Mọi người nhìn sang thi thể lạnh lẽo của Lý Tuyên, nhất thời không minh bạch Tô Chuyết có ý gì.
– Rốt cuộc ngươi có ý gì?
Phong Tòng Quy cẩn thận hỏi. Dường như lão sợ nghe được tin tức kinh người nào đó, nhất thời không tiếp thụ được.
Tô Chuyết cười cười, nói:
– Ta đã nói, mấy tháng nay ta nghiên cứu nhược điểm của các ngươi rõ ràng, bấy giờ mới dám hiện thân gặp mặt các ngươi. Thời gian ở Bạch Lộc Thư Viện, ta biết được trong lệnh bài Bát Bộ Thiên Long ẩn giấu bí mật to lớn, liền bắt đầu kế hoạch từng bước một. Ta biết, lấy tính các của hai người các ngươi tuyệt đối không có khả năng bỏ mặc bí mật này. Mà đây chính là cơ hội của ta!
Đám người đang không kiên nhẫn nổi nữa, liền nghe Tô Chuyết chuyển lời, nói ra:
– Cái gọi là năm lộ đại quân của các ngươi và lời đồn trong triều, tự có Phương Bạch Thạch xử lý. Mặc dù hắn có chút cổ hủ ngu trung, nhưng đầu óc cũng không ngu ngốc. Coi như cả triều văn võ đều trúng kế sách của các ngươi, Phương Bạch Thạch nhất định có thể phá giải. Bởi vậy ta cũng không lo lắng, ngược lại là tình thế Giang Nam không thể lạc quan.
Y dừng một chút, nói:
– Khu vực Giang Nam cho tới bây giờ là vùng đất trù phú giàu có, mà hiện nay tinh lực của triều đình chủ yếu đặt ở phương bắc, việc chưởng khống Giang Nam tự nhiên giảm đi rất nhiều. Hơn nữa Lý thị đã ăn sâu bén rễ ở vùng này, có thế lực rất lớn. Bởi vậy ta chỉ có thể lựa chọn Kim Lăng mà xuống tay!
Phong Tòng Quy cười lạnh:
– Bây giờ các châu phủ Giang Nam đều đã lòng người bàng hoàng, dân chúng vừa động vào là bạo loạn. Chẳng lẽ ngươi còn có thể thân ở Tây Bắc mà chi phối đại cục Đông Nam hay sao?
Tô Chuyết cười, nói ra:
– Mặc dù ta không thể chi phối thế cục nơi đó, nhưng tổng bổ khu vực Giang Nam là Tần Lôi lại có thể chi phối!
Phong Tòng Quy biến sắc.
Tô Chuyết nhìn vào mắt, biết lão đã đoán được, cũng không lấp lửng, nói ra:
– Chẳng lẽ các ngươi không thấy kỳ quái hay sao? Tần Lôi thân là một bộ đầu thông minh tháo vát, vì sao tại các châu Giang Nam phát sinh nhiều vụ án như vậy, mà từ đầu đến cuối không có xuất thủ điều tra?
Vô Ngã trầm giọng nói:
– Trước đó chúng ta sớm đã điều tra qua, giờ phút này Tần Lôi đang bị một vụ án dây dưa ở Hải Ninh… Chẳng lẽ…
Hắn đột nhiên kinh ngộ. Tô Chuyết gật đầu nói:
– Không sai! Vụ án đó chính là ta mời người của Cái Bang làm, mục đích chính là ngăn chặn Tần Lôi, không cho huynh ấy có thời gian rảnh đi xử lý những việc khác.
