Lần này đột nhiên xuất hiện ngoài ý muốn khiến cho trong lòng tất cả mọi người đều bịt kín một tầng bóng ma. Sắc mặt mọi người đã thay đổi, trở nên một màu tro tàn.
Bây giờ bên trong hang ngầm chật hẹp này, tiến lên không tìm thấy đường ra, lùi lại khó mà thông qua đống đá vụn. Tất cả mọi người không chỉ bị nhốt ở nơi này mà tiến thối cũng không được. Sơn động thấp bé ngột ngạt này phảng phất như biến thành một phần môn cực lớn.
Vô Ngã bỗng vận khí đánh ra hai chưởng, đánh cho đống đá vụn bay tán loạn. Nhưng mà cửa hang đất đá tầng tầng lớp lớp, hoàn toàn không mở được lối thoát ra ngoài.
Bởi vì khi tiến vào Địa môn phải đi qua khe trượt chật hẹp, nên tất cả công cụ đều để lại trong pháo đài cổ, lúc này coi như lớn tiếng hô to cũng không cách nào để người bên ngoài nghe thấy.
Tất cả mọi người nhất thời bị mất chủ kiến, nếu không phải Phong Tòng Quy và Vô Ngã vẫn còn sức ảnh hưởng, chỉ sợ bọn họ sẽ lập tức hoảng loạn rồi. Vẻ mặt Phong Tòng Quy âm trầm, không nói một lời, nhưng trong lòng đã dời sông lấp biển. Đã bước tới một bước này, lão tất nhiên sẽ không cam lòng chịu thất bại như vậy, thậm chí là phải chết uất ức ở chỗ này.
Lão chính là một nhân vật khuấy động phong vân thiên hạ! Phong Tòng Quy lạnh lùng hỏi:
– Tô Chuyết, sao thạch động này lại sập?
Tô Chuyết thở dài, trên mặt tràn đầy hối hận. Y đương nhiên cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn như vậy, lại càng không muốn chết ở chỗ này. Tô Chuyết thở dài:
– Nhất định là Lý Tuyên!
– Lý Tuyên?
– Vừa nãy ta xuống hầm giam, phát hiện phòng giam khác cũng có dấu vết hư hại. Lúc ấy ta đoán được nhất định là Lý Tuyên từ trong cửa khác mà tìm ra con đường tiến vào hầm giam. Nhưng mà hắn không thể mở ra cửa động này, thế nên ta cho rằng hắn đã rời đi. Ai ngờ cuối cùng hắn lại làm sập cửa hang…
Phong Tòng Quy nhặt lên mấy cục đá vụn, cẩn thận xem xét, thở dài:
– Là thuốc nổ! Lý Tuyên dùng thuốc nổ đánh sập cửa hang!
Trong lời lão nói tràn ngập hối hận, vừa rồi tìm được cửa hang, nhất thời hưng phấn mà quên lưu lại nhân thủ canh cửa, cho nên để Lý Tuyên bắt được cơ hội.
Vô Ngã oán hận nói:
– Tại sao Lý Tuyên muốn làm như vậy? Hắn làm như thế chẳng lẽ có thể lấy được bảo tàng sao?
Tô Chuyết lắc đầu:
– Bây giờ chỉ sợ hắn đã không cần bảo tàng! Chỉ cần diệt trừ hai người các ngươi, Lý Tuyên sẽ có thể tiếp nhận toàn bộ thế lực của các ngươi. Chuyện này đối với hắn mà nói mới là bảo tàng lớn nhất!
Phong Tòng Quy nghiến răng nghiến lợi, giận quá hóa cười:
– Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau, hay lắm! Lão phu chơi chim cả đời, nào ngờ sắp đến cuối rồi mà còn để chim mổ mắt!
Trong thạch động lâm vào tĩnh lặng như chết. Tất cả mọi người dường như đang chờ chết, chán nản ngồi dưới đất, nhìn xem ánh sáng của mấy cây đuốc càng lúc càng nhỏ dần.
