Tô Chuyết hô hai tiếng, trong phòng cũng không có ai đáp lại. Y lại tiến đến khe cửa ngửi ngửi, kỳ quái nói:
– Mùi dầu hỏa truyền ra từ bên trong, làm sao Tiêu Thủy Mặc không ở trong đó đây? Lấy tính cách của hắn, bị khiêu khích, chắc chắn sẽ không nuốt giận vào bụng!
Hoài Thiện đáp:
– Ta thấy hắn nhất định chỉ ở quanh đây, chúng ta chia nhau ra tìm!
– Được!
Đồng thời lên tiếng, ba người đi qua ba phương hướng mà tìm kiếm. Tô Chuyết cẩn thận mò đến trước kho củi, đột nhiên thấy hoa mắt, một bóng người xuất hiện ở trước mắt. Y giật nảy mình, tập trung tinh thần, nguyên lai là Vệ Tú đang ăn mặc như một gã sai vặt! Vệ Tú không giải thích, giữ chặt cánh tay Tô Chuyết vội la lên:
– Tô Chuyết, huynh chạy mau!
Tô Chuyết sững sờ, kỳ quái nói:
– Sao cô ở chỗ này?
– Ta nhìn thấy phụ thân đi đến phương hướng này, nghĩ thầm nhất định có vấn đề, nên lặng lẽ theo tới. Không ngờ huynh thế mà lại ở đây, phụ thân nhất định là muốn đối phó huynh Thừa dịp bây giờ ông còn chưa tới, huynh nhanh lên đi! Trốn xuống dưới núi, đi càng xa càng tốt!
Thần sắc Vệ Tú nôn nóng, thỉnh thoảng nhìn hai bên một chút, vừa hoảng vừa sợ.
Tô Chuyết lại gỡ tay nàng ra, nói:
– Tô Chuyết ta lúc nào trở thành kẻ hèn nhát lâm trận chạy trốn rồi? Nếu Vệ Tiềm muốn tìm ta, ta cũng phải gặp gỡ ông ấy!
Vệ Tú bắt đầu lo lắng, run giọng nói:
– Ta vĩnh viễn không muốn nhìn thấy một ngày hai người quyết chiến sống chết. Chẳng lẽ huynh không thể buông mặt mũi, tránh né ông ấy trước sao?
Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, đáp:
– Cha cô làm nhiều việc ác như vậy, chẳng lẽ cô còn muốn ta làm như không thấy sao?
Trong lòng Vệ Tú bách vị tạp trần, một bên là phụ thân, một bên là người yêu, mà hai người này đều vô cùng ngoan cố, lại như nước với lửa, để nàng kẹp ở giữa làm thế nào tự xử được đây? Giọng nói của nàng gần như đang cầu khẩn, nói ra:
– Chẳng lẽ huynh không thể xem về mặt tình cảm của ta, đừng có đấu nữa, xuống núi đi!
Tô Chuyết quả quyết đáp:
– Không được! Không cần nhiều lời nữa!
Nói xong, đi lên phía trước. Trong mắt Vệ Tú chứa đựng nước mắt, nói liền ba tiếng “Được”. Tô Chuyết có chút không đành lòng, dừng bước lại, nhưng không chịu quay đầu liếc nhìn nàng một cái. Đột nhiên trong lòng hắn cả kinh, thầm nói, vừa nãy ở cửa phòng bếp gọi mà không đáp, tên Tiêu Thủy Mặc không thành kế này tuyệt đối sẽ không làm, chẳng lẽ là Vệ Tiềm?
Suy nghĩ còn chưa chuyển qua, chỉ cảm thấy gió táp ào ào từ sau lưng. Vệ Tú bỗng nhiên đẩy lưng y một cái. Tô Chuyết đứng không vững, lảo dảo về phía trước. Lúc quay đầu, thì trông thấy Tiêu Thủy Mặc toàn thân áo trắng lướt xuống từ trên cây, một chưởng ấn vào sau lưng Vệ Tú. Nguyên lai vừa rồi hắn vẫn trốn trên tàng cây, muốn đánh lén Tô Chuyết. Ai ngờ Vệ Tú đứng ở phía sau, vừa vặn trông thấy. Dưới tình thế cấp bách, Vệ Tú căn bản không kịp suy nghĩ nhiều, liền đưa tay đẩy Tô Chuyết. Tiêu Thủy Mặc tung một chưởng nhất định phải trúng, lại lỡ tay đánh lên lưng Vệ Tú.
