Thời gian trôi qua mấy ngày, Tô Chuyết lại trở về trên con đường nhỏ trước sơn môn Bạch Lộc Thư Viện, nhưng nội tâm càng trầm trọng hơn so với lần trước.
Y vừa mới trông thấy cổng lớn sơn đỏ của Bạch Lộc Thư Viện, chợt phát hiện vài bóng người trên đường. Mấy người đến gần thì mới thấy rõ, thì ra là Đông Phương Tiếu và mấy tên đệ tử Nho môn.
Phương Bạch Thạch và Tô Chuyết cũng không phải là đồ ngốc, trông thấy thần sắc trên mặt Đông Phương Tiếu thì âm thầm nâng cảnh giác. Phương Bạch Thạch xuống ngựa, chắp tay nói với Đông Phương Tiếu:
– Thì ra là Đông Phương huynh!
Kỳ thật tuổi tác của Đông Phương Tiếu còn nhỏ hơn hắn mười mấy tuổi, Phương Bạch Thạch hô như vậy chỉ là biểu thị một điểm kính ý cho đối phương, hi vọng đừng chọc phiền phức. Ai ngờ Đông Phương Tiếu không thèm giữ lễ tiết, gật gật đầu với Phương Bạch Thạch, nhìn xem Tô Chuyết trên lưng ngựa, cười nói:
– Phương Bạch Thạch, ta thấy ngươi rời đi hai ngày trước, thì biết nhất định là hung thủ lọt lướt! Ngươi làm tốt lắm, giao người cho ta, ngươi có thể đi trước làm việc được rồi!
Phương Bạch Thạch sững sờ, không ngờ là mình khiêm nhượng hữu lễ, Đông Phương Tiếu làm đệ tử Nho môn chính tông mà lại vỗ lễ như vậy, thậm chí còn trâng tráo. Hắn còn chưa lên tiếng, Tô Chuyết liền cười nói:
– Hóa ra cấp bậc lễ nghĩa của Nho môn chính là thế này. Hôm nay coi như là ta mở mang kiến thức!
Hai tay của y bị xích khóa sau lưng, không có Phương Bạch Thạch hỗ trợ ngay cả xuống ngựa cũng khó khăn. Nhưng bộ dáng của Tô Chuyết không hề giống như là một tù nhân, mà giống như y mới là chủ nhân nơi này vậy.
Đông Phương Tiếu đỏ bừng mặt, cả giận nói:
– Ngươi nói cái gì!
Tô Chuyết cười nói:
– Chẳng lẽ ta nói sai à?
Phương Bạch Thạch âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ, tên Tô Chuyết này đúng là không biết trời cao đất rộng, đến nước này rồi mà còn muốn đấu võ mồm với người của Nho môn.
Đông Phương Tiếu cười lạnh nói:
– Lễ phép là đối với người chứ không phải đối với chó, hay là gặp chó cũng phải biết lễ phép à?
Phương Bạch Thạch nghe xong cũng không kìm được run lên, Đông Phương Tiếu nói câu này chỉ là nói nhảm nhất thời, có lẽ là chỉ nói với Tô Chuyết. Nhưng người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Sao câu này nghe như là đang mắng cả Phương Bạch Thạch hắn vậy.
Phương Bạch Thạch trầm mặt xuống, lạnh lùng nói:
– Các hạ đang mắng tại hạ là chó hả?
Đông Phương Tiếu sững sờ, mặc dù biết là không nên nổi lên xung đột với người của Hoàng Thành Ti. Nhưng hắn ngày thường quen thói ngạo mạn, lúc nào thèm đặt người khác vào mắt chứ? Nếu Phương Bạch Thạch đã hiểu lầm, hắn cũng khinh thường giải thích, ngang nhiên nói:
– Ta nói ai, trong lòng người đó rõ ràng!
Sắc mặt Phương Bạch Thạch âm trầm, khóe miệng không ngừng cười lạnh. Tô Chuyết cũng không để ý, giống như là có một loại cảnh giới biết chịu nhẫn nhục.
