Vô Ngã nghe Tịnh Trần nói vậy, như có điều suy nghĩ, nhất thời ngây dại.
Phong Tòng Quy nghe xong, giận quá hóa cười, hắc một tiếng:
– Lũ chuột nhắt vô tri Tịnh Tướng, bởi vì một chức trụ trì Thiếu Lâm nho nhỏ mà đã thỏa mãn rồi!
Tô Chuyết nghiêm mặt nói:
– Trên đời mỗi người đều có mục tiêu riêng, không phải người nào cũng giống như ông dã tâm bừng bừng!
Phong Tòng Quy ngang nhiên nói:
– Hừ, ngươi đắc ý cái gì, Thiếu Lâm sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào trong tay ta!
Vừa dứt lời, liền nghe một người lớn tiếng nói:
– Chỉ sợ lão không chờ đến ngày ấy đâu!
Tô Chuyết vừa mừng vừa sợ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai vợ chồng Hoa Bình và Yến Linh Lung mang theo hơn mười hán tử nhanh chân bước tới.
Tịnh Trần cười nói:
– Xem ra bọn họ cũng không tính là chậm!
Tô Chuyết nghi hoặc nhìn sang Tịnh Trần. Tịnh Trần giải thích nói:
– Chúng ta đồng hành đến đây, gắng sức đuổi theo, cuối cùng đuổi kịp!
Hoa Bình bước lên nắm tay Tô Chuyết cười to. Tô Chuyết cười nói:
– Hảo huynh đệ, huynh quả nhiên vẫn đến rồi!
Hoa Bình nghiêm mặt nói:
– Sao ta có thể để huynh đệ một mình mạo hiểm?!
Yến Linh Lung cũng nói:
– Tứ Hải Minh mặc dù chia rẽ, nhưng còn không ít người tình nguyện theo ta. Tô Chuyết, ta mang theo số nhân thủ này, ngươi không ngại ít chứ?
Tô Chuyết cười nói:
– Không ít không ít, vừa đủ!
Lăng Sương bỗng nhiên đi tới từ sau lưng Hoa Bình, vừa đi vừa nói:
– Tô Chuyết, lần này vì giúp huynh, ta và Tô Cầm đều lấy tất cả gia sản cầm cố năm trăm vạn lượng bạch trắng. Bây giờ toàn bộ tài sản Lăng gia đều giao cho huynh rồi!
Tô Chuyết cảm động không thôi, khóe mắt cũng có chút ẩm ướt. Y nắm tay Lăng Sương thật chặt, nửa ngày cũng nói không nên lời.
Lăng Sương lại không để ý, cười nói:
– Tô Chuyết, lần này ta đã bất cứ giá nào rồi. Huynh có sớm nghĩ kỹ đền bù cho ta thế nào chưa!
– Muốn ta đền bù thế nào?
Tô Chuyết tuy biết hắn nói đùa, nhưng vẫn cứ hỏi
Lăng Sương suy nghĩ, lớn tiếng nói:
– Không thể không mời ta uống ba lượt Kim Lăng Ngọc Dao Xuân!
– Đừng bảo là ba lượt, chờ xong chuyện ở đây, ta mời đệ uống ba ngày ba đêm!
Hai người nhìn nhau cười to. Cười xong, Tô Chuyết lại có chút kỳ quái nói:
– Các ngươi làm thế nào tìm được nơi này?
– Tô Chuyết, đã lâu không gặp!
Một phu nhân phong thái yểu điệu chợt bước ra từ trong mọi người, bất ngờ chính là Diệp Thiều!
Tô Chuyết bừng tỉnh đại ngộ, có Diệp Thiều dẫn đường, chẳng trách nhóm người Hoa Bình có thể tìm tới nơi này. Chỉ là Diệp Thiều lại có thể sẵn sàng bước chân vào giang hồ cũng thực sự làm Tô Chuyết không nghĩ tới.
Sắc mặt Phong Tòng Quy trở nên cực kỳ khó coi. Lão và Diệp Thiều nhiều năm không gặp, không ngờ bây giờ lại gặp nhau ở ngay dưới tình hình thế này. Vốn định ôn chuyện với nàng hai câu, nhưng lại không biết nói gì cho phải.
Trái lại Diệp Thiều hết sức lạnh nhạt, có lẽ sau khi trải qua nhiều chuyện đã sớm coi đủ mọi sự năm xưa như là mây bay. Bà đứng từ xa thi lễ với Phong Tòng Quy:
– Phong đại ca, nhiều năm không gặp, phong thái của huynh vẫn như trước!
Phong Tòng Quy thấy Diệp Thiều bây giờ rút đi vẻ kiều mị động lòng người của tuổi trẻ, cũng mất đi nước mắt như mưa vì thảm kịch năm xưa. Tẩy đi duyên hoa, người nhạt như cúc, một cái phất tay toát ra tươi mát thoát tục còn hơn trước kia.
Chỉ là Phong Tòng Quy biết, hiện tại Diệp Thiều chỉ sợ sẽ không còn giống như lúc trước, kể lể tâm sự, nói chuyện trời đất với lão nữa rồi. Trong lòng Phong Tòng Quy dâng lên một niềm bi thương không tên.
Lão cười nhạt một tiếng, trong nụ cười bất giác chảy ra đau khổ:
– Đại ca già rồi, mà muội tử còn như năm đó!
Phong Tòng Quy dừng một chút, lại chua chát nói:
– Hôm nay ngươi tới đây là vì cái gì?
Diệp Thiều liếc nhìn Tô Chuyết, đáp:
– Muội tới giúp hắn!
Phong Tòng Quy trầm giọng nói:
– Ngươi cũng muốn đối nghịch với ta?!
