Khi Lưu Trung tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày thứ hai. Hắn nằm ở trên giường, trong đầu nhất thời có chút hồ đồ. một người trẻ tuổi ngồi cách đó không xa, khẽ cười nói ra: “Lưu tướng quân, ngài rốt cục tỉnh rồi!”
Lưu Trung giãy dụa ngồi dậy, hỏi: “Đây là nơi nào? Ngươi là ai?”
Người trẻ tuổi nói ra: “Hạ quan gọi Tô Chuyết, nơi này là phủ nha Hữu nhai sử.”
Lưu Trung vuốt vuốt huyệt Thái Dương, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, nói nhỏ: “Hữu nhai sử? Sao ta lại đến chỗ này? Chẳng lẽ tối hôm qua là một giấc mộng?”
Tô Chuyết nói: “Lưu tướng quân, là sai dịch tuần phố mang ngài trở về. Bọn họ nói đêm qua tại trong tòa nhà một nơi vắng vẻ nghe thấy tiếng la của tướng quân, lúc chạy tới, chỉ thấy một cái bóng đen chạy như bay, tướng quân ngã ở trong nhà. Không biết rốt cục ngài gặp chuyện gì?”
Lưu Trung giật mình, nói: “Nguyên lai không phải nằm mơ!” Hắn bỗng nhiên lại ý thức được, chuyện ban đêm khó mà kể với người khác, nói quanh co: “Không có gì… Không có gì…”
Trong lòng Tô Chuyết cười thầm, trên mặt lại giả vờ điềm nhiên như không có việc gì, nói: “Lưu tướng quân, theo chúng ta thấy, việc này không bình thường nha! Đêm qua có kẻ muốn tập kích ngài chứ? Nhìn hắn xuống tay, sợ rằng muốn hại tính mạng của ngài. Chuyện này Hữu nhai sử chúng ta lại không dám khinh thường, hơn nữa gần nhất xảy ra án giết người hàng loạt, không chừng chính là hắn a!”
Lưu Trung đương nhiên biết không phải là án giết người hàng loạt gì, trong lòng khó xử. Hắn do do dự dự, cân nhắc nửa ngày, rốt cục quyết định, vỗ mép giường, oán hận nói: “Vạn trưởng sử, ngươi bất nhân ta bất nghĩa! Nếu đã muốn giết ta diệt khẩu, cũng đừng trách ta!” Nói xong nói với Tô Chuyết: “Không gạt ngươi, đêm qua muốn giết ta kỳ thật là Vạn trưởng sử!”
Tô Chuyết giả bộ như kinh ngạc vạn phần, nói: “Vạn trưởng sử? Không thể nào? Ông ta sao lại muốn giết ngài?”
Lưu Trung nói: “Chỉ vì ta biết hắn tham ô quân bạc, hắn mới muốn giết người diệt khẩu, lại đem toàn bộ tội lỗi ném trên đầu ta!”
Tô Chuyết nghi ngờ nói: “Tham ô quân bạc thế nhưng là trọng tội, vì sao ông ta muốn làm loại chuyện này?”
Lưu Trung thở dài nói: “Vạn trưởng sử thích cờ bạc, ta nghe nói bởi vì hắn cá cược đua ngựa thiếu một món nợ lớn, trả không được, mới nghĩ ra một biện pháp như thế.”
Tô Chuyết gật gật đầu, rốt cục biết rõ nguyên do, liền giả bộ khiếp đảm, nói ra: “Lưu tướng quân, đây, đây là chuyện của Hữu vũ vệ các ngài, đã vượt ra khỏi chức trách của thuộc hạ… Xem ra, hạ quan không giúp được ngài a…”
Lưu Trung nghe y nói như vậy, không khỏi có chút ủ rũ, thở dài: “Chẳng lẽ, ta cứ thế bị hắn hại chết à…”
Tô Chuyết thử nhắc nhở hắn: “Chuyện này còn có những người khác hiểu rõ tình hình hay không? Nói không chừng bọn họ cũng gặp nguy hiểm a!”