Đông Phương Tiếu lại nói:
– Phương Bạch Thạch, Tô Chuyết để ta mang đi! Việc này ngươi làm rất tốt, nhị ca của ta sẽ hảo hảo cảm tạ ngươi!
Hắn nói xong liền muốn bước lên dẫn ngựa. Phương Bạch Thạch bỗng cản trước mặt hắn, nói:
– Tô Chuyết là phạm nhân của ta, sao có thể giao cho ngươi hử?
Đông Phương Tiếu sững sờ, dường như không ngờ là đối phương lại dám ngăn cản mình. Hắn phát cáu lên không ai ngăn nổi, bỗng dưng đánh ra một chưởng về phía ngực Phương Bạch Thạch.
Hai người cách nhau rất gần, một chưởng này đánh lại nhanh, Phương Bạch Thạch không hề có khả năng tránh được. Tô Chuyết trên ngựa cũng không khỏi lau một vệt mồ hôi vì Phương Bạch Thạch.
Liền nghe một tiếng “Phốc”, Phương Bạch Thạch quả nhiên không tránh thoát, hoặc là nói ngay cả tránh cũng không tránh. Đông Phương Tiếu một chưởng cứng rắn ấn vào ngực Phương Bạch Thạch. Đông Phương Tiếu không ngờ là một chiêu liền thành công, không khỏi cười nói:
– Thế nào? Phương Bạch Thạch, ngươi còn chưa tránh ra? Tự rước lấy đau khổ…
Hắn còn chưa nói hết lời, liền nghe Phương Bạch Thạch thản nhiên nói:
– Đông Phương lão đệ, ngươi làm gì đấy?
Khẩu khí của Phương Bạch Thạch bình thản, căn bản không giống như là vừa bị trúng một chưởng. Ngược lại giống như Đông Phương Tiếu đang gãi ngứa cho hắn vậy. Tô Chuyết trên ngựa không thể nhịn nổi cười, Đông Phương Tiếu lại giống như là ăn phải con ruồi, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Phương Bạch Thạch nói:
– Tô Chuyết đến đây là để điều tra triệt để vụ án Tăng môn chủ bị hại, ngươi còn lời gì muốn nói không?
Đông Phương Tiếu biết công phu của mình kém xa Phương Bạch Thạch, nói gì cũng chỉ tự rước lấy nhục. Hắn oán hận nói:
– Phương Bạch Thạch, ngươi chờ đó cho ta!
Hắn nói xong, dẫn người đi về hướng thư viên, rất nhanh liền đi vào thư viện.
Tô Chuyết cười nói:
– Phương bộ đầu đại triển thần uy, đánh bại thất quân tử của Nho môn! Quả thật là không tầm thường!
Phương Bạch Thạch dắt dây cương, lạnh lùng nói:
– Ngươi nên tiết kiệm miệng lưỡi một chút đi, chờ đi vào thư viện rồi nói với mấy tên kia!
Hai người không nói thêm lời nào, đi vào Bạch Lộc Thư Viện, bên trong trận địa đã sẵn sàng. Chẳng những sáu quân tử toàn bộ ở đây, ngay cả những học sinh đọc sách cũng không dọc sách, mà từng người cầm trường kiếm đứng thành hai hàng.
Tư Đồ Cao đứng ở trước nhất, lạnh lùng nói:
– Phương bộ đầu, tại sao ngài xuất thủ đả thương thất sư đệ của ta?
Tô Chuyết không nhịn được cười, nói:
– Ta từng thấy những kẻ không cần mặt mũi, nhưng còn chưa gặp qua người không biết xấu hổ như vậy!
Phương Bạch Thạch áp giải Tô Chuyết, đẩy sau lưng y, nói:
– Ngươi nói thêm một câu nữa, cũng đừng mơ tưởng ta sẽ giúp ngươi!
