Đoạn Lệ Hoa nghe Tô Chuyết giải thích xong, mới chợt hiểu ra. Nàng cười nói:
– Nói như vậy, té ra là tiểu nữ trách oan Lạc bộ đầu rồi ư?
Trong lòng nàng không có tâm cơ, biết mình phạm sai lầm thì lập tức xin lỗi. Đoạn Lệ Hoa cười nói với Lạc Khiêm:
– Lạc bộ đầu, là ta sai rồi! Bất quá, cách ngươi nói chuyện với tiên sinh nhà ta rất không có lễ phép, chuyện đó ta không tha thứ cho ngươi đâu!
Đoạn Lệ Hoa phong quang tễ nguyệt (*) như thế, cũng làm cho Lạc Khiêm có chút thụ sủng nhược kinh. Hắn vội vàng hành lễ nói:
(*) Phong quang tễ nguyệt: gió trong, trăng tỏ. Ý trong câu là người có tâm địa thẳng thắn.
– Cô nương quá lời rồi!
Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tô Chuyết, hơi nghi hoặc một chút, nói ra:
– Nhìn không ra, tên gian thương như ngươi còn không tính là quá đần!
Tô Chuyết chỉ cười cười, Đoạn Lệ Hoa lại biến đổi sắc mặt, nói ra:
– Lạc Khiêm, ngươi quá phận!
Tô Chuyết ngăn nàng lại, nói với Lạc Khiêm:
– Lạc bộ đầu, có hứng thú tìm một chỗ uống chén rượu hay không?
Lạc Khiêm hừ lạnh một tiếng, rất rõ ràng không muốn tiếp nhận lời mời, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Đoạn Lệ Hoa. Đoạn Lệ Hoa cũng hừ một tiếng, nói:
– Tiên sinh nhà ta mời ngươi, là thiên đại phúc phận của ngươi! Ngươi đừng có mà không biết điều!
Lạc Khiêm nói:
– Ngưu Đức Quý, chỉ cần ngươi thả Tiểu Y cô nương đi, ta sẽ đáp ứng yêu cầu của ngươi!
Đoạn Lệ Hoa dựng lông mày lên, nói:
– Hai chữ Tiểu Y là ngươi gọi được à!
Tô Chuyết khoát khoát tay, cười nói:
– Lạc bộ đầu, ngươi sai rồi. Ta cũng không làm khó Tiểu Y. Tóm lại, chuyện này về sau ngươi tự nhiên sẽ hiểu. Phía trước có một cửa tiệm, còn bốc hơi nóng, có muốn đến đó không?
Nói xong trực tiếp đi thẳng về phía trước.
Đoạn Lệ Hoa theo sát bên cạnh Tô Chuyết, quay đầu lại nói:
– Hừ, muốn đi hay không đi!
Lạc Khiêm đột nhiên không biết làm thế nào, giống như trong lòng có suy nghĩ gì cũng không chạy thoát hai mắt Tô Chuyết. Hắn do dự một lát, trông thấy bóng hình xinh đẹp của Đoạn Lệ Hoa đi xa, vội vàng chạy theo mấy bước.
Tô Chuyết đã vào trong cửa tiệm, ngồi xuống. Đến giờ này còn mở quán rượu, khách nhân cũng không nhiều. Đèn đuốc trong tiệm chiếu lên mặt đường đá xanh, ngược lại càng lộ vẻ vắng lạnh. Một lảo giả lưng gù bưng lên một bầu rượu cho Tô Chuyết, mùi rượu nóng tỏa ra. Lại bưng tới một mâm củ lạc, rồi một lần nữa ngồi bên cạnh lò sưởi, ngủ gà ngủ gật.
Đoạn Lệ Hoa ngồi xuống sát bên Tô Chuyết, cầm chén rượu lên rót rượu cho y. Lạc Khiêm thì có chút xấu hổ, không biết nên ngồi hay không nên ngồi. Tô Chuyết dùng tay làm dấu mời, nhìn xem Lạc Khiêm ngồi xuống đối diện mình. Đoạn Lệ Hoa lại không chịu rót rượu cho Lạc Khiêm, Tô Chuyết chỉ có thể đem chén rượu trước mặt mình đẩy đến trước mặt Lạc Khiêm.
Lạc Khiêm cũng không cảm kích, cũng không nhìn chén rượu, nói ra:
– Ngưu Đức Quý, có lời gì mau nói đi!
Tô Chuyết mỉm cười, tiếp nhận chén rượu thứ hai từ Đoạn Lệ Hoa, khẽ nhấp một miếng, nói ngay vào điểm chính:
– Lạc bộ đầu, hình như trong lòng ngươi có khúc mắc với Đường Mặc Đường công tử!
Lạc Khiêm cười lạnh một tiếng, nói:
– Chẳng lẽ ngươi muốn làm thuyết khách cho Đường Mặc hử?
