Một nhóm người chưa từng ra biển khơi bị ném xuống một chiếc thuyền buồm mặc cho bọn họ trôi giạt trên biển. Tình hình này chỉ có thể dùng một từ để hình dung — lưu vong.
Làng chài nhỏ bên bờ biển nghênh đón một nhóm khách không mời mà đến. Bọn họ được người trong thôn ra ngoài bắt cá cứu về. Ngư dân kể, bọn họ đang bắt cá trên biển thì chợt phát hiện ở xa có một chiếc thuyền buồm chầm chậm dập dềnh. Bọn họ liền tạt qua đó xem một chút, kết quả phát hiện người trên biển niên cấp cũng không nhỏ, từng người nằm trên boong thuyền giống như là cá phơi khô đặt trong giỏ trúc vậy. Bọn họ muốn vẫy tay cầu cứu cũng đã không còn sức lực rồi.
Mạng người quan trọng, vì vậy ngư dân tranh thủ thời gian gọi người cứu trợ, mang theo tất cả bọn họ trở về. Nhóm người này tổng cộng có tầm mười người, ai cũng ủ rũ, vết bẩn khắp người. Trên thân bọn họ phát ra một mùi mà ngay cả ngư dân lâu ngày làm bạn với cá tanh cũng không nhịn được che cái mũi.
Kỳ quái hơn chính là ánh mắt của bọn hắn đều đã không có tia sáng nào, sâu trong đôi mắt lộ ra một màu tro tàn.
Rất nhiều người không biết bọn họ trải qua việc gì mà sao lại trở thành như vậy. Vì thế đành phải đi thỉnh giáo người già trong thôn. Lão nhân liếc qua liền nói là bọn họ đang đói khát…
Sau đó lão nhân còn nói, nhóm người này trôi giạt trên biển ít nhất nửa tháng rồi, nếu không cũng sẽ không tuyệt vọng như thế.
Vì thế ngư dân làng chài nhiệt tình hiếu khách đem đồ ăn trong nhà lấy ra cho bọn họ ăn, có nước trong ngọt hơn mật, có cá khô ngon nhất mà ngư dân ướp. Còn có canh cá mới hầm xong giữa trưa cũng được bưng ra.
Ai biết nhóm người này không biết tốt xấu, vừa nghe đến chữ “Cá” liền hô lớn:
– Lấy đi lấy đi! Kiếp này ta không ăn cá nữa đâu!
Thế là ngư dân đành phải chụng ít mì sợi, nấu cơm bưng cho bọn họ. Lần này bọn họ đều yên tĩnh lại. Có người thậm chí ăn đến ba bát cơm trắng mới cảm thấy thỏa mãn.
Trong nhóm người đói khổ này chỉ có một người trẻ tuổi. Trong mắt hắn còn lóe lên tia sáng thanh tịnh. Hắn uống một chén lớn nước trong, cuối cùng thong thả hồi sức, nhẹ giọng hỏi thôn dân bên cạnh hiện tại là ngày gì, nơi này là nơi nào.
Sau khi hỏi rõ, người trẻ tuổi bấm ngón tay tính toán, lẩm bẩm nói:
– Đã đầu tháng bảy rồi, trôi trên biển cả nửa tháng trời…
Thời tiết tháng bảy y nguyên cực kỳ nóng bức. Mặt trời nóng cháy thiêu đốt mặt đất, gần như muốn bốc hơi mỗi giọt mồ hôi trên người. Đối với vương tôn công tử mà nói thì thời gian sau giờ ngọ là khó chịu nhất. Bọn hắn ngồi trên bốn phía lầu cao, bên cạnh có tỳ nữ xinh đẹp quạt mát, trong miệng ăn trái cây ướp lạnh, nhưng như cũ không xua đi được khô nóng trong lòng.
Mà đối với dân lao động tay chân mà nói, buổi chiều lại là thời gian nhàn hạ khó có được. Bởi vì mặt trời nóng bức, tất cả công việc đều phải dừng lại. Bọn họ hoặc là nghỉ ngơi một lát hoặc là tìm quán trà râm mát để ngồi, tán gẫu trên trời dưới đất một phen.
