Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 14 – Chương 22: An bài

Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
Chọn tập

Tô Chuyết hơi lấy làm kinh hãi, lẩm bẩm nói:

– Nhanh như vậy! Là ta sơ suất chuyện này rồi…

Tần Lôi và Lý Hoành bên cạnh đều không hiểu ra sao, không biết ba người này đang làm gì bí hiểm. Tần Lôi mở miệng hỏi:

– Các người đến cùng đang nói gì? Yến cô nương, Hoa đại hiệp, vì sao lại tới đây?

Trong lòng Tô Chuyết hơi động, nói:

– Tần Bộ đầu, huynh còn nhớ được ngày đó ta đáp ứng giúp huynh phá vụ án ngân phiếu, huynh cũng đáp ứng sẽ giúp ta làm một chuyện không?

Tần Lôi gật đầu, nói:

– Nhớ kỹ… Chẳng lẽ bây giờ đệ muốn ta đi làm chuyện gì cho đệ à? Tô lão đệ, hiện tại vụ án ngân phiếu đã đủ khiến cho ta nhức đầu rồi. Hơn nữa mấy người chưởng quỹ đều bởi vì mấy tấm ngân phiếu mà lần lượt bỏ mình. Lúc này ta thực sự không có tâm tư, cũng không rảnh đi làm chuyện khác đâu!

Tô Chuyết cười nói:

– Đừng nóng vội, chuyện này cũng có quan hệ đến vụ án ngân phiếu! Có lẽ đây là đầu mối cuối cùng để phá giải vụ án ngân phiếu, huynh cứ nghe ta an bài. Ngày mai Trình Hàm vào thành, Trình Minh Độ tối nay nhất định đặt chân ngay ở khách sạn lân cận Ô Y Hạng. Tần Bộ đầu, huynh dẫn người theo Hoa Bình và Yến Linh Lung mau chóng tìm đến chỗ bọn họ ngừng chân, nhìn xem Trình Minh Độ đến cùng sẽ lai vãng cùng người nào!

Tần Lôi không hiểu hỏi:

– Gã họ Trình này có quan hệ gì với vụ án?

Tô Chuyết nói:

– Huynh không cần hỏi nhiều, cứ đi là được!

Cuối cùng Tần Lôi vẫn gật đầu, sóng vai đi cùng vợ chồng Hoa Bình. Yến Linh Lung chợt nhớ tới tên hòa thượng Bồ Đề môn kia, muốn nhắc nhở một câu, liền quay đầu lại nói:

– Tô Chuyết, ta vốn định nửa đường cướp tiêu, ai biết có người bất ngờ xuất thủ giúp Trình Hàm một tay…

Trong đầu Tô Chuyết đang tính toán, cũng không tìm hiểu sâu lời nói của Yến Linh Lung, thuận miệng đáp lại nói:

– Ta đã biết!

Yến Linh Lung thấy y không để ý thì cũng không để ở trong lòng nữa. Sau khi ba người rời đi, Lý Hoành hỏi:

– Tô tiên sinh, ta nên đi làm gì đây?

Con mắt Tô Chuyết quan sát trên mặt hắn mấy vòng, trầm tư một lát, nói:

– Nhiệm vụ của Lý Bộ đầu chỉ sợ càng khẩn yếu hơn, cũng càng trọng hơn!

Lý Hoành kích động, nói:

– Khi nào ta từng sợ nhiệm vụ nặng nhọc? Tô tiên sinh chỉ cần phân phó là được!

Tô Chuyết nói:

– Được! Tối nay e rằng chúng ta đều không ngủ được. Hôm nay từ Vương Vĩnh Phúc tiền trang đến nhà Ngô Thanh Lưu, lại đến Túy Tiên lâu, vẫn luôn vội vàng bôn ba. Thế nhưng chúng ta lại quên một vật rất quan trọng, đó chính là quyển sách ghi chép số hiệu ngân phiếu trong tay chưởng quỹ của mấy nhà tiền trang!

Lý Hoành hết sức thông minh, lập tức hiểu được, nói:

– Ta hiểu được, Tô tiên sinh! Vậy ta liền đến tiền trang của Vương Vĩnh Phúc và Ngô Thanh Lưu đi tìm quyển sổ này!