Ba người ở hiện trường đồng thời lấy làm kinh hãi, Vệ Tú “Phốc” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, nôn hết lên ngực Tô Chuyết, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, không nói ra được lời gì, lập tức ngã nhào vào ngực Tô Chuyết. Một chưởng toàn lực của Tiêu Thủy Mặc, dù cho Tô Chuyết có trúng, chỉ sợ cũng không còn đường sống, huống chi là Vệ Tú không có nội công hộ thể? Tô Chuyết cũng không đoái hoài tới đại địch phía trước, ôm lấy thân thể Vệ Tú, ngồi tại chỗ, trong miệng hô to tên Vệ Tú, chẳng biết lúc nào nước mắt đã chảy ròng ròng.
Tiếng đánh nhau từ xa dần dần đến gần, nguyên lai là Vệ Tiềm ở một phương hướng khác vừa vặn đụng phải Hoài Thiện. Hai người quyền chưởng đan xen, chớp mắt đã đánh đến phụ cận. Toàn thân Vệ Tiềm khoác lên tấm áo choàng đen, che giấu thân hình. Liếc mắt trông thấy Vệ Tú nằm trong ngực Tô Chuyết, không khỏi sững sờ, ngừng tay lại, kinh ngạc nhìn xem, tựa hồ không biết chuyện gì xảy ra.
Hoài Thiện cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, chắp tay trước ngực thở dài:
– A Di Đà Phật, tội lỗi tội lỗi… Vệ Tiềm, ngươi nóng vội mưu cầu, đến cuối cùng bị thương tổn trước hết, còn là người nhà mình..
Nói xong hoàn toàn không để ý tới người ngoài, ngồi xổm xuống đi sờ mạch đập cổ tay Vệ Tú.
Biểu hiện trên mặt Vệ Tiềm đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo là đau buồn, cuối cùng lại dần dần dữ tợn. Một đôi mắt hổ nhìn chằm chằm Tô Chuyết, đem tất cả tội lỗi đổ hết lên trên đầu y. Hắn quát:
– Tô Chuyết, chôn cùng Tú Nhi đi!
Quát lên rồi một quyền đập thẳng về phía Tô Chuyết trên mặt đất.
Ông ta dùng một quyền toàn lực, không một chút do dự. Mà Tô Chuyết tựa hồ đang sững sờ, vẫn như cũ ngồi dưới đất, chẳng quan tâm. Ngay ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc, chỉ nghe tiếng kiếm ngân “Ong ong”, Ninh Tự Tại một kiếm chọc trời, đâm thẳng đến giữa lưng Vệ Tiềm. Hắn miễn cưỡng chạy tới, thì trông thấy một màn trước mắt, không kịp suy nghĩ nhiều, rút kiếm liền đâm, mong chờ có thể vây Nguỵ cứu Triệu. Kiếm pháp hắn trầm ổn, rất có khí tượng đại gia. Coi như là Vệ Tiềm, cũng không dám khinh thường, cảm giác được ánh kiếm sau lưng, trong lòng biết rằng cho dù đánh chết Tô Chuyết, mình cũng phải bị trọng thương. Thế là ông ta đành phải buông tha Tô Chuyết, qua lại lấy quyền đối kiếm.
Ninh Tự Tại đột nhiên nhìn thấy người áo đen là Vệ Tiềm, thì kinh hãi, trong lòng đã e sợ trước rồi, cũng không lo được ra chiêu, nhẹ nhàng lui lại, cuối cùng tránh ra ngoài hai trượng. Tiêu Thủy Mặc một chưởng đã ngộ thương Vệ Tú, lúc đầu trong lòng lo sợ. Lúc này thấy Vệ Tiềm đem một bồn lửa giận toàn bộ trút lên thân Tô Chuyết, lập tức lại yên lòng, cười lạnh nói với Ninh Tự Tại:
– Thanh khê tam trùng, sao chỉ có một mình ngươi? Không ngờ lá gan của ngươi cũng rất lớn đó!