Tô Chuyết lắc đầu cười đáp:
– Ta mới đến đây vào hôm qua, trước đây vốn cũng không quen biết Đường công tử, tại sao ta phải làm thuyết khách cho hắn chứ? Bất quá ngươi mới nói câu kia vừa vặn ấn chứng suy đoán của ta. Ngươi thật sự muốn đối phó Đường Mặc!
Lạc Khiêm càng lúc càng không nhìn thấu gã Ngưu Đức Quý trông có vẻ bình thường trước mắt. Hắn vốn không muốn nói ra suy nghĩ trong lòng mình cho Tô Chuyết, nhưng cũng khinh thường nói láo, chỉ đành nói:
– Cho dù ta muốn đối địch với Đường Mặc, thì tính sao?
Tô Chuyết cười nói:
– Có thể nói cho ta nghe được không, vì sao ngươi muốn nhằm vào hắn? Ngươi vốn là con trai độc nhất của thần bộ Lạc Dương Lạc Thiên thu, tiền đồ không thể đo đếm. Thế nhưng bởi vì ngươi cứ chĩa mũi nhọn vào Đường Mặc, nên đắc tội hết từ trên xuống dưới. Rốt cục là vì cái gì?
Đôi lông mày Lạc Khiêm nhíu lại, nói:
– Tại sao ta phải kể cho ngươi?
Tô Chuyết đáp:
– Bởi vì ta có thể giúp ngươi!
Lạc Khiêm giống như nghe được chuyện gì rất buồn cười, cười đến chảy cả nước mắt ra, nói:
– Ngươi có thể giúp ta ư?
Đoạn Lệ Hoa cau mày nói:
– Ngươi cười cái gì?!
Tô Chuyết lại không để bụng, tiếp tục uống rượu của mình, chờ Lạc Khiêm cười xong, mới chậm rãi lấy ra chiếc nhẫn sương xọ kia từ trong ngực, ném lên trên bàn. Chiếc nhẫn quay vòng vòng trên bàn, cuối cùng dừng ở trước mặt Lạc Khiêm. Lạc Khiêm liếc mắt nhìn, sắc mặt đột nhiên biến đổi, cả kinh nói:
– Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai? Chiếc nhẫn này ngươi lấy từ đâu?
Tô Chuyết thầm nghĩ trong lòng: Xem ra mình không đoán sai, chiếc nhẫn kia quả nhiên không tầm thường, nhất định có quan hệ rất lớn với ba mươi sáu động phủ.
Y thản nhiên nói ra:
– Bây giờ ngươi còn chưa sẵn lòng nói cho ta hay sao?
Lạc Khiêm hừ lạnh một tiếng, nói:
– Ngưu Đức Quý, ngươi có biết không, bằng vào chiếc nhẫn này trên thân ngươi, ta đã có thể bắt ngươi về, nhốt ngươi trong tù đến chết già!
Tô Chuyết vẫn không nói gì, Đoạn Lệ Hoa đã tức giận không nhịn nổi, lớn tiếng nói:
– Cái tên này, thế nào lại không hiểu chuyện! Tiên sinh nhà ta nói muốn giúp ngươi, thế mà ngươi còn muốn bắt tiên sinh! Thật sự là không phân biệt tốt xấu, không biết lòng người tốt!
Lạc Khiêm nghĩ mãi mà không thông, vì sao Đoạn Lệ Hoa lại giữ gìn tên “Ngưu Đức Quý” hèn mọn này như vậy. Hắn kìm nén cơn giận trong lòng, lạnh lùng nói:
– Ngưu Đức Quý, ta khuyên ngươi nên kể chi tiết cho ta, chiếc nhẫn này ngươi tìm từ đâu ra!
Tô Chuyết cười đáp:
– Cũng được, để ta kể cho ngươi nghe suy đoán của ta. Chiếc nhẫn này, kỳ thật là ta có được từ trên thân một người chết. Từ tình hình tối hôm nay đến xem, chiếc nhẫn này chắc hẳn có quan hệ với ba mươi sáu động phủ chứ? Ngươi còn nhớ những tên giang hồ hán tử ở Đường phủ hay không? Ta đã đếm, nơi đó chỉ có ba mười bốn người, tăng thêm nhân chứng ngươi dẫn theo và xác chết mà ta phát hiện, vừa vặn là ba mươi sáu người!
Lạc Khiêm cả kinh nói:
– Quả nhiên là ta không đoán sai! Những kẻ đó nhất định chính là đầu lĩnh của ba mươi sáu động phủ!
Tô Chuyết nói:
– Tại sao bọn chúng lại xuất hiện ở Đường phủ đây? Đường Mặc và bọn chúng rốt cục có quan hệ gì? Lạc bộ đầu, bây giờ còn muốn giấu diếm ta nữa hay sao?