Vẻ mặt Phong Tòng Quy âm trầm, nói:
– Chúng ta biết được Tần Lôi không rảnh phân thân, nên mới để Lý Tuyên buông tay chấp hành kế hoạch. Thì ra toàn bộ mọi sự sớm đã ở trong tính toán của ngươi! Tốt, tốt…
Tô Chuyết nói:
– Nam Đường Lý thị rất nhiều tộc nhân, rất khó một mẻ hốt gọn, côn trùng trăm chân chết còn giãy giụa. Coi như bắt được mấy người cũng rất khó trừ tận gốc. Bởi vậy nhất định phải để bọn hắn buông lỏng cảnh giác, tự cho là đại sự đã thành. Mà sự xuất hiện của ta phụ trách dẫn đi toàn bộ lực chú ý của Lý Tuyên. Lý Tuyên dẫn ta tới Giang Châu, đồng thời ta cố tình để hắn nghe được bí mật về bảo tàng…
– Cái gì?!
Phong Tòng Quy lên tiếng kinh hô. Lão đã ý thức được mưu đồ của Tô Chuyết, không ngờ lúc ấy còn tưởng rằng Tô Chuyết giúp hắn một việc khó, lại không biết sớm đã rơi vào tính toán của Tô Chuyết rồi.
Tô Chuyết nói:
– Ta biết rõ tính cách của Lý Tuyên và dã tâm của hắn cũng không nhỏ hơn các ngươi bao nhiêu. Bởi vậy khi Lý Tuyên biết được sự tồn tại của một tòa bảo tàng, hắn chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn chúng ta đi lấy mà chính mình thì làm thinh. Bởi vậy hắn lặng lẽ bám theo cũng ở trong tính toán của ta.
Phong Tòng Quy nghiến răng nói:
– Thế là trên đường đi ngươi luôn dẫn lực chú ý của chúng ta tới trên thân Lý Tuyên, thậm chí để ta và Vô Ngã nảy sinh hiềm khích. Như vậy sẽ không ai chú ý tới đám nhân thủ này của ngươi kỳ thật đã lặng lẽ đến đây rồi!
– Không chỉ như vậy!
Tô Chuyết nói.
– Ta cố ý để Lý Tuyên biết chuyện này, chính là lợi dụng tâm lý tham lam và tò mò của hắn, để hắn buông xuống sự vụ Giang Nam, dẫn người chạy đến nơi đây. Như thế có thể làm cho các ngươi phát sinh xung đột lẫn nhau, thứ hai Lý Tuyên vừa đi, không có người duy trì đại cục, Tần Lôi rất nhanh có thể rảnh tay ổn định thế cục Giang Nam!
– Ngươi!
Vô Ngã chỉ tay vào Tô Chuyết, muốn gầm thét hai câu, nhưng lại không nói nổi câu nào. Sự tình trở thành như này lẽ nào chỉ bởi vì mưu tính của Tô Chuyết thôi sao? Có lẽ càng nhiều hơn là vì bọn hắn nghi kỵ lẫn nhau, tâm tư quá mức tham lam mà thôi!
Khóe mắt Phong Tòng Quy nhảy lên, nói:
– Dựa theo ngươi nói, loạn trong mà chúng ta thiết kế đã bị ngươi công phá dễ như trở bàn tay! Như vậy ba lộ đại quân xâm chiếm thì sao, hay là ngươi còn có cách nào?
Tô Chuyết ngóng nhìn Tây Nam, nói ra:
– Chắc là ông quên thời điểm ở Giang Châu ta lợi dụng đồng tiền truyền tin tức à?
Phong Tòng Quy và Vô Ngã hai mặt nhìn nhau.
Tô Chuyết giải thích nói:
– Ta truyền tin không chỉ là nói cho người khác biết tin tức các ngươi đi tìm bảo, chủ yếu hơn chính là muốn truyền tin tức đó đến khắp chốn giang hồ!
Phong Tòng Quy cả kinh nói:
– Lũ khách giang hồ kia là ngươi dẫn tới!
Tô Chuyết gật gật đầu:
– Lý Tuyên một lòng chiếm bảo tàng làm của riêng, làm sao còn nói cho người khác biết? Điểm này vốn rất dễ nghĩ ra, đáng tiếc hai người các ngươi xưa nay không chịu tin tưởng người khác, luôn cảm thấy người khác có dụng ý xấu với các ngươi. Ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, bởi vậy đều cho rằng hết thảy là Lý Tuyên giở trò.
