Tần Lôi không hiểu ra sao, nói:
– Tô Chuyết, những thứ này… Làm sao đệ biết được?
Tô Chuyết đáp:
– Đoán.
Ngụy phu nhân đột nhiên cười lạnh nói:
– Tô tiên sinh, chỉ dựa vào phỏng đoán của ngươi mà muốn vu hãm ta à?
Tô Chuyết đáp:
– Ta không vu hãm bà. Cho tới buổi sáng hôm nay, ta cũng không chĩa mũi nhọn hoài nghi về phía người tao nhã thủ lễ, dạy con có phép như Ngụy phu nhân. Thế nhưng may mắn được một vị bằng hữu nhắc nhở, ta mới chợt nhớ tới vẫn luôn xem nhẹ một người!
Y nói xong liếc mắt nhìn Vệ Tú.
Rốt cuộc Vệ Tú cũng minh bạch vì sao lúc ở quán rượu Tô Chuyết lại có biểu lộ đó. Nàng cũng không nhịn được cảm thấy buồn cười. Tô Chuyết nói:
– Đêm qua Ngô Thanh Lưu bị giết, ta liền suy nghĩ đến cùng là ai báo tin cho hung thủ, nói ra chỗ ẩn thân của Ngô Thanh Lưu. Lúc ấy ngoại trừ Tần Bộ đầu, Lý Hoành và ta ra chỉ có lão quản gia Ngô phủ biết. Mà ba người chúng ta vẫn luôn đồng hành nên chỉ có thể là lão quản gia báo tin. Ở nửa đường chúng ta gặp thủ hạ của Tần Bộ đầu, Lý Hoành cũng cố ý trì hoãn một khắc, điều đó cũng để cho Ngụy phu nhân sớm chạy đến giết người diệt khẩu!
– Sau đó ta ủy thác một vị bằng hữu trong đêm đi tìm lão quản gia, lại phát hiện lão đã bị dìm chết đuối. Mà kẻ dìm chết lão cũng tiến vào căn trạch viện này! Hôm nay ta cố ý đến hỏi xem có ai khác trốn trong phủ không. Ngụy phu nhân mười phần khẳng định trong phủ chỉ có mẹ con bọn họ và hạ nhân. Ta nghĩ cho dù đêm nay Tần Bộ đầu có thăm dò Ngụy phủ cũng nhất định không tìm thấy ai khác! Bởi vì người chúng ta cần tìm đang ở ngay dưới mắt!
Tô Chuyết nói tiếp:
– Từ khi ta biết Lý Hoành là đồng lõa, sau đó ta đã có thể xác định thân phận hung thủ mà Ngô Thanh Lưu muốn báo cho ta rất có thể chính là họ Lý. Lại liên tưởng đến thủ pháp giết người của hung thủ, ta chợt nhớ tới một cố nhân họ Lý. Nghĩ đến người này, ta lại chợt phát hiện, tất cả vấn đề đã được giải quyết dễ dàng!
– Thủ pháp giết người ư?
Tần Lôi không hiểu nói.
– Thủ pháp giết người gì? Cố nhân họ Lý là ai?
Tô Chuyết đáp:
– Ngụy Chu Lễ và Tiền Thông đều bị ép buộc tự sát, chúng ta lướt qua không đề cập tới. Bắt đầu từ Vương Vĩnh Phúc, hung thủ tự mình xuất thủ, tự nhiên sẽ để lại dấu vết. Tần Bộ đầu, huynh còn nhớ được nguyên nhân cái chết của Vương Vĩnh Phúc không?
Tần Lôi nghĩ nghĩ, đáp:
– Vương Vĩnh Phúc là bị người đánh trúng Đại Chuy, Chí Dương sau lưng làm gãy xương sống mà chết.
Tô Chuyết nói:
– Không sai! Lúc ấy Lý Hoành muốn xáo trộn tầm mắt, cố ý nói ra Thiếu Lâm Kim Cương chỉ cùng mấy môn công phu ngạnh công. Thế nhưng cái chết của một nhà Ngô Thanh Lưu lại làm lộ công phu của hung thủ. Ta còn nhớ rõ ở trong căn phòng kia của Túy Tiên lâu, cửa sổ còn nguyên vẹn được khóa lại từ bên trong. Ngô Thanh Lưu đã chạy nạn tới đó đương nhiên sẽ rất cẩn thận. Nhưng mà ai có thể để cho ông ta yên tâm mở cửa đây? Đáp án chỉ có một, đó chính là tỳ nữ đưa rượu của Túy Tiên lâu!