Một người trẻ tuổi chậm rãi bước trên đường nhỏ. Trên đầu hắn đội một cái mũ rộng vành cũ nát, che khuất hơn nửa bên mặt. Y phục trên thân hắn tuy có chút bẩn nhưng cũng coi như chỉnh tể. Chỉ là đầu hắn thủy chung cúi thấp giống như không muốn để cho người khác trông thấy mặt của hắn vậy.
Người cần mặt, cây cần vỏ!
Người trẻ tuổi chợt nhớ tới một câu nói này, trong lòng cảm thán rồi kéo chiếc mũ rộng vành xuống thấp thêm mấy phân, trong miệng tự lẩm bẩm:
– Tô Chuyết ta kiếp trước tạo nghiệt gì mà sao trở nên nhếch nhác như thế này?
Ai có thể nghĩ tới, người trong cảnh ngộ thê thảm như thế này lại là Tô Chuyết!
Sáng sớm hôm nay, tất cả người được cứu vớt đều không hẹn mà cùng rời khỏi làng chài nhỏ, đi không cáo biệt đối phương. Ngược lại Tô Chuyết đã sớm ngờ tới, mấy người Phong đạo nhân đều là nhân vật thành danh trên giang hồ, niên kỷ cũng lớn. Ai biết sắp đến già lại gặp trắc trở trên Vô Song đảo. Chẳng những bạo lộ chuyện xấu của mình, còn suýt chút nữa là chết trên biển.
Không có người nào không cần mặt, nhất là tuổi tác càng lớn thì càng bận tâm mặt mũi. Bởi vậy, biện pháp tốt nhất là giả vờ như ai cũng không nhận ra ai, làm bộ như vốn không có sự tình trên Vô Song đảo.
Dựa theo con đường ngư dân chỉ điểm, Tô Chuyết nhanh chân đi về phía Tiền Đường. Theo bọn họ nói thì người trẻ tuổi bước nhanh chân chỉ cần một ngày là đến. Trên đường hắn nhặt được một chiếc mũ rộng vành rách nát, đội ở trên đầu che kín mặt lại.
Thời điểm rời Vô Song đảo Long Tiểu Thanh từng muốn chuẩn bị cho Tô Chuyết một ít lộ phí, nhưng Tô Chuyết rộng lượng cự tuyệt. Bây giờ Tô Chuyết rốt cục nếm được vị đắng của thanh tao rồi. Trên người không có một đồng, tóc tai bù xù bẩn thỉu. Nếu bị người trên đường nhận ra thì bộ dáng hiện tại của Tô Chuyết lập tức sẽ truyền khắp giang hồ, biến thành chủ đề châm biếm trong quán trà tiệm cơm. Tô Chuyết không muốn để cho chuyện này xảy ra bởi vậy cực lực ẩn tàng hành tung.
Chẳng qua Tô Chuyết rất rộng tâm, nếu không phải lúc trước xin Long Tiểu Thanh chỉ giáo một ít tri thức lái thuyền đi biển thì e là sớm đã chết ở trên biển rồi. Có thể sống được liền đã rất khá.
Tô Chuyết vừa đi đường vừa suy nghĩ lung tung. Đến trưa bỗng trông thấy một quán trà nhỏ bên đường, chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Quán không lớn nhưng bởi vì nhiều người qua lại nên sinh ý rất tốt. Hắn đi vào quán trà đã nhìn thấy một tiểu nhị bận rộn đi đi lại lại.
Tô Chuyết ôm quyền hành lễ nói:
– Tiểu ca, có thể xin một chén trà uống được không?
Tiểu nhị thật thà liếc hắn một cái, nhìn thấy quần áo toàn thân Tô Chuyết cũ nát, trên mặt cũng có vẻ phong trần. Hắn nở nụ cười, nói:
– Sao nhìn như người đang chạy nạn thế?
Tô Chuyết bất đắc dĩ cười khổ, nói:
– Tiểu ca đúng là tinh tường.
Tiểu nhị bưng một chén trà cho một bàn, rồi nói với Tô Chuyết:
– Tìm chỗ ngồi đi! Một chén trà à, ai mà chẳng có lúc gặp rủi ro chứ?