Lạc Khiêm thở dài, nhìn xem nụ cười như có như không của Tô Chuyết, trong lòng tức giận. Nhưng nội tậm hắn đích xác giấu quá nhiều chuyện, quả thật cần tìm người thổ lộ hết. Mặc dù cái tên “Ngưu Đức Quý” này hết sức chán ghét, nhưng dường như lại là người duy nhất có thể hiểu được mình. Lạc Khiêm thở dài, rốt cục mở miệng nói ra:
– Đường Mặc là thanh niên tuấn kiệt có tiếng ở phủ Thành Đô, chẳng những có được gia tài bạc triệu, hơn nữa còn kết bạn rộng rãi. Chẳng những phủ doãn, tướng quân là thượng khách của hắn, ngay cả những tên tiểu nhân phố phường hắn cũng giao tiếp như thường. Đủ mọi hạng người, dường như không ai mà Đường Mặc không quen biết.
Tô Chuyết như có điều suy nghĩ nói:
– Có vẻ người này đích xác không đơn giản!
Lạc Khiêm nói:
– Không sai, Đường Mặc đích xác không đơn giản. Mà đây cũng là một phương diện quan trọng khiến ta sinh lòng nghi ngờ hắn! Lúc Đường Mặc mới đến phủ Thành Đô, không một xu dính túi. Thế nhưng trong thời gian ngắn ngủi mấy năm mà đã có được thanh thế như hôm nay. Chẳng lẽ điều đó không phải rất kỳ quái hay sao?
Đoạn Lệ Hoa không khỏi cười lên, nói:
– Lẽ nào bởi vì người khác nở mày nở mặt hơn ngươi, nên ngươi nghi ngờ hắn cấu kết khâm phạm triều đình à?
Lạc Khiêm nghiêm mặt nói:
– Đương nhiên không có đơn giản như vậy. Không biết các người có từng nghe qua Đường Môn hay chưa?
Tô Chuyết kinh ngạc nói:
– Ngươi hoài nghi Đường Mặc xuất thân từ Đường Môn sao? Thế nhưng vào rất nhiều năm trước bởi vì Đường Môn suất lĩnh ba mươi sáu động mưu phản, đã bị chém đầu cả nhà rồi mà!
Lạc Khiêm nói:
– Ngươi nói không sai! Thế nhưng người nhà họ Đường cũng không chết hết. Đối với một số nam giới còn vị thành niên và phụ nữ Đường Môn, hết thảy bị đày đi sung quân! Những năm nay, ta vẫn luôn điều tra nội tình của Đường Mặc. Nhưng mà hắn thực sự che giấu quá tốt, căn bản không để lại chút sơ hở nào!
Đoạn Lệ Hoa cười lạnh nói:
– Nói không chừng gã Đường Mặc kia căn bản chẳng phải là người nhà họ Đường, chỉ là ngươi ghen ghét người ta, nên đơn phương hoài nghi hắn mà thôi!
Lạc Khiêm có miệng khó trả lời, Tô Chuyết lại cười nói:
– Tiểu Y, cô nói có lý. Bất quá sự ngờ vực của Lạc bộ đầu không có lửa thì sao có khói chứ! Đêm nay ta trông thấy ba mươi mấy người kia, trên tay đều đeo một chiếc nhẫn xương sọ giống nhau. Nếu nói Đường Mặc không hiểu rõ tình hình chút nào thì lại nói không thông!
Lạc Khiêm hừ một tiếng, giống như căn bản không cần Tô Chuyết lý giải vậy, đưa tay cầm chiếc nhẫn xương sọ trên bàn, nói ra:
– Chiếc nhẫn này chính là tín vật của thủ lĩnh ba mươi sáu động phủ năm đó. Chỉ cần tìm ra chiếc nhẫn này từ trên thân những kẻ đó, thì không sợ bọn chúng không thừa nhận! Tiểu Y cô nương, cô nhìn xem, ta nhất định sẽ bắt Đường Mặc đem ra công lý! Hơn nữa chỉ cần cô nguyện ý… Ta cũng sẽ giúp cô…
Đoạn Lệ Hoa sững sờ, ngơ ngác nhìn xem hắn. Lạc Khiêm nói xong câu kia, đứng dậy rời đi, cũng không động đến chén rượu trên bàn. Tô Chuyết cười nói:
– Lạc bộ đầu, chúc ngươi sớm ngày bắt được đầu sỏ phản nghịch!
Lạc Khiêm cười lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại, bước nhanh rời đi. Đoạn Lệ Hoa tức giận nói:
– Thật là một tên gia hỏa tự cho là đúng!
Tô Chuyết cười nói:
– Ngược lại ta thật cảm thấy Lạc bộ đầu hết sức thú vị!
Y cười hai tiếng, quay đầu nhìn về phía Đoạn Lệ Hoa, đã thấy sắc mặt nàng lại trầm xuống.
(chưa xong còn tiếp.)