Tần Lôi cũng chợt nhớ tới, bật thốt lên:
– Đệ đang nói là tỳ nữ lúc đó…
– Không sai!
Tô Chuyết gật đầu.
– Khi chúng ta tới Túy Tiên lâu, từng thấy một tỳ nữ bưng bầu rượu đi đến. Chỉ vì sắc trời tối mờ nên không thấy rõ dung mạo, mà chúng ta cũng chưa từng hoài nghi hung thủ có thể là nữ tử. Bởi vậy cũng không chú ý tới người tỳ nữ đó. Thế nhưng về sau ta liền sinh ra hoài nghi. Ở dưới loại tình huống kia Ngô Thanh Lưu khẳng định không có tâm tư uống rượu, tại sao lại có tỳ nữ đi đưa rượu đây? Hơn nữa trong tay tỳ nữ bưng một bầu rượu mà lại không có chén rượu, đó không phải thật kỳ quái sao? Hiển nhiên là chén rượu đó ngay ở trên bàn, đồng thời cũng là hung khí giết người!
– Hung khí?
Tần Lôi hỏi.
– Chén rượu làm thế nào giết người được?
Tô Chuyết đáp:
– Tỳ nữ đó kỳ thật cũng chính là Ngụy phu nhân. Khi gõ cửa phòng, cả nhà Ngô Thanh Lưu đều không phòng bị. Lúc này hung thủ ném chén rượu đi, đánh trúng phần gáy Ngô Thanh Lưu. Sau đó dùng thân pháp cực nhanh tiếp được chén rượu, lại ném về phía Ngô phu nhân. Lại dùng cách đó trong thời gian cực ngắn giết chết ba người. Đây chính là vì sao ba người đứng ở ba nơi khác nhau đều bị chén rượu đánh chết, mà lại không có mảnh vụn của chén rượu rơi trên mặt đất!
Trên mặt Tần Lôi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, thở dài:
– Trên đời chẳng lẽ còn có thân pháp bực này sao?
Tô Chuyết hừ lạnh một tiếng, đáp:
– Đương nhiên là có! Năm đó bên trong sa mạc ở biên giới giữa Đại Liêu và Tây Hạ, ta từng may mắn trông thấy người dùng loại thân pháp này. Lúc đó người kia ném áo khoác ra ngoài cửa, sau đó dùng thân pháp cực nhanh đuổi kịp áo khoác vừa ném rồi một lần nữa mặc vào. Cứ thế tự biên tự diễn, khiến người ta cho là có hai người đang đuổi nhau. Kỳ thật từ đầu đến cuối chỉ có một người mà thôi!
Vệ Tú nghe đến đó, đột nhiên nhớ tới, cả kinh bật thốt lên:
– Lý Tuyên!
– Không sai!
Tô Chuyết tiếp lời nói.
– Cũng là do hắn ta mới hiểu được tất cả mọi chuyện! Ta cũng biết được Ngụy phu nhân và Lý Hoành kỳ thật đều là hậu nhân Nam Đường!
– Cái gì? Hậu nhân Nam Đường?
Tất cả mọi người đều thất kinh.
Tần Lôi nói:
– Tô Chuyết, đệ cũng không thể nói lung tung! Hậu nhân Nam Đường trốn chạy đều là khâm phạm của triều đình. Chiếu theo lời đệ nói, Ngụy phu nhân còn là đại lão bản của thiên hạ đệ nhất đại tiền trang. Điều này sao có thể?
Tô Chuyết nói:
– Năm đó Nam Đường quốc sụp đổ, hậu chủ Lý Dục ra khỏi thành đầu hàng, nhưng mà tông tộc Lý thị lại chạy tứ tán. Bọn họ không chỉ dẫn người chạy trốn mà còn mang theo tài phú kếch xù của Nam Đường. Cũng chính vì vậy, Ngụy phu nhân mới có thể lợi dụng Chu Quý thành lập nên Thiên Hạ tiền trang. Lại lợi dụng tiền trang in chế ngân phiếu giả, moi rỗng quốc khố. Ta đoán bước kế tiếp của bọn họ tất nhiên là tung tin tức ngân phiếu giả ra ngoài, khiến cho cả nước tranh nhau đổi tiền mặt, tạo thành rối loạn, từ đó có cơ hội trục lợi!
