Tô Chuyết tiếp nhận chén trà, lắc đầu cười khổ, nói: “Vệ cô nương chớ nên nói bậy, sẽ bị người khác hiểu lầm mất!” Nói xong nhấp một miếng nước trà, lập tức một mùi thơm bao hàm trong miệng, y không khỏi khen: “Trà ngon! Bích Loa Xuân cũng chỉ có phối hợp nước suối Quân Sơn, mới có thể vừa hợp vừa bổ sung cho nhau!”
Vệ Tú cũng không cảm thấy kỳ quái với việc Tô Chuyết có thể đoán ra lai lịch của trà này, nhìn Tô Chuyết, bỗng nhiên nói ra: “Tô công tử tựa hồ rất thích cười sao?”
Tô Chuyết nao nao, đáp: “Không ngờ Vệ cô nương quan sát tỉ mỉ như vậy, Hoa Bình kết bạn với ta hơn nửa năm mà cũng không nhìn ra, lại bị cô nương phát hiện ra trước. Khi còn bé Tô mỗ có nhũ danh gọi là Si Tiếu nhi (cười ngớ ngẩn), sau này cũng có người gọi ta Si nhi, ta tự nhiên là rất thích cười rồi.”
Vệ Tú lại thở dài, nói: “Trên đời nhiều chuyện phiền lòng như vậy, cũng chỉ có người ngốc mới có thể cười được…”
Tô Chuyết lắc đầu, nói ra: “Cô nương nói vậy sai rồi. Chính là bởi vì chuyện phiền lòng quá nhiều, mới cần cười nhiều một chút. Bằng không thì dù còn sống cũng thật không thú vị.”
Vệ Tú nhìn xem y, tựa hồ đang nhấm nuốt hàm nghĩa trong những lời này, hồi lâu sau bỗng nhiên cười một tiếng, nói: “Tô công tử quả nhiên không phải người bình thường.” Vừa nói vừa châm một ly trà cho y.
Tô Chuyết hơi có thâm ý nói ra: “Ta thấy Vệ cô nương mới thật là không đơn giản!”
Vệ Tú tránh đi mũi nhọn trong lời nói, nói: “Tô công tử đến sòng bạc Vạn Lợi, sao không xuống đài chơi đôi chút hả?”
Tô Chuyết nghe nàng đổi chủ đề, cũng không nói thêm lời, liếc mắt nhìn xuống dưới lầu, nói ra: “Kỹ năng cá cược của Tô mỗ quá kém, lại chẳng có đồng nào trong người. Nếu là mặt dạn mày dạn, xuống đó so chiêu với những cao thủ này, chẳng phải là tự rước lấy nhục, cuối cùng thua ngay cả cái quần cũng không còn sao?”
Vệ Tú buột miệng cười, nói: “Tô công tử cũng quá không có lòng tin đối với bản thân đi!”
Tô Chuyết lắc đầu, nói: “Đó gọi là tự mình hiểu lấy! một đạo đánh cược, vận khí bảy phần mưu đồ ba phần. Vận khí không có sự phân biệt, cái gọi là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Chân chính thắng thua, ngay tại trên ba phần mưu đồ kia. Trừ bỏ kỹ năng đánh cược, còn cần tâm tính, cảnh giới các loại, đây cũng không phải là dăm ba câu thì có thể nói được xong. Nếu như tự cao tự đại, chắc chắn bản thân tất thắng, chưa hẳn sẽ không thua. Ngược lại không có gì ngoài tâm thắng bại, có lẽ có thể vượt được thẻ đầu. Ảo diệu trong đó, ai có thể biết rõ đây?”
Y nhấp một miếng trà, lại nói: “Bất quá thế nhân ai có thể chân chính tu tâm, bỏ đi thắng bại? Đánh cược nhỏ thì vui vẻ, đánh cược lớn thì hại thân. Vừa luận đến chữ cược, thì sẽ có hai chữ thắng bại. Một khi có tâm thắng bại, tâm tính khó tránh khỏi đung đưa trái phải, lâu dài tiếp xuống, tất nhiên hại thân.”
Vệ Tú vỗ tay cười to, khen: “Tô công tử kiến giải độc đáo, thật như thể hồ quán đỉnh, làm cho người hiểu ra. Chỉ bất quá, nếu để cho Lâu lão bản nghe thấy lời này, sợ sẽ lập tức muốn đuổi Tô công tử ra ngoài!” Dứt lời cùng Tô Chuyết cười lớn.
Cười một hồi, Vệ Tú còn nói thêm: “Bất quá chúng ta cứ ngồi trơ như này thì cũng không thú vị. Đã tới, thì nên nhập gia tùy tục. Không bằng chúng ta ở đây đánh cược một ván, như thế nào?”
Tô Chuyết khẽ giật mình, đáp: “Thế nhưng Tô Chuyết ta là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, nào có tiền vốn đánh cược với cô nương?”
Vệ Tú nói: “Vừa rồi Tô công tử cũng đã nói đánh cược nhỏ thì vui vẻ, vậy chúng ta lấy một lượng bạc làm tiền đánh bạc, người nào thua cũng không đau lòng.”
Tô Chuyết nghe nàng nói như vậy, cũng nổi lên lòng hiếu kỳ, hỏi: “Cô nương muốn đánh cược gì?”
Vệ Tú nhìn xuống phòng lớn dưới lầu, nhìn một hồi, đưa tay chỉ một tấm chiếu bạc, nói ra: “Vậy chúng ta cược hôm nay ông ta đánh thắng hay thua!”