Ninh Tự Tại không dám trả lời, trầm mặc không nói. Tô Chuyết không quan tâm đến tình thế trên sân, lắp bắp hỏi Hoài Thiện:
– Đại sư, nàng thế nào rồi?
Sắc mặt Hoài Thiện nặng nề, rốt cục thở dài, nói:
– Hai gã kia đã điên rồi, ngươi cản bọn họ lại, ta tận lực thử một lần!
Nói xong, ngồi xếp bằng đối diện cùng Vệ Tú. Hai bàn tay của lão và bàn tay của Vệ Tú đối nhau, muốn dùng tuyệt thế thần công, cứu lại người sắp chết.
Tô Chuyết xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, đứng dậy, mắt thấy Vệ Tiềm và Tiêu Thủy Mặc, trong lòng đột nhiên không có phẫn nộ, cũng không có thù hận, chỉ có lạnh lùng vô biên. Y nhàn nhạt nói:
– Vệ Tiềm, Tiêu Thủy Mặc, quả nhiên các ngươi vẫn cấu kết với nhau làm việc xấu!
– Hừ hừ, kẻ sắp chết ngược lại nói thật là nhiều!
Tiêu Thủy Mặc cười lạnh.
Khóe miệng Tô Chuyết khẽ cong, nói:
– Chuyện cho tới bây giờ, Vệ Tiềm, ngươi có thể kể quan hệ của các ngươi cho ta được chưa? Vì sao tên điên như Tiêu Thủy Mặc lại nghe lời ngươi?
Vệ Tiềm nhìn xem mấy người, cảm giác nắm chắc thắng lợi trong tay, liền nói:
– Nói cho ngươi cũng không sao. Năm đó vợ con Tiêu Thiên Kiếm bị bắt giữ, ta vừa vặn đụng phải. Nên cứu cả hai mẹ con bà ta, nuôi dưỡng đến bây giờ. Ta và Tiêu Thủy Mặc tình như cha con, hắn nghe lời của ta, đó là chuyện đương nhiên!
Tô Chuyết cười lạnh:
– Quả nhiên là đa mưu túc trí, không ngờ vài chục năm trước ngươi đã chuẩn bị cho ngày hôm nay. Bất quá ngươi thật sự cho rằng Tiêu Thủy Mặc sẽ cam lòng nghe lệnh ngươi sao? Hắn lén luyện Lục Đạo Luân Hồi, mà ngươi không tiếc làm tổn thương kinh mạch hắn. Nguyên lai đây được gọi là tình như cha con!
Vệ Tiềm và Tiêu Thủy Mặc liếc nhau một cái, đều có lòng phòng bị lẫn nhau.
Tô Chuyết nói tiếp:
– Tiêu Thủy Mặc, ta đoán mẹ ngươi nhất định mang theo mấy bức tranh Chung Quỳ bắt quỷ mà cha ngươi đã vẽ. Vài chục năm nay, ngươi nhìn xem mỗi ngày, mới có thể hiểu rõ mấy bức tranh đó như thế!
Tiêu Thủy Mặc giận dữ hét lên:
– Mỗi ngày mẫu thân đều nhắc nhở ta, sứ mệnh cả đời ta, chính là báo thù! Ta muốn Hoài Thiện chết, ta muốn những kẻ tự xưng là võ lâm chính đạo phải chết, ta muốn hết thảy người trong thiên hạ đều xuống địa ngục!
Lúc này Tiêu Thủy Mặc sớm đã ở giữa tỉnh táo và điên dại, không thể nói lý. Vệ Tiềm hừ lạnh một tiếng, nói:
– Nói nhiều như vậy, vẫn là ngoan ngoãn chịu chết đi!
Vừa dứt lời, nơi xa bất thình lình truyền đến tiếng ồn ào. Vệ Tiềm biến sắc, nguyên lai quần hùng bất ngờ chạy tới vào lúc này.
(chưa xong còn tiếp.)