Sắc mặt mọi người biến đổi, nếu đúng như Tô Chuyết nói, kế sách này không thể nói là không độc, mưu đồ không thể nói là không sâu xa. Lý Hoành đỏ bừng mặt lên, cả giận nói:
– Tô Chuyết, ngươi, ngươi…
Ngụy phu nhân ngược lại không đổi sắc, trầm giọng nói:
– Tô tiên sinh, bản lãnh kể chuyện của ngươi xác thực không đơn giản. Chỉ tiếc những thứ ngươi kể đều là nói bậy nói bạ, căn bản không có bằng chứng!
Tần Lôi nói:
– Tô Chuyết, chuyện này quá lớn, đệ có chứng cứ gì không?
Tô Chuyết cười lạnh nói:
– Cần chứng cứ còn không đơn giản sao? Trong thư phòng của Ngụy Chu Lễ, ngoại trừ xếp đầy sách còn có mấy bầu rượu. Thế nhưng lại chỉ có một cái ly uống rượu. Điều này nói rõ Ngụy Chu Lễ nhất định thường xuyên uống rượu giải sầu một mình. Một người như ông ta cớ sao lại như thế? Hiển nhiên là bởi vì biết thê tử cùng giường chung gối với mình nhiều năm lại vốn chỉ xem mình như một tấm bia đỡ mà thôi! Về phần Ngô Thanh Lưu tại sao lại cảnh giác như thế, biết rằng có người muốn hại mình? Đó cũng là bởi vì ông ta và Ngụy Chu Lễ quen thân nhau, nên Ngụy Chu Lễ đã cảnh cáo cho ông ta. Ta tìm thấy một mặt quạt trên bàn sách của Ngô Thanh Lưu, phía trên có nét viết tháu của Ngụy Chu Lễ, đại ý là để Ngô Thanh Lưu cẩn thận.
Y lấy ra mặt quạt kia từ trong ngực, lại nói:
– Về phần mặt quạt này cũng không phải là một món phàm vật. Nếu là người biết hàng liền có thể nhìn ra, bức tranh Giang Nam vẽ trên mặt quạt chính là xuất từ tay Đổng Nguyên. Mà Đổng Nguyên lại là danh gia Nam Đường, rất được Lý gia thưởng thức. Bức vẽ của ông ta cũng theo Nam Đường quốc sụp đổ mà chẳng biết đi đâu. Những điều này có lẽ nói rõ bọn họ chính là hậu nhân Nam Đường?
Sắc mặt Ngụy phu nhân tái xanh, không nói một lời. Tô Chuyết thở dài, nói:
– Ngụy phu nhân, vì đại nghiệp của các người, bà không tiếc ép trượng phu đã tương cứu mình trong lúc hoạn nạn vài chục năm tự vẫn, bà thật là độc ác! Mặc dù bà đã đánh cắp sổ sách số hiệu của mỗi nhà tiền trang, quả là không có sơ hở nào. Nhưng không nghĩ tới chứng cứ phạm tội lớn nhất lại ngay ở trong nhà bà! Trên bàn sách của Ngụy Chu Lễ có một quyển sổ sách, một khắc trước khi chết Ngụy Chu Lễ vẫn còn đang ghi chép. Lúc đầu chúng ta đều không để ý, về sau ta biết, sổ sách của Thiên Hạ tiền trang đều do Ngô Thanh Lưu đối chiếu kiểm tra, Ngụy Chu Lễ căn bản không cần tính những con số nhỏ đó. Như vậy sổ sách kia ghi cái gì đây? Kỳ thật đó là sổ sách ghi chép từng số lớn ngân lượng kếch xù mà các ngươi đã gian lận rút ra!
Ngụy phu nhân trợn mắt, như là gặp ma. Tần Lôi quát:
– Người tới, đến phòng sách lấy quyển sổ kia ra!
Hắn lại nói với Lý Hoành và Ngụy phu nhân:
– Hai người các ngươi có hiềm nghi rất lớn, hiện tại theo ta về nha môn tiếp nhận điều tra!
Lý Hoành mở ra hai tay, cả giận nói:
– Không dễ như vậy đâu!
Ngụy phu nhân cũng chầm rãi đứng dậy, tư thái nghiêm nghị. Trong tay Tần Lôi bỗng nhiên nhiều hơn một sợi xích sắt, lạnh lùng nói:
– Muốn động thủ sao?
Tô Chuyết trầm mặt, nhìn chăm chú tình thế trên sân. Đột nhiên nghe thấy Vệ Tú lớn tiếng nói:
– Thả bọn họ đi!