Tô Chuyết hài lòng cười cười, đưa mắt nhìn Lý Hoành đi ra ngoài. Y khẽ thở dài, ánh mắt lại rơi xuống ba bộ thi thể nằm sấp trên mặt đất, sắc mặt trầm xuống. Tô Chuyết tự lẩm bẩm:

– Trình Minh Độ, ông cũng đừng khiến ta thất vọng!

Y chợt thoáng thấy một chén rượu sứ dày trên bàn tròn, ánh mắt lẫm liệt, đưa tay nhặt lên, lật qua lật lại nhìn vài lần. Trong lòng Tô Chuyết hơi động, đem chén rượu so sánh với vết chấm đỏ trên gáy Ngô Thanh Lưu một phen, lập tức lông mày giãn ra. Y bật thốt lên:

– Nguyên lai là như vậy! Mình biết rồi! Hóa ra ngay từ đầu đã sai…

Hai bộ khoái ở bên âm thầm kinh ngạc, không biết Tô Chuyết đang lầm bầm lầu bầu cái gì. Hai người tiến lên phía trước nói:

– Tô tiên sinh, chúng ta có thể khiêng thi thể ba người này đi được hay chưa?

Tô Chuyết đang nghĩ đến chỗ mấu chốt, phất phất tay. Hai người kia liền chuyển từng thi thể của ba người đi. Tú bà không bị Tần Lôi bắt đi đã là vạn hạnh, sớm không biết trốn tới nơi nào. Chớp mắt trong phòng chỉ còn lại một mình Tô Chuyết.

Y đang lâm vào trầm tư, bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi tới. Tô Chuyết rùng mình, quay đầu nhìn, chỉ thấy một bóng người đứng tại cửa ra vào. Ánh nên trong phòng bị gió thổi động, chập chờn bất định chiếu trên mặt hắn. Tô Chuyết khẽ cười một tiếng, nói:

– Phương Bộ đầu, ngài cần gì mỗi lần xuất hiện cứ phải thần thần bí bí? Trực tiếp đi tới là không được hả?

Sắc mặt Phương Bạch Thạch âm trầm, hoàn toàn không có vẻ đùa cợt, lạnh lùng nói:

– Tô Chuyết, không ngờ vào thời điểm này ngươi còn có thể cười đùa!

Tô Chuyết thản nhiên đáp:

– Vì sao ta không thể cười?

Phương Bạch Thạch hừ lạnh một tiếng, nói:

– Tô Chuyết, mấy ngày nay người của ta vẫn đang âm thầm đi theo ngươi. Từ khi ngươi bước vào Kim Lăng, Kim Lăng liền nổi lên gió tanh mưa máu! Ngươi đi tới chỗ nào chỗ đó sẽ có người chết. Điều đó ngươi giải thích thế nào?

Tô Chuyết không khỏi buồn cười, nói:

– Phương Bộ đầu, Hoàng Thành Ti các người chỉ có những bản sự đó thôi à? Trách không được Kim Cửu Mệnh sẽ bỏ lại các người mà hành động một mình. Vị Kim sư huynh kia của ngài ngoại trừ tâm địa hơi ác độc, nhưng đầu óc thông minh hơn so với các người không ít!

Lông mày Phương Bạch Thạch dựng lên, một tiếng “Xoẹt” vang lên, trường đao trong tay đã sắp rời khỏi vỏ. Hắn cả giận nói:

– Tô Chuyết, ta không cho phép ngươi vũ nhục Kim sư huynh nữa!

Tô Chuyết biết hắn không chịu tin tưởng con người thật của Kim Cửu Mệnh, cũng không muốn tranh cãi với hắn, cười nói:

– Phương Bộ đầu tới tìm ta, không phải là muốn đấu võ mồm chứ?

Phương Bạch Thạch hừ lạnh một tiếng, nói:

– Ta đương nhiên không phải đến đấu võ mồm với ngươi! Người mà ta lưu lại thôn Bách Lý đã trở về bẩm báo, già trẻ một nhà Quan viên ngoại kia đột nhiên chết bất đắc kỳ tử! Quan gia đại trạch cũng bị một mồi lửa đốt thành tro tàn.

– Cái gì?!

Tô Chuyết cũng lấy làm kinh hãi.

– Chết hết rồi ư?