Lưu Trung được y nhắc nhở, chợt tỉnh ngộ, bật thốt lên: “Đúng rồi! Còn có Lương huynh bọn họ, ta cũng không tin…” Hắn đột nhiên nhớ tới Tô Chuyết là người ngoài, vội vàng im miệng không nói.
Tô Chuyết giả bộ chuyện gì cũng không nghe thấy, nhưng trong lòng mừng thầm, biết Lưu Trung tất nhiên sẽ đi tìm người thương nghị đối sách, kể từ đó, sự việc liền sẽ tiến hành theo kế hoạch của mình. Y không lộ vẻ gì, đứng lên nói: “Lưu tướng quân, nếu ngài không sao, vậy ta liền phái người đưa tướng quân trở về!”
Trong lòng Lưu Trung có tâm sự, lạnh lùng lên tiếng: “Không cần!” Nói xong rồi đi ra bên ngoài.
Ai ngờ Lưu Vấn Thiên buổi sáng nghe nói Lưu Trung bị Trác Vũ trói lại mang về, vội vội vàng vàng đến bồi tội. Ông ta cuống quít vào phòng, hai người liền chặm mặt nhau. Lưu Vấn Thiên vội vàng áy náy nói: “Lưu tướng quân, tối hôm qua…”
Lưu Trung đánh gãy lời ông, nói: “Lưu đại nhân, tối hôm qua mọi chuyện đều tốt! Ta còn phải đa tạ các người đâu!” Nói xong gượng cười hai tiếng, vội vã đi.
Lưu Vấn Thiên và Trác Vũ phía sau đều có chút không sờ được manh mối, chỉ có Tô Chuyết biết, Lưu Trung không muốn việc này lộ ra, đương nhiên sẽ không nói thêm điều gì. Lưu Vấn Thiên nhìn thoáng qua bóng lưng Lưu Trung, nói với Tô Chuyết: “Đây… Đây là chuyện gì xảy ra?”
Tô Chuyết cũng không nhiều lời, cảm thấy không ngủ một đêm, quả thực mệt mỏi. Y xoay xoay bả vai, hỏi: “Lưu đại nhân, đêm qua còn yên ổn chứ?”
Lưu Vấn Thiên biết y chỉ gì, cười nói: “Sáng sớm hôm nay nhân thủ các nơi đều vừa hồi báo, đêm qua hết thảy bình an, không có phát sinh án mạng! Xem ra Tô công tử quả nhiên đoán đúng, Gã hung thủ kia cũng không dám hành hung nữa rồi!”
Tô Chuyết lại chưa cảm thấy nhẹ nhõm, chau mày, nói ra: “Hung thủ tất nhiên sẽ không hết hi vọng. Hắn giết chết một người, sẽ lưu thơ cho người kế tiếp phải chết, nói rõ người này tự tin vô cùng. Lúc hắn giết người, lại không nóng nảy, mà là trói chặt người chết, nói rõ hắn mười phần hưởng thụ bộ dáng sợ hãi của người chết khi sắp chết. Người như vậy, tuyệt sẽ không cứ vậy mà từ bỏ, bây giờ hắn bất quá là ẩn núp chờ thời thôi!”
Lưu Vấn Thiên mắng: “Ta thấy gã này giết người tìm niềm vui, căn bản chính là thằng điên! Bất quá, hiện tại chúng ta ngày đêm tuần sát như này cũng không phải là biện pháp a, rốt cục làm sao mới có thể biết hung thủ muốn giết ai tiếp theo?”
Tô Chuyết trầm ngâm nói: “Trong này nhất định có liên hệ nào đó, chỉ là ta còn chưa phát hiện…” Trong đầu y không ngừng lóe lên kia bài thơ máu viết tại trên bàn sách Thẩm Điền, nhưng hoàn toàn không có đầu mối, tựa hồ trong thơ còn chưa lộ ra manh mối tin tức chuẩn xác của người chết.