Tô Chuyết hậm hực ngậm miệng không nói. Phương Bạch Thạch chắp tay nói với Tư Đồ Cao:
– Tư Đồ huynh, ta nghĩ trong đó nhất định có chút hiểu lầm, vậy ta bồi tội cho các vị trước!
Tư Đồ Cao cũng biết Đông Phương Tiếu trước giờ luôn thích gây chuyện thị phi, thấy Phương Bạch Thạch chịu thua, cũng coi như là một bậc thang, thuận thế nói:
– Phương bộ đầu đã nói như vậy, ta cũng không dây dưa chuyện này. Chẳng qua Tô Chuyết là kẻ thù của chúng ta, Phương bộ đầu cũng nên ở lại đây chứ?
Phương Bạch Thạch nói:
– Thực không dám giấu giếm, lần này tại hạ mang Tô Chuyết đến đây, chính là muốn điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết Tăng môn chủ, bắt được hung thủ, cho mọi người một câu trả lời!
Thượng Quan Tuấn cười lạnh nói:
– Còn điều tra cái gì nữa? Chẳng phải liếc mắt là thấy ngay chân tướng à? Hung thủ chính là Tô Chuyết!
Phương Bạch Thạch lắc đầu nói:
– Vào đêm phát sinh án mạng, Tô Chuyết đang bị giam trong căn phòng ở sườn núi. Mà Tăng môn chủ bị hại ước chừng là cuối giờ Dậu đến giờ Tuất hai khắc (theo: Buổi tối bảy giờ đến tám giờ). Lúc đó, Tô Chuyết hoàn toàn không có khả năng đi giết người!
Thượng Quan Tuấn nói:
– Vậy cũng có thể là đồng bọn của hắn lẻn vào giết người!
Phương Bạch Thạch nói:
– Bạch Lộc Thư Viện thủ vệ sâm nghiêm như vậy, huynh đệ phụ trách canh gác đêm đó có từng thấy người ngoài đi vào không?
Thượng Quan Tuấn cứng lại, lập tức á khẩu không trả lời được. Đương nhiên hắn biết đêm hôm đó không có người nào vào thư viện, nhưng mà như vậy thì mình chưa đánh đã bại rồi.
Tư Đồ Cao trầm ngâm nói:
– Ý của Phương bộ đầu, hung thủ là người trong thư viện đúng không?
Phương Bạch Thạch không nói lời nào, Thượng Quan Tuấn lại cả giận nói:
– Nói hươu nói vượn! Người trong chúng ta sao có thể là hung thủ?
Tô Chuyết bỗng cười nói:
– Bất kể có phải hay không, cứ điều tra là biết!
Thượng Quan Tuấn cả giận nói:
– Nực cười! Chúng ta đường đường là người của Nho môn, mà còn là trong Bạch Lộc Thư Viện, sao lại để một tên bịp bợm giang hồ đến ăn nói xằng bậy?
Tô Chuyết cười nói:
– Ngươi ngăn cản đủ kiểu, có phải trong lòng có quỷ hay không?
Thượng Quan Tuấn khẽ giật mình, nói:
– Ai trong lòng có quỷ?
Tiếp theo liền không nhiều lời nữa.
Tư Đồ Cao trầm ngâm nửa ngày, Tăng Mạnh Thường chết rồi thì ở đây hắn có địa vị cao nhất. Con mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Cao, chờ hắn lên tiếng.
Tư Đồ Cao nhìn xem chúng huynh đệ, lại nhìn xem Tô Chuyết, trầm giọng nói:
– Tô Chuyết, ngươi thật sự có thể tìm ra hung phạm?
Tô Chuyết cười nhẹ nhõm, đáp:
– Ta sẽ hết sức nỗ lực!
Tư Đồ Cao nói:
– Được! Ta cho ngươi thời gian là hai ngày. Nếu như không tìm ra hung thủ, vậy ngươi chính là hung thủ! Đến lúc đó không chỉ có ngươi phải bồi thường tính mệnh, mà mấy vị bằng hữu của ngươi cũng phải chôn cùng theo!