó không an phận đạp mạnh xuống mặt đất. Loài ngựa chung quy là có chút linh tính, giống như muốn nói cho Tô Chuyết điều gì.
Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, cao giọng nói:
– Bằng hữu đã theo tới tận đây vì sao không hiện thân gặp mặt một lần?
Tiếng nói truyền ra ngoài vang vọng giữa núi xa. Nhưng mà xung quanh không có tiếng đáp lời, cũng không có ai xuất hiện.
Tô Chuyết nhíu mày, nghĩ thầm, hay là mình quá khẩn trương rồi? Hắn lại mở miệng hô:
– Giấu đầu lộ đuôi nào tính là anh hùng!
Câu nói như vậy đối với nhân vật thành danh trên giang hồ hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút dùng. Nhưng dường như đối phương cũng không muốn làm anh hùng. Tô Chuyết cảnh giác nhìn chung quanh một lần, tâm thần đột nhiên căng thẳng, thân thể từ trên lưng ngựa bật lên bảy tám thước.
Tô Chuyết vừa mới bật dậy thì một mũi tên lướt qua chỗ y vừa ngồi, cắm vào đống cỏ phía trước con ngựa. Mũi tên này hoàn toàn không có dấu hiệu xuất hiện, vừa nghe thấy tiếng gió thì mũi tên đã cách lưng ba thước rồi. Nếu không phải tính cảnh giác của Tô Chuyết cực cao chỉ sợ bây giờ mũi tên này đã đâm vào giữa tim hắn rồi.
Tô Chuyết rơi xuống mặt đất, nhìn xem mũi tên còn đang rung động, bỗng cảm thấy lòng còn sợ hãi. Nhưng hắn đã biết thủ đoạn của đối phương liền có lòng tin có thể tránh thoát đối phương đột kích lần thứ hai.
Có đôi khi sợ hãi cũng không phải vì chính sự vật, mà là không biết mình cuối cùng phải đối mặt với thứ gì.
Nhưng mà trong bụi cây không có mũi tên nào bắn ra, dường như đối phương cũng biết mũi tên thứ hai coi như có nhanh gấp mười cũng chắc chắn không thể bắn trúng con mồi. Nếu như hắn dám bắn ra mũi tên thứ hai ngay trước mặt Tô Chuyết, vị trí và tất cả nhược điểm của bản thân sẽ bị lộ rõ. Mà những thứ này sẽ trực tiếp đẩy bản thân vào chỗ chết!
Tô Chuyết cùng kẻ trốn trong bụi cây giống như một đôi thợ săn và con mồi. Bên trong buổi săn giết này có lẽ thợ săn và con mồi khác biệt chỉ ngay chớp mắt.
Tô Chuyết tuyệt đối sẽ không cam lòng làm con mồi. Vì thế hắn bắt đầu dịch chuyển bước chân, phương hướng sắp đi chính là phương hướng mũi tên bắn ra vừa nãy.
Nếu đối phương đã không còn dám xuất thủ vậy thì đến phiên mình xuất thủ!
Tô Chuyết không phải là thịt cá trên thớt gỗ bởi vậy rốt cục xuất thủ. Một chiêu này của hắn vốn ở tình thế bắt buộc, hành động cực nhanh, coi như đối phương là cao thủ như Vô Ngã e rằng cũng phải nhức đầu. Tô Chuyết thầm nghĩ như vậy, tay phải đã vỗ ra.
Nhưng bàn tay của hắn vừa đụng vào một mảnh lá cây lại chợt ngừng lại. Trong một trận chiến căng thẳng thế này chỉ một chút xíu do dự thôi cũng như là bờ vực sinh tử.
Nhưng Tô Chuyết vẫn ngừng lại. Bởi vì hắn nghe thấy từ trong bụi cây sau lưng vang lên những tiếng ma sát xột xoạt.
Tô Chuyết không khỏi nổi lên nghi ngờ, rõ ràng vừa thấy mũi tên bắn ra từ nơi này, làm sao thời gian chỉ trong giây lát mà kẻ đó đã trốn vào rừng cây sau lưng rồi? Chẳng lẽ khinh công của kẻ này cao cường đến thế ư?
Nếu như hắn ta đã vòng qua đằng sau vậy thì sau lưng mình bây giờ trống không, hoàn toàn không có phòng bị, nếu đối phương lại bắn ra một mũi tên như vừa nãy thì mình phải phòng bị như thế nào?
Bởi vậy Tô Chuyết đành phải ngừng lại, bỗng quay người đối mặt với địa phương vừa phát ra tiếng động. Liền thấy trong phiến rừng bên kia đột nhiên lay động một cái. Lay động rất nhỏ này cũng khó thoát khỏi hai mắt Tô Chuyết.
Lần này tuyệt đối sẽ không thất thủ!
Tô Chuyết xuất kích lần nữa. Nhưng mà vừa vọt ra năm sáu bước, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng lưỡi đao xé gió. Trong lòng Tô Chuyết kinh hãi, nhất thời lóe lên vô số suy nghĩ.
Tô Chuyết không nhịn được thầm mắng làm sao mình lại phát ngốc vào thời điểm căng thẳng như này chứ? Kẻ bắn tên căn bản không phải là trong nháy mắt đến sau lưng mình, mà là ẩn núp trong rừng vốn không chỉ có một người!