Lưu Vấn Thiên thấy trong hai mắt y phủ đầy tia máu, không nhịn được thở dài, nói: “Tô lão đệ, không nghĩ ra thì trước đừng nghĩ, ai để chúng ta đụng tới thằng điên như vậy đâu! Hắn muốn giết ai thì giết, chúng ta cũng đoán không được a!”
Tô Chuyết lắc đầu, nói: “Không! Ta không tin hung thủ lại tùy ý giết người, giữa mấy người chết này nhất định có liên quan gì!” Y chợt nhớ tới bài thơ của Triệu Ngôn, đột nhiên tỉnh giấc, thốt ra: “« U Lan thi tập »!”
Lưu Vấn Thiên và Trác Vũ bị y làm giật mình, hỏi: “Cái gì thi tập?”
Tô Chuyết hưng phấn nói: “Chính là « U Lan thi tập »! Câu kia của Triệu Ngôn “Tiếng chim truyền ý xuân” chính là xuất từ bản thi tập kia. Nếu như đoán không sai, câu thơ trên bàn Thẩm Điền “Bạch vân vô tẫn tổng quan tình” nhất định cũng xuất từ bản thi tập đó, hơn nữa, rất có thể chính là Thẩm Điền sở tác!”
Lưu Vấn Thiên vội vàng đem quyển sách lần nữa lấy ra, đưa cho Tô Chuyết, hỏi: “Tô công tử, sao cậu nghĩ ra? Vì sao nói một câu kia là Thẩm Điền sở tác?”
Tô Chuyết lật xem từng trang của tập tơ, giải thích nói: “Từ bài thơ thứ nhất, có thể đoán ra quy luật mà hung thu lưu thơ. Hung thủ lưu lại thơ ở hiện trường án mạng, cũng không phải là chắp vá lung tung, mà mỗi một câu đều có thâm ý. Câu đầu tiên chính là xuất từ Triệu Ngôn sở tác, cho nên ta nghĩ câu đầu của bài thơ thứ hai, nhất định cũng có quan hệ với Thẩm Điền.”
Đang nói, y đã lật đến một tờ, quả nhiên trong đó có một bài thất tuyệt, câu đầu chính là “Bạch vân vô tẫn tổng quan tình”, mà một cột tác giả đương nhiên đó là hai chữ “Kinh Mộng”.
Lưu Vấn Thiên cảm giác bội phục sâu sắc, nói: “Kinh Mộng chính là hiệu của Thẩm Điền, đây cũng là Tô công tử phát hiện. Tô công tử thật sự là thông minh tuyệt đỉnh a!”
Tô Chuyết không để ý tới lời tán dương, tiếp tục lật xem tập thơ, muốn tìm ra tác giả họ Lưu. Nhưng mà lật qua cả bộ, cũng không có ai họ Lưu. Y không khỏi có chút kỳ quái, suy nghĩ nói: “Sao lại không có đây?”
Lưu Vấn Thiên nhìn xem nội dung trong sách, cũng nói: “Đây không có họ Lưu a! Bất quá cũng có cái gì Huyền chân nhân…”
Tô Chuyết bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: “Không sai, nhất định chính là ông ta! Sao ta đần như vậy, hung thủ đều đã nói rõ ràng như vậy. Huyền Đô quán có quan hệ với đạo sĩ, Bạch, Vân ý tứ là “Thuyết”, mà “Thuyết” chính là “Đạo”. “Bạch vân vô tẫn” chính là nói đến “Trưởng”, chính là Đạo Trưởng!”
Tô Chuyết còn chưa dứt lời, Lưu Vấn Thiên đã hưng phấn không thôi, lớn tiếng phân phó Trác Vũ: “Trác Vũ, ngươi lập tức đến hai phường Quang Đức, Sùng Đức, cần phải đem tất cả đạo sĩ, đặc biệt là đạo sĩ họ Lưu, đều chộp tới cho ta!”
Tô Chuyết sững sờ, đối với loại phương pháp này của ông ta nhất thời cảm thấy bất đắc dĩ, Trác Vũ cũng không nhịn được hướng Tô Chuyết cười thầm, nhưng rốt cục đáp ứng, hùng hùng hổ hổ rời đi.