Con ngựa cưỡi tới còn buộc ở trong rừng cây bên đường, cũng để cho Tô Chuyết âm thầm may mắn một phen. Y cưỡi lên lưng ngựa, quật roi ngựa, nhanh chóng chạy đến trong thành. Dưới ánh mặt trời chói chang, tường thành cao lớn hiện ra hình thái nguy nga. Tô Chuyết ở cửa thành hỏi rõ phương hướng Xuân Thủy lâu, vừa mới vào thành, liền gặp được một người mà y không ngờ tới.
Tuấn mã phi như tên dựng thẳng thân lên ở giữa đường, còn người đang đứng trước ngựa lại không kinh hoảng chút nào. Nhưng Tô Chuyết đã sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Chờ khi thấy rõ người trước mắt, y không khỏi hô lên tiếng:
– Khúc cô nương!
Mặc dù Khúc Mai không mặc y phục dạ hành, nhưng vẫn toàn thân áo đen. Thần sắc nàng như trước rất lạnh lùng, nói ra:
– Thời gian của ta không nhiều, đi theo ta!
Nàng nói xong rồi lách mình vào trong một ngõ nhỏ bên cạnh. Tô Chuyết biết lúc này nàng xuất hiện, tất nhiên có việc không tầm thường. Hơn nữa Khúc Mai là cận vệ của Vệ Tú, nếu không có Khúc Mai ở bên cạnh, Vệ Tú sẽ không có bất kỳ bảo hộ an toàn nào. Bởi vậy Tô Chuyết không chút nào do dự, xuống ngựa theo sau lưng Khúc Mai.
Khúc Mai ngồi xuống ở một quầy trà nhỏ. Tô Chuyết trông thấy trên bàn đã bày một bình trà, hiển nhiên nàng đã đợi đã lâu. Tô Chuyết ngồi xuống liền hỏi:
– Khúc cô nương ở đây chờ ta sao?
Khúc Mai gật đầu, lại lặp lại một lần:
– Thời gian của ta không nhiều, chỉ có thể nói ngắn gọn.
Tô Chuyết không lên tiếng nữa. Khúc Mai nói:
– Đêm qua chủ nhân nói hơn ba mươi kẻ xuất hiện trên tiệc rượu trông rất khả nghi, nên sai ta nghĩ biện pháp theo dõi. Sau khi tiệc tan, chỗ có khách đi hết. Ta phát hiện tất cả những người kia mặc vào áo giáp, giả bộ như hộ vệ của Tổng đốc Hà Tướng quân rời khỏi Đường phủ!
Lông mày Tô Chuyết nhấc lên, nói:
– Trách không được người của Lạc Khiêm không thể phát hiện tung tích của bọn chúng, hóa ra là Hà Tướng quân vốn cùng một bọn với chúng!
Khúc Mai lại nói:
– Chủ nhân biết được tin tức này, rồi nói cho ta biết thông tin của ngươi, sai ta nhất định phải báo tin cho ngươi!
Tô Chuyết gật đầu, nói:
– Vệ cô nương quả nhiên là thông minh, liếc mắt đã nhìn ra mấu chốt của cả sự kiện, bọn chúng chính là những đầu lĩnh của ba mươi sáu động phủ!
Khúc Mai bỗng nhiên đứng dậy, nói:
– Lời đã đưa đến, ta phải đi!
Tô Chuyết đột nhiên hỏi:
– Chờ chút! Đường Mặc rốt cuộc là ai?
Thần sắc trên mặt Khúc Mai biến đổi, lại ngồi xuống, hỏi lại:
– Ngươi hỏi làm gì?
Tô Chuyết cười khổ một tiếng, nói:
– Chỉ là tò mò người mà Vệ Tủ lấy mà thôi!