Y nhớ tới một đôi nam nữ trẻ tuổi Quan tiểu thư và Ngô Thanh Sơn, tự biên tự diễn một màn tiết mục bắt cóc. Mình còn từng giúp bọn họ nói chuyện tình cảm, Quan viên ngoại mới đồng ý việc hôn nhân đó. Mặc dù bọn họ đều là quân cờ Chu Quý bày ra chỉ vì trông chừng mình, nhưng không phải lỗi lớn. Một nhà này làm sao lại đột nhiên chết rồi? Là ai hạ độc thủ?

Phương Bạch Thạch trông thấy thần sắc của Tô Chuyết, lòng nghi ngờ càng sâu, nói:

– Ngươi có biết trước khi chết Quan viên ngoại đã nói cho người của ta điều gì không? Hắn nói là Kim sư huynh và Chu Quý đều chết trên tay ngươi!

Tô Chuyết chau mày, nói:

– Ông ta thật sự đã nói vậy ư? Nguyên lai hôm nay Phương Bộ đầu đến hưng sư vấn tội! Thế nhưng vì sao ngài còn chưa bắt ta quy án mà lại bàn tán với ta nửa ngày?

Phương Bạch Thạch lạnh lùng nói:

– Ta nói chuyện với ngươi chỉ là muốn nghe ngươi nói xem thế nào!

Tô Chuyết yên lặng nhìn xem Phương Bạch Thạch. Phương Bạch Thạch lại nói:

– Những chuyện ngươi làm vài ngày qua ta cũng nhìn ở trong mắt. Tần Bộ đầu coi trọng ngươi như thế không phải là không có nguyên nhân. Bởi vậy ta cũng không tin ngươi thật sự là hung thủ giết người!

Tô Chuyết thở dài, nói:

– Chúng ta mới chỉ gặp qua một lần, nghĩ không ra ngài lại có thể sẵn sàng tin tưởng ta! Không bằng chúng ta làm một giao dịch đi, thế nào?

Phương Bạch Thạch trầm giọng nói:

– Ta đến để tra hỏi ngươi, không phải là tới làm giao dịch!

Tô Chuyết nói:

– Ngài đừng vội, nghe ta nói hết đã. Ta đang giúp Tần Bộ đầu phá vụ án ngân phiếu, chỉ sợ còn cần Phương Bộ đầu giúp một tay! Chỉ cần ngài giúp ta chuyện này, ta sẽ kể toàn bộ sự việc ở thôn Bách Lý cho ngài! Đến lúc đó muốn giết hay róc thịt, cứ theo tâm ý Phương Bộ đầu!

Phương Bạch Thạch hình như cũng không tin y, hừ lạnh một tiếng nói:

– Tần Bộ đầu là chủ tổng bộ Giang Nam, thủ hạ nhân thủ không kém bao nhiêu so với Hoàng Thành Ti. Bản án của hắn còn cần chúng ta nhúng tay sao?

Tô Chuyết lắc đầu nói:

– Ta tuyệt đối không nghi ngờ năng lực của Tần Lôi. Thế nhưng huynh ấy làm người quá mức ngay thẳng, mà chủ mưu vụ án này thế lực không nhỏ, chuyên xài ám chiêu, một mình Tần Lôi rất khó đối phó.

Phương Bạch Thạch chỉ nghĩ chốc lát, nói:

– Được! Vụ án này cũng là đại án triều đình, ta giúp ngươi cũng không tính là phá hư quy củ.

Tô Chuyết gật đầu, bỗng nhiên xích lại gần Phương Bạch Thạch, thì thầm một hồi. Sắc mặt Phương Bạch Thạch hơi hơi biến đổi, cuối cùng không hề nói gì, tung người rời khỏi cửa không thấy nữa. Chỉ có thể nghe thấy giọng nói của hắn xa xa truyền đến:

– Tô Chuyết, nhớ kỹ lời hôm nay ngươi nói…

Tô Chuyết nhún vai, cũng không biết trong lòng dễ chịu hơn hay là nặng nề hơn. Nhưng mà cũng không lâu lắm, y lại bắt đầu nhức đầu. Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh:

– Tô tiên sinh thật sự là vướng bận nhiều việc, phiền phức không ít!

(chưa xong còn tiếp.)

Chọn tập
Bình luận
× sticky