Tô Chuyết theo tay nàng chỉ, chỉ thấy tấm chiếu bạc kia vây không ít người, hiển nhiên là đang cược kịch liệt. Hai bên bàn đều có một người, một cô gái trể tuổi, thân mang quần áo có chữ sòng bạc Vạn Lợi, là nhà cái chia bài. Đối diện là một người nam tử trung niên, mặc áo xanh, sắc mặt có chút khó coi.
Tô Chuyết nghi ngờ nói: “Chưởng môn Phái Không Động, Đỗ Thanh Phong?”
Vệ Tú gật đầu, đáp: “Không sai, ông ta là Đỗ Thanh Phong, chưởng môn phái Không Động! Chúng ta cược xem hôm nay ông ta có thể thắng hay không!”
Tô Chuyết nhíu mày, lại nhìn xuống dưới. Hai người đang đổ xúc xắc so lớn so nhỏ, nữ tử kia dù bận vẫn ung dung, sắc mặt bình tĩnh. Đỗ Thanh Phong nhẹ nhàng đem chén xúc xắc mở ra một đường nhỏ, liếc mắt nhìn điểm số mà mình ném ra, sắc mặt hơi đổi, mồ hôi trên mặt rơi xuống.
Tô Chuyết mở miệng nói: “Ta nghe nói Thất Thương quyền phái Không Động, một luyện bảy tổn thương. Nếu không phải người có tâm tính kiên định, tất nhiên không cách nào luyện thành, càng không nói đến lên làm chưởng môn. Thế nhưng cô nhìn thấy Đỗ Thanh Phong này đến bàn đánh cược, lại không có tu vi cảnh giới luyện võ. Vừa rồi hắn một nắm thua trăm lượng, trán đổ mồ hôi không ngừng, hơi thở dồn dập, miệng đắng lưỡi khô, nuốt cạn nước bọt, hai mắt rời rạc, tâm hỏa lên cao. Trạng thái như thế, còn muốn một mực cược tiếp, chỉ có một chữ thua mà thôi.”
Y dừng một chút, lại nói: “Cô gái đối diện với hắn, thủy chung khí định thần nhàn, dù bận vẫn ung dung. Như thế đã lập tức phân cao thấp, Vệ cô nương còn muốn kiên trì cược tiếp sao?”
Vệ Tú lại cười, nói ra: “Tô công tử nói như vậy, là nhận định Đỗ Thanh Phong tất thua không thể nghi ngờ. Đã như vậy, tiểu nữ cược hắn sẽ thắng!”
Tô Chuyết nhịn không được cười lên, nghĩ không ra cô nàng Vệ Tú này tựa hồ có chút tính bưởng bình như trẻ con, biết rất rõ ràng rằng bản thân tất thua không thể nghi ngờ, còn kiên trì muốn đối phó với mình. Mặc dù một lượng bạc đối với nàng mà nói không tính là thứ gì, nhưng mà cách làm như vậy, đúng là bản tính của tiểu thư đại gia.
Hai người lập xuống đổ ước, thì không còn nhìn xuống dưới lầu nữa, tựa hồ đã nhận định bản thân tất thắng không thể nghi ngờ, tràn đầy tự tin. Công phu pha trà của Vệ Tú rất tốt, hai người ở trên lầu thưởng thức trà nói chuyện phiếm, nói riết một số chuyện lý thú trên giang hồ, cũng là àn nhàn.
Bất giác thời gian cực nhanh, sắc trời dần muộn. Hạ nhân đến báo, giờ Dậu sắp hết. Vệ Tú cười một tiếng với Tô Chuyết, nói ra: “Canh giờ sắp đến, không biết là ai thắng ai thua đây?”
Tô Chuyết khẽ giật mình, lúc này mới nhớ tới chuyện đổ ước. Y và Vệ Tú hàn huyên đến trưa, cơ hồ đem chuyện này quên mất. Bỗng nhiên dưới lầu truyền đến một tiếng cười to sang sảng: “Ha ha ha, lão tử lại thắng! Mau đưa tiền đây!”
Tô Chuyết sững sờ, nghe ra là giọng nói của Đỗ Thanh Phong, vội nhìn xuống dưới lầu. Chỉ thấy Đỗ Thanh Phong đã hoàn toàn đổi lại thành bộ dạng đắc ý, một chồng bạc trắng bóng chất thành đống trước mặt hắn, chừng ngàn lượng. Hắn tràn đầy vẻ đắc ý, tìm cái túi, xếp đống bạc thắng được vào, lớn tiếng nói: “Đi, đi uống rượu!”
Vệ Tú bỗng nhiên cười nói: “Xem ra Đỗ chưởng môn thắng không ít a! Tô công tử, lần đánh cược này, hình như tiểu nữ không cẩn thận thắng rồi!”
Tô Chuyết chỉ cảm thấy kỳ quái vô cùng, không ngờ Đỗ Thanh Phong vẫn làm vẻ như con ma xui xẻo, thế mà ngắn ngủi mấy canh giờ, liền hàm ngư phiên thân (đã hết cơn khổ, đến ngày sung sướng).
Bất quá y là người có chơi có chịu, cũng không nghĩ nhiều, bỗng nhiên lắc đầu cười khổ, nói: “Xem ra ta mới là người bị vận rủi quấn thân, thật không nên đánh cược mà. Chờ ta tìm được Hoa Bình, sẽ hoàn trả một lượng bạc!”
Vệ Tú nhẹ giọng cười đáp: “Tô công tử quả nhiên là người thủ tín, bất quá cũng chỉ một lượng bạc, vẫn là thôi đi!”
Tô Chuyết sững sờ, Vệ Tú nói như vậy tựa như lấy lui làm tiến, ngược lại để hắn không thể không vội vàng nhanh chóng trả cho nàng một lượng bạc này là không được.
Y mở miệng nói: “Vệ cô nương, xin mượn bút mực dùng một lát!”