Khúc Mai lạnh lùng đáp:
– Đường Mặc là thanh niên tuấn kiệt phủ Thành Đô, gia tài bạc triệu, tài hoa phong lưu. Hắn đã có thể kết giao văn sĩ, hòa mình cùng người có học thức. Cũng có thể mở tiệm rượu, tiệm thuốc, tiệm gạo, tiệm vải, đặt mua gia nghiệp trong thành. Cũng biết uốn mình theo người, xưng huynh gọi đệ cùng quan to quý nhân. Chẳng lẽ còn chưa đủ ư?
Tô Chuyết nói:
– Đương nhiên chưa đủ!
Khúc Mai cười khẩy nói:
– Nhưng ta lại cảm thấy đã đủ rồi. Chí ít còn tốt hơn ngươi rất nhiều!
Tô Chuyết mỉm cười, giống như hoàn toàn không nhận ra được lời trào phúng của nàng. Y nói:
– Từ lời nói và thần sắc của cô vừa nãy, ta có thể đoán được, cô nhất định biết điều gì nhưng không muốn nói cho ta!
Khúc Mai thở dài, nói ra:
-Nói cho ngươi thì làm được gì? Chủ nhân và Đường công tử đã thành thân, ta khuyên ngươi chớ nên mơ mộng viển vông nữa!
Tô Chuyết hừ lạnh một tiếng, nói:
– Cô không muốn nói, chẳng lẽ ta không tự điều tra được sao?
Khóe miệng Khúc Mai hất lên, nói:
– Tô Chuyết, ngươi không cần khích ta. Cho dù ta kể cho ngươi nội tình của Đường Mặc, ngươi cũng chẳng làm gì được hắn đâu. Ngươi còn nhớ Tứ thư sinh không?
Đôi lông mày Tô Chuyết nhíu lại, kinh ngạc nói:
– Tứ thư sinh? Đương nhiên nhớ rõ! Chẳng lẽ…
Khúc Mai nói:
– Thân phận của tứ thư sinh thần bí, trong chốn võ lâm chỉ nghe danh, không biết mặt. Vị Dịch Tinh thánh nhân Mạnh Thư Điền, ba năm trước đã chết theo Vệ Tiềm. Vị thứ ba Diệu Thủ thư sinh Tiêu Thủy Mặc, ở Thiếu Lâm cũng chết trên tay ngươi. Trừ ta ra, còn có một người thân phận càng thêm thần bí.
– Hắn chính là Đường Mặc?!
Tô Chuyết nói.
Khúc Mai gật đầu:
– Không sai! Đường Mặc danh xưng là Ngũ Độc thư sinh, xếp hạng thứ hai trong Tứ thư sinh, thuở nhỏ coi sách như mạng, kiến thức uyên bác. Bởi vậy nên cùng hàng Tứ thư sinh, bốn người chúng ta từng có một dịp tụ hội. Đường Mặc từng nói, nếu như không có chỗ sách đó, hắn tuyệt đối không sống qua một canh giờ! Hắn danh xưng Ngũ Độc, một đọc Chư Tử điển tịch, hai đọc sử gia đao bút, ba đọc Trang Lão Phật Thích, bốn đọc thi từ ca phú, năm đọc võ học huyền bí. Chỉ cần sách vở hắn từng đọc qua liền có thể ghi tạc vào trong ý nghĩ!
Tô Chuyết cười lạnh nói:
– Hắn có tài học như thế, không đi thi khoa cử, quả thật đáng tiếc!
Khúc Mai cũng cười lạnh:
– Tô Chuyết, bản lĩnh người này có khi còn hơn ngươi, ngươi có gì không phục?
Tô Chuyết như có điều suy nghĩ, nói:
– Trên đời này người để cho ta phục, e rằng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Một người giấu đầu lộ đuôi như hắn thì tính là gì!
Khúc Mai mới muốn mỉa mai vài câu, đột nhiên biến sắc, buột miệng:
– Nhanh như vậy! Đúng là âm hồn bất tán!
Tô Chuyết kỳ quái nói:
– Cô đang nói ai?