Hắn lại không khỏi bội phục kẻ bắn tên đó, vừa rồi chưởng phong của mình nhất định đã bao phủ toàn thân hắn ta, nhưng đối phương từ đầu đến cuối vẫn phong bế khí tức không nhúc nhích, khiến mình cho là trước mặt căn bản không có ai. Mà đồng bạn của hắn lại đúng lúc phát ra tiếng động hấp dẫn sự chú ý của mình.
Hai người phối hợp lẫn nhau, cầu sống trong chỗ chết, cũng chọc cho Tô Chuyết xoay vòng. Tô Chuyết dù cảm thấy giận nhưng không thể làm gì. Sau lưng là một mũi tên đoạt mệnh, chiêu thức của hắn hết lực, phải né tránh thế nào?
Cái khó ló cái khôn, dưới chân Tô Chuyết bỗng lảo đảo như vấp phải một cục đá, thân thể bỗng dưng ngã sấp xuống phía trước. Mũi tên bay sát đỉnh đầu hắn, gió táp lướt qua làm buốt da đầu. Thân thể của hắn vừa ngã xuống đất, hai tay lập tức đẩy một cái dựng thân thể lên.
Tô Chuyết vừa mới đứng dậy đã thấy mười mấy người đi ra từ trong rừng âm thầm bao vây Tô Chuyết lại. Giờ hắn mới biết thì ra mình đã rơi vào trong vòng vây. Mà từ màn phối hợp giữa hai người vừa nãy đến xem, những người này ăn ý chặt chẽ, không cần ngôn ngữ giao lưu cũng có thể hiểu được tâm tư của đối phương.
Tô Chuyết không dám khinh thường, khóe mắt lướt qua tứ phía. Mười mấy người này đều mặc áo đen, mặt mũi cũng bọc khăn đen. Tựa như vào ngày hè chói chang cũng không cảm thấy nóng bức. Bọn chúng cầm cương đao trong tay độ dài đều là ba thước ba tấc. Thậm chí thế thủ của mỗi người cũng giống nhau.
Trái tim của Tô Chuyết run lên, nhưng trên mặt vẫn không đổi sắc, lạnh nhạt nói:
– Các hạ là ai? Vì sao muốn cản đường ta đi?
Người áo đen trước mặt lạnh lùng đáp:
– Giết người!
– Giết ta?
Tô Chuyết biết rõ còn cố hỏi. Nhưng hắn đang dùng biện pháp này để nắm chặt từng chút thời gian nhằm quan sát những người này. Hắn muốn nhìn ra sơ hở từ thân hình, bước chân, thủ thế của đối phương!
Người áo đen chỉ gật đầu một cái. Tô Chuyết lại hỏi:
– Là ai sai các ngươi tới giết ta?
Người áo đen dường như cũng nhìn ra mánh khóe của Tô Chuyết, lạnh lùng nói:
– Ngươi nói quá nhiều!
Tô Chuyết nhịn không được cười nói:
– Con người của ta vốn nói rất nhiều. Vả lại nếu bây giờ không nói, chờ một lúc nữa bị các ngươi giết thì cuối cùng không thể nói thêm nữa rồi!
Người áo đen căn bản không hề bị lay động, nói:
– Tô Chuyết, ngươi là người đầu tiên còn có thể cười được ở tình huống thế này! Chẳng qua ngươi còn muốn nói gì thì chờ lên đường hoàng tuyền hẵng nói tiếp đi!
Hắn vừa dứt lời, đao trong tay đã nhấc lên. Mà động bọn của hắn cũng nhấc đao lên, hoặc ngang hoặc thẳng, bù đắp lẫn nhau.
Trong lúc vô hình mười mấy người này đã tạo thành một vòng đao võng. Nếu muốn lao ra từ trong đao võng này chỉ sợ Tô Chuyết cũng phải mất một tầng da thịt. Đạo lý đấy Tô Chuyết minh bạch, nhưng người áo đen còn rõ ràng hơn.
Huống chi Tô Chuyết tay không tấc sắt, chỉ bằng một đôi tay không muốn đối phó mười mấy tên đao khách đã khó lại càng thêm khó. Hơn nữa trong rừng cây còn có một cao thủ bắn tên chẳng biết lúc nào sẽ bắn lén!
Lâm vào mai phục thế này đâu chỉ như lâm vào tuyệt cảnh. Nếu là người khác chỉ sợ sớm đã đau lòng tuyệt vọng, duỗi cổ chờ giết, nhắm mắt đợi chết. Thế nhưng Tô Chuyết vẫn cứ mỉm cười vào thời điểm này, bởi vì hắn biết coi như là hắn giả bộ đáng thương thì đối phương cũng không có khả năng buông tha cho mình.
Hắn cười nói:
– Chủ tử của các ngươi cũng quá để mắt Tô Chuyết ta rồi, vì một mình ta mà bày ra thế trận cứ như thập diện mai phục…
Tô Chuyết nói ra ba mươi mốt chữ thì người áo đen đối diện đã đánh ra ba mươi đao. Những người khác phối hợp với thế công của hắn ta phong kín tất cả lối mà Tô Chuyết có thể lui.
(chưa xong còn tiếp.)