Tô Chuyết mang theo lệnh bài của Lạc Khiêm, đêm khuya ra ngoài kêu mở cửa thành, giục ngựa chạy về phía Giám Tâm Am. Đến nơi thì đã sắp hết giờ Dần. Sắc trời vẫn đen kịt, nhưng trong am đã truyền ra tiếng chuông sớm. Một tiểu ni cô mở ra cửa chính nặng nề, Tô Chuyết lập tức xuống ngựa.
Tiểu ni cô đột nhiên trông thấy người sống, giống như sợ hết hồn, không tự chủ được lui về phía sau hai bước, vừa vặn nhường đường. Tô Chuyết cất bước vào cửa, tiểu ni cô rốt cục kịp phản ứng, cầm chổi trúc trong tay quét ngang, trợn mày nói:
– Ngươi là ai? Đến nơi đây làm gì?
Tô Chuyết nhất thời nóng vội, lúc này cũng biết mình xông tới như vậy có chút lỗ mãng. Y linh cơ khẽ động, lấy ra lệnh bài sử dụng lúc ra khỏi thành, lắc lắc trước mặt tiểu ni cô, nói:
– Ta là bộ khoái trong thành, tới đây điều tra bản án Uyển Nương!
Tiểu ni cô lắp bắp kinh hãi, nói:
– Bản án đó không phải đã kết rồi sao?
Tô Chuyết nói:
– Ai nói kết rồi?
– Phủ doãn đại nhân nói! Là Uyển Nương treo cổ tự tử bỏ mình, không có quan hệ gì với người ngoài!
Tiểu ni cô nghiêm túc đáp.
– Nói bậy!
Tô Chuyết ra vẻ hung ác.
– Vụ án đó còn có rất nhiều điểm đáng ngờ, ta đặc biệt đến điều tra. Trụ trì nhà ngươi ở đâu? Ta muốn tìm cô ta tra hỏi!
Tiểu ni cô quả nhiên giật nảy mình, ấp úng nói:
– Trụ trì đang làm tảo khóa ở Quan Âm đường, ta, để ta đi mời…
Nói xong vứt cây chổi xuống, quay đầu chạy đi.
Giám Tâm Am cũng không lớn, từ cửa chính đến một ngôi đại điện Quan Âm đường duy nhất cũng chỉ tầm mười bước. Tô Chuyết bước qua viện tử xây từ đá trắng, cũng không nhìn thấy ở đâu có đại thụ. Đang cảm thấy kỳ quái, một tuổi ni cô hơn hai mươi tuổi từ Quan Âm đường đi tới, chắp tay trước ngực hành lễ với Tô Chuyết, nói:
– Thì ra là nha môn bộ khoái đại nhân, bần ni Tuệ Ngôn không có tiếp đón từ xa, mong rằng thứ tội!
Nàng là trụ trì trong am, nói chuyện đãi khách ổn trọng hơn tiểu ni cô kia rất nhiều. Bất quá Tô Chuyết vẫn còn hơi kỳ quái, chắp tay trước ngực nói:
– Là tại hạ lỗ mãng. Bất quá tại hạ có chút kỳ quái, sư phó tuổi còn trẻ, không ngờ đã làm trụ trì?
Tuệ Ngôn khẽ giật mình, nói:
– Vị đại nhân này lần đầu đến đây hay sao?
Tô Chuyết bỗng nhiên ý thức được mình lỡ lời rồi, đám người Lạc Khiêm đã sớm đi qua nơi này, tự nhiên biết trụ trì Tuệ Ngôn, mình hỏi như vậy là đã lộ tẩy. May mắn Tuệ Ngôn cũng không quá mức hoài nghi, Tô Chuyết cười nói:
– Tuệ Ngôn sư phó thứ tội, Tô mỗ không có ý gì khác.
Tuệ Ngôn cười đáp:
– Đại nhân quá lời, mấy năm trước sư phụ sư bá lần lượt qua đời. Bần ni tuy rằng tư chất tuổi tác nông cạn, cũng chỉ có thể một mình đảm nhiệm chức trách.
Tô Chuyết gật đầu, nói:
– Sư phó vất vả!
Tuệ Ngôn lắc đầu, nói:
– Giám Tâm Am không lớn, trên dưới cũng chỉ có mười sư muội, ngày thường không có khách hành hương nào, cũng không khổ cực.
Tô Chuyết nói:
– Bình thường nơi đây có rất ít khách hành hương tới sao?
Tuệ Ngôn đáp:
– Đại nhân nói không sai. Giám Tâm Am không phải là chùa cổ, cách thành lại xa, ngoại trừ Đường công tử thường xuyên đến thắp hương, bình thường cũng rất thanh tĩnh.
Tô Chuyết nhướng mày, nói:
– Đường công tử? Có phải là phủ Thành Đô Đường Mặc?
– Đúng là Đường Mặc Đường công tử!
Tuệ Ngôn nói.
– Đại nhân cũng nhận biết Đường công tử ư?
Tô Chuyết vội vàng cười đáp:
– Ai mà không biết Đường công tử? Chẳng qua Đường công tử không nhận ra tại hạ thôi!
Tuệ Ngôn cười nói:
– Đại nhân chê cười! Nghe nói là đại nhân đến điều tra vụ án một tháng trước?
Tô Chuyết gật đầu, nghiêm mặt nói:
– Không sai. Tuệ Ngôn sư phó, ta thấy trong viện tử cũng không có đại thụ, vậy Uyển Nương treo cổ nơi nào?
Tuệ Ngôn đáp:
– Uyển Nương treo cổ tự tử trên đại thụ ở Đông Khóa viện. Bất quá…
Nói đến đây, nàng đột nhiên có chút do dự.