Khúc Mai đáp:
– Từ khi đi theo chủ nhân vào trong thành, liền có người trong bóng tối bám theo ta. Đến giờ ta cũng không thể tra rõ ràng kẻ này đến cùng là ai!
Tô Chuyết cũng không nhịn được thay đổi thần sắc, nói:
– Có thể bám theo Khúc Mai cô hơn một tháng, còn không để cho cô phát hiện thân phận. Kẻ này quả thật không đơn giản!
Khúc Mai nói:
– Không riêng gì ta, những chủ sự trên dưới Vọng Nguyệt lâu cũng đều đang bị giám sát!
Lông mày Tô Chuyết lại dựng cao hơn, nói:
– Xem ra không chỉ là một người, mà là một đám người! Hơn nữa bọn chúng thật sự không đơn giản!
Khúc Mai bỗng nhiên đứng dậy, nói:
– Ta phải đi!
Tô Chuyết gật đầu, chợt nhịn không được hỏi:
– Vệ Tú, nàng còn tốt chứ?
Khúc Mai giật mình, quay đầu lại nói:
– Không tốt!
Nói xong rồi biến mất trong dòng người trên đường.
Tô Chuyết cũng không phát giác được kẻ đang giám thị Khúc Mai, phong bế kinh mạch chẳng những ngăn cản nội lực của y vận hành, cũng làm cho lòng cảnh giác của y hạ thấp rất nhiều. Y ngồi tại chỗ nửa ngày, một hồi nghĩ đến thân phận của Đường Mặc, một lúc lại nhớ tới Vệ Tú, tiếp theo nghĩ đến Đoạn Lệ Hoa mất tích, kẻ hai mặt thần bí, nữ ni Minh Nguyệt. Thẳng đến lão bản quầy trà đến hỏi y còn muốn trà nữa không. Tô Chuyết mới tỉnh giấc, y nhìn xem thời giờ, đột nhiên nhớ tới ước hẹn ở Xuân Thủy lâu, đột nhiên đứng dậy. Lão bản quầy trà giật nảy mình, Tô Chuyết đã nhảy lên ngựa.
Xuân Thủy lâu cách đây rất xa, bên cạnh một con sông lớn ở gần ngoại ô phía bắc. Nơi đấy hoàn cảnh thanh tịnh, cũng không có bao nhiêu người ở. Người tới Xuân Thủy lâu cũng không phải là khách nhân bình thường. Tô Chuyết ngừng ngựa từ xa, trông thấy đằng trước Xuân Thủy lâu đã tụ tập khách quý. Rất nhiều người đứng trên sân trống trước lầu, ngóng nhìn bờ sông. Hiện nay cũng không có cảnh sắc xuân thủy, nhưng cũng có vẻ tráng lệ của trời đông giá rét.
Tô Chuyết đã không còn là “Ngưu Đức Quý”, rất khó trà trộn vào được, chỉ có thể nhìn xa xa. Buổi trưa đã đến, Đường Mặc và Vệ Tú đúng hẹn hiện thân. Hai người đúng như một đôi vợ chồng, đến mời khách nhân vào phòng cao cấp trong lầu. Đúng lúc này, trên đường lớn có hai hàng xe ngựa chạy tới. Tào phủ doãn và Hà Tướng quân cùng đến.
Người đến cuối cùng luôn luôn là tân khách tôn quý nhất. Đường Mặc và Vệ Tú đứng trước cửa ra vào, khom người đón chào. Tào phủ doãn ở trước, xuống xe trước. Đội ngũ Hà Tướng quân theo ở phía sau. Tô Chuyết liếc thấy một đội hộ vệ đằng sau Hà Tướng quân, từng tên thô mãng dữ tợn, bất ngờ chính là đầu lĩnh của ba mươi sáu động phủ mà đã trông thấy tối hôm qua!
(chưa xong còn tiếp.)