Giang Khôi giật mình, đột nhiên đứng lên, nghiêm nghị hỏi: “Làm sao ngươi biết? Chẳng lẽ ngươi và gã đạo phỉ kia cùng một bọn?”
Tô Chuyết nói: “Ta chẳng qua đoán xem thôi. Đạo phỉ lưu lại mấy chữ này ở ngoài tường, tất nhiên có chỗ chỉ điểm, lại nhìn vẻ mặt của Giang tổng binh, đương nhiên không khó đoán được. Chỉ là ta rất hiếu kì, ngọc bích Bàn Long này đến cùng là bảo vật gì, chẳng lẽ đến bây giờ Tổng binh đại nhân còn không chịu nói cho chúng ta biết sao?”
Giang Khôi quả quyết đáp: “Không được!”
Mã Chân không vui nói: “Giang tổng binh, chuyện đến nước này còn có cái gì tốt mà giấu diếm? Ta xem gã giặc cướp kia biết đến còn nhiều hơn so với người hộ tiêu ta. Nếu như lại xảy ra sự cố, lại chết người, cũng đừng trách ta không tận lực!”
Mã Chân nói thế, Giang Khôi cũng có chút dao động. Dọc theo con đường này toàn bộ nhờ vào tên tuổi của vị Mã tiêu đầu này và Vạn Lý Tiêu Hành, một đoàn người mới có thể bình yên đi đến đây. Bằng không thì chỉ dựa vào mấy tên quan binh, làm sao có thể thông qua mấy bè lũ cướp núi. Mấy người Dương Thụ Hoa cũng khuyên nhủ: “Giang thủ lĩnh, nếu không thì nói cho bọn hắn đi…”
Giang Khôi thở dài, hỏi: “Hiện tại giờ gì rồi?”
Trúc nương vội vàng trả lời: “Sắp qua giờ Tý rồi.”
Giang Khôi nói: “Còn có hai canh giờ trời mới sáng…” Hắn quay đầu nói với Dương Thụ Hoa và Vương Sơn Quý: “Các ngươi đi khiêng xuống cái rương.”
Hai người lĩnh mệnh mà đi, không bao lâu liền nhấc chiếc hòm gỗ lớn kia xuống dưới. Giang Khôi để cho hai người đem cái rương đặt tới trên bàn trung tâm. Ngoại trừ mấy tên thủ hạ của Giang Khôi, những người còn lại trong khách sạn đều hiếu kỳ xúm tới. Giang Khôi nhìn thoáng qua bốn phía, sắc mặt có chút không vui. Đám người không kiềm được lui lại hai bước.
Giang Khôi từ trong ngực lấy ra một chiếc chìa khóa, mở ra khóa sắt trên rương. Hắn nhẹ nhàng mở ra hòm gỗ, một đạo ánh sáng chói mắt theo từ trong rương bắn ra. Trong rương các loại vàng bạc ngọc thạch vô số kể, chiếu ra ánh mang mê hoặc lòng người.
Tô Chuyết liếc mắt liền trông thấy ở giữa vàng bạc có một tòa ngọc bích, giống như một tảng đá xanh bổ ra từ trong, còn chưa hoàn toàn thoát ra thai đá. Trên ngọc bích óng ánh xanh biếc, bộ dáng uốn lượn đúng là một con rồng lớn lượn vòng, giương nanh múa vuốt. Nhìn hình dạng đó, toàn bộ không có dấu vết điêu khắc, đúng là một kiện bảo vật trời sinh trời dưỡng. Trong thân rồng kia, một đầu vệt đỏ nhàn nhạt, giống như máu tươi nhập nhòe.
Trong phòng lớn mọi người không khỏi bị bảo vật này hấp dẫn, xem không chuyển mắt. Mã Chân khen từ đáy lòng: “Ta cũng coi như thấy qua bảo vật vô số, ngọc bích này quả thật là một món trân bảo hiếm thấy a! Chẳng trách gã đạo tặc Tương Tây này muốn đến cướp đoạt.”
Ánh mắt Tô Chuyết từ trên mặt mấy người trong phòng đảo qua, hỏi: “Giang tổng binh, món bảo vật này từ đâu mà đến? Lại muốn vận đi đâu đây chứ?”