Tô Chuyết nghi ngờ nói:
– Thế nào?
Tuệ Ngôn nói:
– À, là thế này. Đông khóa viện là chỗ ở của sư thúc Minh Nguyệt. Lúc này đi quấy rầy sư thúc, chỉ sợ không tốt lắm!
Tô Chuyết nói:
– Sư thúc của Tuệ Ngôn sư phó ư? Chẳng lẽ bà ta không đến tham gia tảo khóa sao?
Tuệ Ngôn đáp:
– Tính tình Minh Nguyệt sư thúc có hơi lạ, bình thường rất ít gặp người ngoài. Chúng ta cũng không dám đi quấy rầy sư thúc.
Tô Chuyết hừ lạnh một tiếng, nói ra:
– Cho dù tính tình có cổ quái, cũng không thể ngăn cản quan phủ phá án! Chúng ta đi thử xem!
Tuệ Ngôn do dự một hồi, cuối cùng không dám trái lời Tô Chuyết, đi trước dẫn đường. Vòng qua một khu rừng trúc, phía trước chính là Đông Khóa viện.
Từ xa Tô Chuyết đã trông thấy một cây đại thụ trong viện, cành cây ngan dọc, dáng như lọng che. Y bỗng hỏi:
– Tuệ Ngôn sư phó, sư phó có biết vì sao Uyển Nương lại tới đây không?
Tuệ Ngôn sững sờ, dừng bước lại suy nghĩ, đáp:
– Bần ni nhớ ngày đó vị cô nương kia trời sắp tối mới tới, hơn nữa vừa đến đã cãi lộn, nói một ít lời không hiểu ra sao!
Nàng vừa nói vừa đi vào một đường nguyệt môn, đến trước cửa phòng nhẹ nhàng gõ hai tiếng, cẩn thận từng li từng tí nói ra:
– Sư thúc, có vị bộ khoái nha phủ Thành Đô đến đây điều tra vụ án. Mạo muội quấy rầy, mong rằng thứ tội!
Trong phòng lặng im một lúc. Tô Chuyết đang nghĩ rằng trong phòng vốn không có người, thì nghe có một giọng nói trong trẻo lạnh lùng nói ra:
– Bộ khoái ư? Tra vụ án gì?
Ngữ điệu băng lãnh, không mang theo một tia tình cảm nào.
Tô Chuyết ngẩn người, mở miệng nói:
– Minh Nguyệt sư phó, mạo muội quấy rầy. Tại hạ muốn hỏi sư phó mấy vấn đề, liên quan tới bản án Uyển Nương một tháng trước!
Trong phòng lại yên tĩnh trong chốc lát, đột nhiên cửa phòng “Kẹt kẹt” một tiếng mở ra. Một nữ ni mặc tăng bào trắng thuần đứng trước cửa, liếc mắt nhìn Tô Chuyết, nói với Tuệ Ngôn:
– Ngươi đi đi, để ta bắt chuyện vị đại nhân này!
Tuệ Ngôn thầm thở phào nhẹ nhõm, thi lễ rồi xoay người rời đi, dường như đang may mắn mình không bị mắng vậy. Con mắt Tô Chuyết liếc nhìn trong phòng, trong phòng dọn dẹp rất đơn giản, chỉ có một giá sách lớn bên tường hấp dẫn chú ý của y. Trên giá sách xếp chỉnh tề đầy sách, trên dưới ba bốn tầng, khoảng chừng một trăm quyển. Bởi vì khoảng cách khá xa, Tô Chuyết không thấy rõ là những sách gì
Minh Nguyệt đứng trước cửa ra vào, giống như căn bản không muốn mời Tô Chuyết vào phòng vậy. Bà ta lạnh lùng hỏi:
– Ngươi tới làm gì?
Tô Chuyết khẽ giật mình, không biết tại sao bà ta hỏi vấn đề này, vừa rồi rõ ràng là mình đã nói rõ ý đồ đến. Y liếc mắt nhìn Minh Nguyệt, thì thấy ánh mắt bà ta tinh sáng, cũng không mơ hồ. Tô Chuyết còn nói một lần:
– Tại hạ đến điều tra bản án Uyển Nương!
Minh Nguyệt đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói:
– Nơi này chỉ có hai chúng ta người, còn muốn nói láo hả? Ngươi căn bản không phải là bộ khoái!
Trái tim Tô Chuyết nhảy lên “Thình thịch”, lúc này mới ý thức được nữ ni này tuyệt không đơn giản. Y mỉm cười, nói ra:
– Sao bà biết ta không phải là bộ khoái? Chẳng lẽ trên mặt ta có viết chữ à?
Minh Nguyệt quay người vào phòng, trong miệng hiển nhiên là đang cười lạnh, nói:
– Nha môn bộ khoái thường ngày giờ Mão khắc ba đều phải điểm danh ở nha môn, trừ phi có tình huống khẩn cấp, dù là sáng sớm, thậm chí suốt đêm hành động. Mà vụ án Uyển Nương đã trôi qua một tháng, không tính là khẩn cấp. Làm sao trời còn chưa sáng mà bộ khoái đã đến đây tra hỏi?
Tô Chuyết không thể không xem kỹ nữ ni trước mắt một lần nữa. Y đi theo vào phòng, nói ra:
– Ta đích xác không phải là bộ khoái, bất quá đích thật là đến điều tra án mạng Uyển Nương!
Minh Nguyệt châm lửa ba nén hương, cắm vào lư hương, bái lạy Quan Âm trên bàn thờ cúng Phật, xoay người nói:
– Sao ngươi biết là ta sẽ biết hử? Lại dựa vào gì mà cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết?
(chưa xong còn tiếp.)