Phong Tòng Quy nén cơn tức, nghi ngờ nói:
– Nhưng tại sao ngươi phải làm thế?
Tô Chuyết nói:
– Lẽ nào ông quên con đường tầm bảo mà ta chỉ cho bọn hắn rồi sao?
Phong Tòng Quy và Vô Ngã vẫn có chút mờ mịt.
Tô Chuyết giải thích nói:
– Trên đời có lẽ căn bản không có nơi nào gọi là Ngũ Dương trấn, nhưng con đường mà ta chỉ cho bọn hắn thật sự có thể đến một nơi!
-Nơi nào?
Tô Chuyết nói:
– Lúc trước ta và Vệ Tú trốn về Trung Nguyên từng đi qua nơi đó. Vốn dĩ nơi đó là một thành nhỏ vô danh ở biên cảnh, nhưng mà từ khi Lý Kế Thiên chiếm giữ Ngân Châu, về sau nơi đó biến thành chỗ tích chữ lương thực của hắn!
– Cái gì?!
Vô Ngã lên tiếng kinh hô.
Bọn hắn đã ý thức được bố trí của Tô Chuyết, trong lòng run rẩy một hồi.
Tô Chuyết cười lạnh nói:
– Các ngươi đều là nhân vật tay nắm thiên hạ đại thế, nhất hô bách ứng, chắc là không biết thiên hạ nơi nào có nhiều ăn xin nhất đâu? Phương bắc mặc dù trải qua chiến sự, nhưng người Khiết Đan hung tàn, đi qua nơi nào gặp được người Tống là đồ sát sạch. Bởi vậy phương bắc trái lại không có bao nhiêu ăn xin. Giang Nam giàu có thì càng không có bao nhiêu. Tây Nam Thục Trung kho của nhà trời cũng sẽ không có nhiều ăn xin như vậy. Nhưng mà vùng đất Tây Bắc thổ địa cằn cỗi, lại có chiến loạn nên sinh ra không ít ăn xin. Bởi vậy, thế lực Cái Bang ở đấy rất mạnh. Ta rải ra tin tức bảo tàng, lại có người của các ngươi hỗ trợ chỉ rõ con đường cho khách giang hồ đến sau. Chỉ cần có nhiều nhân vật giang hồ đến nơi đó, tất nhiên sẽ nổi lên rối loạn. Đến lúc đó người của Cái Bang thừa cơ đốt lên một mồi lửa. Sư phụ, ông đoán xem lúc đó sẽ như thế nào?
Phong Tòng Quy thở dài thườn thượt, chán nản nói:
– Binh mã của Lý Kế Thiên tất nhiên không chiến mà loạn, có lẽ ngay cả Ngân Châu bị chiếm lĩnh muốn giữ cũng không được!
Tô Chuyết cười nói:
– Không sai, binh mã lộ này phải chăng xem như giải quyết rồi?
Trái tim Phong Tòng Quy như rơi vào hầm băng, càng lúc càng lạnh. Lão buồn bã cười một tiếng, không ngờ bố cục được thiết kế tỉ mỉ mà lại yếu ớt không chịu nổi như vậy.
Lão lẩm bẩm nói:
– Năm trừ đi ba, như vậy còn lại hai lộ đại quân, chắc hẳn là ngươi cũng đã nghĩ ra cách đối phó?
Tô Chuyết trầm giọng nói:
– Người Thổ Phiên tính tình hung hãn, lại không qua lại với Trung Nguyên, ngôn ngữ không thông, rất khó đối phó. Chẳng qua các ngươi hẳn đã biết, ở Lô Châu bởi vì sự việc cổ Phật, ta từng có một phen giao tình với cao tăng Vân Mộc đại sư của Đại Lý quốc!
Vô Ngã hoảng sợ nói:
– Chẳng lẽ, ngươi mời được Đại Lý xuất binh?