Giang Khôi đáp: “Chúng ta đều là thủ hạ của Tôn thủ bị ở khu vực Miêu Kiềm, ngọc bích này cũng là Tôn thủ bị chiếm được từ trong núi. Tôn thủ bị được món bảo bối này, muốn hiến cho Nhạc Dương Vương, liền phân công mấy người chúng ta hộ tống, cũng coi như cho các huynh đệ một kiện công lao. Nói không chừng được Vương gia thưởng thức, liền lưu ở Vương phủ nghe dùng.”
Tô Chuyết gật gật đầu, nói tiếp: “Chỉ là chuyện này vốn nên bí mật vạn phần, lại chẳng biết tại sao tiết lộ cho kẻ gọi là đạo tặc Tương Tây này.”
Giang Khôi nói: “Không sai, dọc theo con đường này không có đạo phỉ có ý đồ với chúng ta, một nửa là bởi vì uy danh của Mã tiêu đầu, một nửa cũng không biết là có bảo bối như vậy. Chỉ là không biết sao, ở chỗ này trúng kế.” Hắn nói xong, liền đóng cái rương lại.
Tô Chuyết rõ ràng nhìn ra sự thất vọng trong mắt mọi người, hắn mỉm cười, thầm nghĩ: “Thời điểm vừa rồi tháo mở rương, mấy tên thủ hạ của Giang Khôi thần sắc bình thường, hiển nhiên đều biết đồ vật bên trong cái rương này. Hay là trong bọn họ thật có phản đồ?”
Ngô Thường đột nhiên nói: “Giang tổng binh, ngọc bích này thế nhưng là vạn dặm không một, đại nhân nhà ngài quả nhiên là rất may mắn!”
Khóe miệng Giang Khôi không nhịn được co rúm, nói: “Đúng, đúng.”
Tô Chuyết nhìn ở trong mắt, không động thanh sắc. Trong phòng lớn lại lâm vào tĩnh lặng giống như chết, Giang Khôi nhìn qua thi thể Tiền Báo, thở dài nói: “Tiền huynh đệ, đều là ta hại ngươi…”
Mã Chân khuyên lơn: “Giang huynh, tên hung thủ này võ công cao cường, cũng không trách ngươi được, huynh đừng quá mức tự trách.”
Dương Thụ Hoa nói: “Gã này võ công cao cường như vậy, làm gì còn phải lén lút, nếu như trực tiếp tới đoạt, chỉ sợ chúng ta cũng không phải là đối thủ a!”
Vương Sơn Quý cả giận nói: “Con mẹ nó, nếu hắn thật dám đến, lão tử liều cái mạng này, cũng muốn mấy đao róc thịt hắn!”
Hắn nói xong một câu, vốn mong chờ phấn chấn sĩ khí, nào ngờ lại không ai phụ họa. Ai cũng biết, lấy khinh công của người này đêm nay, chỉ sợ Vương Sơn Quý ngay cả góc áo người ta cũng đụng không đến. Ngô Thường nói: “Giang tổng binh, ngài thấy gã đạo phỉ kia đêm nay cũng hiện thân rồi, không can hệ với chúng ta. Có thể để mấy người chúng ta sáng sớm ngày mai liền lên đường sao?”
Giang Khôi trong lòng phiền muộn, phất phất tay đáp: “Mau mau cút đi!”
Ngô Thường và huynh muội họ Phong vội vàng thở ra tạ ơn, Mã Chân đột nhiên nói: “Không được! Giang tổng binh, đạo tặc kia tất có đồng đảng, hiện tại còn không thể thả bọn họ đi!”
Ba người Ngô Thường sững sờ, trên mặt lúng túng. Phong Linh đỏ mặt lên, lớn tiếng nói: “Ông thế nào không nói lý lẽ như vậy! Muốn có đồng đảng, cũng hẳn là các người, bằng không thì tên đạo phỉ kia làm sao biết trong rương các người chứa cái gì!”