Diệp Thiều lắc đầu:
– Phong đại ca, muội cũng không muốn đối nghịch với huynh. Mà là thế đạo gian nan, chúng sinh khổ sở, cớ chi còn muốn làm loạn?
Nàng thở dài:
– Muội lưu vong nhiều năm, bây giờ an định lại, suy tư bình sinh. Bi kịch cả đời lẽ nào không phải là từ thời đại biến động kia mà thành.
Hai mắt Diệp Thiều dần hiện ra ánh sáng tỏ rõ, nhìn xem Phong Tòng Quy, nói:
– Phong đại ca, chúng ta cả đời đều sống ở trong âm mưu cạm bẫy, ngươi lừa ta gạt, chẳng lẽ huynh không mệt mỏi hay sao? Chẳng lẽ chúng ta không thể sống đơn giản hơn được hay sao?
Phong Tòng Quy giật mình, nháy mắt lại giận đến tái mặt, lạnh lùng cười một tiếng:
– Mối thù của ngươi đã báo, đương nhiên có thể nói như vậy!
Lão chỉ vào thi thể Lý Tuyên dưới mặt đất.
Diệp Thiều cười nhạt một tiếng, thi thể kia trong mắt bà dường như chỉ như thi thể của một người xa lạ. Bà nói:
– Muội đã sớm không muốn báo thù rồi. Năm đó hại chết cả nhà muội cũng không phải là Lý Tuyên, cũng không quan hệ với người hiện tại.
Vô Ngã lạnh lùng nói:
– Dông dài! Tô Chuyết, xem ra hôm nay ngươi đã sớm có dự mưu, chuẩn bị dọn xong trận thế đánh với ta một trận đúng không?
Tô Chuyết nhìn đồng bạn phía sau. Lúc này tình thế trên sân lại phát sinh biến hóa, vốn dĩ Vô Ngã chiếm ưu thế nhân số, nhưng theo Hoa Bình và Yến Linh Lung đem người đến đã không còn là ưu thế rồi.
Nhưng mà Vô Ngã vẫn là một uy hiếp lớn nhất không thể tránh khỏi. Tô Chuyết cảm thấy không chắc.
Phong Tòng Quy bỗng đưa tay:
– Chờ một chút!
Ánh mắt mọi người đều nhìn sang Phong Tòng Quy, không biết lão muốn nói gì. Liền nghe Phong Tòng Quy chậm rãi mở miệng:
– Tô Chuyết, ngươi rõ ràng đã thất bại thảm hại. Ta muốn biết, ngươi làm thế nào gọi được nhiều người đến trợ giúp ngươi như vậy?
Hóa ra lão cứ mãi canh cánh trong lòng, bố cục của mình không hề có sơ hở nào. Một bộ liên hoàn kế triệt để đánh tan Tô Chuyết không còn sức hoàn thủ, sau đó mới bắt đầu chấp hành đại kế của mình. Nhưng mà ngay ở thời khắc mấu chốt, Tô Chuyết bất ngờ mang đến cho mình phiền toái lớn như thế!
Tô Chuyết cười cười, nói:
– Sư phụ muốn biết sao?
Kỳ thật muốn biết cũng đâu chỉ có Phong Tòng Quy. Tất cả mọi người ở đây cũng đều muốn biết.
Tô Chuyết hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên trịnh trọng không gì sánh được. Y gằn từng chữ nói ra:
– Sư phụ, giữa ông và ta có một điểm khác biệt lớn nhất. Đó chính là ông vĩnh viễn không chịu tin tưởng người khác, mà ta lại càng tín nhiệm bằng hữu của mình!
Phong Tòng Quy nhíu lông mày lại, giống như không hiểu được Tô Chuyết nói vậy là có ý gì.
Tô Chuyết tiếp tục nói:
– Chính ở điểm này để ta có lực phản kích! Ông bố cục hàng loạt khiến thân phận của ta lộ ra ngoài ánh sáng, làm cho ta chỉ có thể chạy trối chết, mai danh ẩn tích. Ông cho rằng làm như vậy thì thân bằng hảo hữu sẽ xa cách ta, giang hồ sẽ không ngừng truy sát ta. Làm ta hoảng sợ như chó nhà có tang, rốt cuộc bất lực xoay người.
Phong Tòng Quy hừ lạnh một tiếng:
– Sự tình chẳng lẽ không phải như vậy à?
Tô Chuyết nói:
– Mặc dù ta không có bản lãnh ve sầu thoát xác, cắt đuôi cầu sinh như sư phụ, nhưng rất may mắn có một đám bằng hữu đáng tin cậy!
Y dừng một chút, nói:
– Chẳng qua ta còn phải cảm tạ các ngươi rải lời đồn trong triều, khiến cho tổng bổ Phương Bạch Thạch của Hoàng Thành Ti đang không ngừng đuổi bắt ta, lại bị hoàng mệnh triệu hồi. Lúc ấy ta mới đạt được cơ hội thở dốc, tìm được một nơi sống yên ổn.
– Ngươi trốn đến nơi nào?
Phong Tòng Quy có chút tò mò. Vấn đề này bằng hữu của Tô Chuyết cũng muốn hỏi.
– Một nơi mà ông vĩnh viễn không đoán ra!
Tô Chuyết lớn tiếng nói.
– Vì dẫn ta đi gặp các ngươi, Lý Tuyên đã đặc biệt để ta lau mặt tắm rửa một phen. Chỉ là hình như hắn cũng quên nói cho các ngươi biết, thời điểm ta hiện thân ở Kim Lăng đã cải trang như là một tên ăn mày!
Lông mày Phong Tòng Quy xiết chặt:
– Ngươi trốn ở Cái Bang!