Vô Ngã bỗng nhảy dựng lên, lớn tiếng nói:
– Không! Chúng ta tuyệt đối không nên chết ở đây!
Tô Chuyết nhấc mắt liếc nhìn Vô Ngã, Vô Ngã có vẻ đã có chút điên cuồng, sắc mặt tràn đầy dữ tợn, hoàn toàn không có khí độ như ngày xưa. Tô Chuyết lại rủ xuống mi mắt, giống như không thèm quan tâm mọi sự xung quanh mình vậy.
Vô Ngã bỗng nắm chặt cổ áo Tô Chuyết, cả giận nói:
– Ngươi đang hi vọng chúng ta đồng quy vu tận đúng không? Ngươi cho rằng như vậy là có thể ngăn cản năm lộ đại quân chúng ta tấn công nước Tống hay sao, ngươi cho rằng như vậy có thể cứu được người trong thiên hạ hay sao? Ngươi đã sớm nghĩ kỹ rồi đúng không?
Lúc trước trái lại Tô Chuyết không có nghĩ nhiều như vậy, bây giờ được Vô Ngã nhắc nhở một phen, hình như sự tình đích thật là như vậy. Có lẽ từ nơi sâu xa Lý Tuyên quả thực đã giúp Tô Chuyết chuyện này. Tô Chuyết cũng không muốn tranh luận với Vô Ngã nữa, mỉm cười:
– Ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, như thế nào cũng được…
Vô Ngã đột nhiên đẩy Tô Chuyết ngã xuống mặt đất, lớn tiếng nói:
– Không! Hang đá này nhất định có đường ra! Bảo tàng nhất định ở ngay đằng sau đường ra! Ta không thể từ bỏ!
Vô Ngã hô to rồi lao về phía trước. Phong Tòng Quy cũng bước nhanh đuổi theo, lão mặc dù không mở miệng nói lời nào, nhưng trong lòng cũng không cam chịu cứ vậy mà từ bỏ. Tất cả mọi người đi theo hai người, mang bó đuốc đi, trong hang đá lâm vào một màu tối đen. Tô Chuyết đờ đẫn ngồi dưới đất, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Bỗng dưng chỉ cảm thấy từng cơn gió mát mang đến một hơi khí lạnh.
Tô Chuyết mờ mịt ngẩng đầu, trong sơn động chật chội này sao lại có gió? Y xoay đầu đã trông thấy trên vách đá bên cạnh có một cái khe chiếu ra một ít ánh sáng. Tia sáng vô cùng nhỏ nhoi này lại tựa như ánh sao bên ngoài. Thì ra ban nãy mọi người đều giơ bó đuốc nên mới không phát hiện khe hở này.
Tô Chuyết bỗng nhảy lên, theo khe hở đi thẳng về phía trước. Đây rõ ràng là lỗ hổng dùng để thông gió trong thạch động, đã có cửa hang thông gió, nói không chừng sẽ có đường ra.
Nghĩ tới đây, Tô Chuyết lại bước chân ra ngoài. Phía trước đã có thể trông thấy ánh sáng từ bó đuốc, cái khe này thẳng tắp từ đầu đến cuối, không lo tìm không ra.
Mà lúc này Vô Ngã và Phong Tòng Quy đang sa sút tinh thần ngồi trên mặt đất, hiển nhiên đã tìm một hồi, nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy đường ra. Ai mà nghĩ được bọn hắn giơ bó đuốc tìm kiếm khắp nơi, lại vừa vặn che đậy đường ra chân chính chứ?
Tô Chuyết theo khe hở mà đi đến vách đá trước mặt, khe hở càng lúc càng thô, cuối cùng có kích cỡ bằng ngón út, thông thẳng đến dưới vách đá. Bên trong sơn động đen kịt, chung quanh đá tảng lởm chởm, hoàn toàn không nhìn ra chỗ này có khe hở. Tô Chuyết phải nằm rạp xuống mặt đất mới có thể miễn cưỡng phân biệt được.