Nàng nói lời này có lý, đám người Mã Chân nhất thời không phản bác được. Giang Khôi mắt lộ ra hung quang, cũng không biết ý nghĩ trong lòng ra sao. Tô Chuyết đột nhiên nói với Ngô Thường: “Ngô huynh, ta xem các người không bằng tạm thời nhẫn nại một chút đi. Bây giờ có cao thủ núp trong bóng tối, các ngươi tùy tiện muốn đi, chỉ sợ cũng không an toàn. Chỉ cần chúng ta đồng tâm hợp lực, bắt lấy gã đạo phỉ này, tất cả mọi người mới tốt lên đường.”
Ngô Thường và huynh muội họ Phong nhìn nhau, bất đắc dĩ đáp: “Tô huynh đệ nói cũng có đạo lý. Tốt a, chúng ta liền ở lại đi, hi vọng không cần liên lụy đến chúng ta mới tốt…”
Giang Khôi đứng dậy nói với Tô Chuyết: “Tô công tử, gã đạo tặc Tương Tây này vô tung vô ảnh, thế nhưng ở trong gian điếm này tất có đồng bọn, xin cậu nhất định đem hắn tìm ra!”
Tô Chuyết nghe khẩu khí của hắn thế mà mềm nhũn ra, ngược lại lấy làm kinh hãi, nghĩ thầm, hắn quả thật bó tay hết cách sao? Tô Chuyết nghĩ nghĩ, nói: “Giang tổng binh, lại cho tại hạ thời gian một ngày, tại hạ chắc chắn đem toàn bộ sự kiện tra ra manh mối!”
Giang Khôi được hắn hứa hẹn, lớn tiếng nói: “Tốt! Chỉ cần Tô công tử giúp chúng ta vượt qua cửa ải này, ngày sau nếu có sai khiến, họ Giang ta tuyệt không chối từ!”
Mã Chân cũng nói: “Không sai, chỉ cần giải được khốn cảnh trước mắt, Tô công tử cũng là bằng hữu của Vạn Lý Tiêu Hành ta!”
Tô Chuyết khoát khoát tay, nói: “Hai vị cất nhắc, vẫn là chờ ta tra rõ rồi nói sau. Hiện tại có thể mời Lý Kim huynh đệ giúp ta đem thi thể Tiền Báo nhấc lên gian phòng trên lầu đi? Để ở chỗ này chung quy không tốt.”
Ở góc tường Lý Kim nghe thấy có người gọi mình, hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Chuyết. Giang Khôi hướng hắn nhìn thoáng qua, mặt lộ vẻ chán ghét, nói với Vương Sơn Quý: “Ngươi đến hỗ trợ đi!”
Tô Chuyết nói: “Vương huynh và Dương huynh còn là nhanh mang chút quần áo khô cho ba vị đổi một lượt đi, ta có Lý Kim giúp đỡ là được rồi.”
Giang Khôi gật gật đầu, hướng Lý Kim trừng mắt một cái, nói: “Còn không mau đi!”
Lý Kim giật nảy mình, bước lên phía trước cùng Tô Chuyết di chuyển thi thể lên lầu. Hai người lên lầu, đi vào gian phòng mà đã đặt hai bộ thi thể. bóng tối trong phòng u ám kinh khủng, mặc dù là ngày mùa hạ, lại khiến người ta cảm thấy từng trận ý lạnh.
Tô Chuyết đốt nến, ra hiệu hai người đem thi thể song song thả xuống. Hắn lại đi lòng vòng quanh thi thể của Hồ Quang và Triệu Thành Đức. Thi thể hai người đã cứng ngắc, chỉ có thể miễn cưỡng tách cạy ra cái cổ trên vai. Lý Kim cũng không biết Tô Chuyết đang làm gì, chỉ cảm thấy thân ở trong cái phòng vô cùng kinh khủng này, nhân tiện nói: “Tô công tử, nếu không có việc gì, ta… Liền đi xuống.”
Tô Chuyết quay đầu lại nói: “Lý Kim, ông cũng là nhân sĩ một vùng Điền Kiềm đi. Một nhóm các ông đều là người ở đó sao?”
Lý Kim không biết vì sao hắn hỏi như vậy, hồi đáp: “Có mấy người đến từ các nơi Thục Trung, Kinh Tương.”
Tô Chuyết “A” một tiếng, lại hỏi: “Bảo bối kia của các ông, rốt cuộc là làm thế nào đạt được?”