Tô Chuyết khom người cám ơn, tìm cái ghế trong góc mà ngồi. Chỉ một lúc sau, quả nhiên tiểu nhị bưng tới một chén nước trà. Tô Chuyết uống mấy ngụm lớn, thoáng giải khát, ngẩng đầu liền nhìn thấy trên đường nhỏ có ba người đang đi tới.
Mấy người kia không giống với nông phu, mặc dù cũng mặc áo ngắn vải thô nhưng dáng người rắn chắc, đi đường từng bước sinh phong. Tô Chuyết lập tức bắt đầu lưu ý, biết rằng mấy người kia tất nhiên là nhân vật giang hồ. Hắn lưu ý những người này cũng không vì nguyên nhân nào khác. Chỉ là muốn thường xuyên đề phòng, ngàn vạn không muốn để cho người trên giang hồ phát hiện hành tung của mình mà thôi.
Người càng nổi danh thì chuyện xấu hổ của hắn cũng lan truyền càng nhanh. Tô Chuyết biết rõ đạo lý này bởi vậy lại cúi thầu thấp hơn.
Ba người kia đi đường hồi lâu, miệng lưỡi cũng khát nên đi thẳng vào quán trà kêu một bình trà, vừa vặn ngồi xuống một chiếc bàn bên cạnh Tô Chuyết. Chẳng qua may mà ba người đều không chú ý tới hán tử bẩn thỉu bên cạnh lại là Tô Chuyết đại danh đỉnh đỉnh.
Ba người ngồi xuống, một hán tử da đen trong đó đột nhiên vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói:
– Cái thời tiết mắc toi này sao nóng thế nhỉ, thật không nên đi đường vào giờ này mà!
Tiếng hô của hắn làm cho những người khác trong quán trà giật nảy mình. Đợi khi nghe thấy hắn chỉ đang phàn nàn thời tiết mới yên lòng. Đồng bạn của hán tử kia cười nói:
– Trâu ngốc, trong chúng ta chỉ có ngươi là thích xem náo nhiệt nhất. Nếu không phải ngươi cứ thích lôi kéo chúng ta ra ngoài thì chúng ta cần gì đi đường dưới loại khí trời này? Kết quả bây giờ người phàn nàn trước nhất lại là ngươi!
Hán tử da đen cứng lại, cũng không nhìn ra gương mặt ngăm đen đó có đỏ lên hay không. Hắn nói vòng vo:
– Khỉ ốm, đại danh của ta gọi là Ngưu Hán! Ngươi còn gọi ta là trâu ngốc, coi chừng ta bẻ gãy cổ ngươi!
Người vừa cười nói thân hình hơi có vẻ nhỏ gầy, hình dáng tướng mạo hèn mọn, ngược lại có chút tương tự với con khỉ. Hắn không chút sợ hãi, như cũ cười nói:
– Vâng vâng vâng, trâu ngốc lên tiếng, tại hạ không dám không theo!
Ngưu Hán nhìn xem đồng bạn cười cợt nhả nhưng cũng không thể làm gì. Một người khác tuổi khá lớn mỉm cười nói:
– Hầu huynh đệ, tài ăn nói của Ngưu huynh đệ không lanh lợi bằng ngươi, ngươi đừng có khi dễ người thành thật nữa!
Người họ Hầu cười đáp:
– Mã đại ca, huynh nói câu này sai rồi. Ta nào dám khi dễ hắn?
Ngưu Hán cả giận nói:
– Hầu Tiền, ngươi còn dám nói láo trước mặt Mã đại ca à?
Họ Mã vung tay lên ngừng hai người cãi vã, nói:
– Được rồi, không phải hai người sớm kêu gào miệng đắng lưỡi khô à? Làm sao vừa ngồi xuống là ầm ĩ không ngớt vậy? Uống trà đi, chúng ta còn phải nhanh lên đường đấy! Cách trận đại chiện chỉ còn nửa tháng, nếu chúng ta không tranh thủ thời gian một chút chỉ sợ không kịp xem náo nhiệt đâu!
(chưa xong còn tiếp.)