Người khác nhìn thấy Tô Chuyết hành động kỳ quái, nằm rạp xuống mặt đất bò về phía trước, thì đều có chút tò mò. Tô Chuyết bỗng duỗi ra ngón út, đút vào trong khe hở, vừa vặn sờ đến một cục đá nhỏ nhô ra từ dưới vách đá.
Tô Chuyết đẩy nhẹ, thì nghe một tiếng trầm đục vang lên, trên vách đá trước mặt đột nhiên rơi xuống một tầng tro bụi lã chã. Trái tim mọi người lập tức treo đến cổ họng, khẩn trương nhìn xem vách đá. Chỉ thấy vách đá chậm rãi nâng lên, hiện ra một căn thạch thất tối đen.
Tìm được đường sống trong cõi chết, rất nhiều người không nhịn được ôm nhau nhảy lên. Mà ngay cả hạng người thâm trầm như Vô Ngã và Phong Tòng Quy cũng không kìm được vỗ tay chúc mừng.
Tô Chuyết cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này Tô Chuyết mới nhớ tới, lúc nãy vào thời khắc tuyệt vọng nhất, mà trong lòng lại không suy nghĩ về thiên hạ thương sinh. Hóa ra mình cũng chẳng phải là thánh nhân gì cả. Sở dĩ Tô Chuyết vội vã cầu sinh như vậy, bởi vì y nhớ tới Vệ Tú, còn có đứa bé trong bụng Vệ Tú!
Nghĩ đến qua hai tháng nữa, Vệ Tú sẽ sinh hạ một đứa bé cho mình, Tô Chuyết đã không kìm được muốn nhảy dựng lên. Dù cho hiện giờ thân trúng kỳ độc, không cách nào sử dụng võ công, lại bị Vô Ngã và Phong Tòng Quy giam giữ, tiền đồ còn chưa biết. Nhưng Tô Chuyết vừa trông thấy sắc trời bên trong khe hở, lại giống như là trông thấy ánh rạng đông. Y biết, ở thời điểm này, Vệ Tú nhất định đang ở một nơi nào đó chờ mình trở về.
Mình nhất định phải trở về!
Tô Chuyết bỗng dưng lại tràn đầy lực lượng, đi theo đám người vào thạch thất. Đây là một căn thạch thất rất lớn, trên tường có rất nhiều nến. Trong đế cắm nến còn có rất nhiều ngọn nến châm chưa hết. Đám người dùng bó đuốc châm lửa ngọn nến, trong thạch thất lập tức sáng như ban ngày.
Thạch thất được xây rất tinh tế, ngay cả vách tường bằng đá cũng được mài rất phẳng. Nhưng trong thạch thất lại trống rỗng, chẳng có thứ gì, chỉ có mười mấy hòm gỗ trống đặt ở một góc.
Những hòm gỗ này sớm đã mục nát tả tơi, không thể sử dụng nữa, không biết vốn được dùng làm gì. Mà trên bức tường đối diện thạch thất bất ngờ còn có một hành lang. Cuối hành lang không xa chính là một cửa đá. Cánh cửa đá này cũng không có che đậy như hai cánh cửa đá lúc trước, rõ ràng ở đó, liếc mắt là thấy ngay.
Trên mặt Phong Tòng Quy bỗng hiện lên sợ hãi lẫn vui mừng, lão chỉ tay vào cửa đá bên kia vách tường, lớn tiếng nói:
– Ở đây! Tìm được rồi!
Tô Chuyết và Vô Ngã không rõ ràng cho lắm, đi lên phía trước, chỉ thấy Phong Tòng Quy chỉ vào một mảng lõm bị đục sờ sờ trên vách tường, các cạnh ngay ngắn tạo thành hình lục giác!