Yến Linh Lung một thân một mình đi theo đoàn người Trình Hàm, ngày đi đêm nghỉ, càng đi càng gần hơn. Chưa qua một ngày thời gian đã đến chốn rừng thiêng nước độc. Mắt thấy sắc trời sắp chiều, chim mỏi về rừng, trên đường núi không có một người đi đường. Yến Linh Lung và Trình Hàm cách nhau khoảng một trăm bước, mà mấy chục người dưới tay cô cũng cách đó không xa.
Mắt thấy đoàn người Trình Hàm đi vào một quán trà nhỏ bên đường, Yến Linh Lung không khỏi nhíu mày. Cái gọi là đồng hành như thù, Yến Linh Lung liếc mắt liền nhìn ra quán trà kia lai lịch bất chính. Nơi này trước không đến thôn, sau không đến tiệm, cũng không phải là đường giao thông bắc nam, làm sao lại có người mở quán trà ở nơi đây? Bên trong rõ ràng là có trò gian. Buồn cười Trình Hàm quả nhiên là một bao cỏ, thế mà dẫn người vào cạm bẫy.
Nàng vui vẻ xem kịch, dứt khoát nhìn xem náo nhiệt một chút, để hai nhóm người đó đấu một trận trước, còn mình thì làm ngư ông đắc lợi. Nàng quyết định như thế, liền ngồi xuống một tảng đá lớn bên đường, quan sát tình hình trong quán trà.
Trình Hàm ngồi trong quán, gọi nước trà, ngược lại cũng ra dáng, cẩn thận kiểm tra trong nước trà có bỏ thuốc mê hay không. Những người đi theo đều là cao thủ trong tiêu cục, đi một ngày đường cũng cảm thấy mệt mỏi rã rời, lấy lương khô ra từ trong sọt, rồi bắt đầu ăn uống. Chuyến áp tiêu này quả thực vượt quá dự liệu của bọn họ. Nguyên bản áp tiêu đều là cờ xí rực rỡ, cưỡi ngựa cao to diễu võ giương oai. Một ít lũ cướp vặt trông thấy trận thế cờ hiệu sẽ bị khiếp đảm, nhượng bộ lui binh.
Nhưng hôm nay không chỉ không phất lên cờ hiệu, thậm chí cả ngựa cũng không cho cưỡi. Dựa vào hai bàn chân đi đến Kim Lăng, cái đó cần ăn bao nhiêu khổ cực chứ! Tất cả mọi người đều có vẻ chán nản. Nhất là Trình Hàm, vốn cho rằng chuyến này là thời cơ để mình dương danh. Ai ngờ chẳng những không thể nói cho người khác là mình tự áp tiêu, thậm chí ngay cả hành tung cũng không được để lộ. Điều này thực sự không hợp với tính cách của hắn, đúng là uất ức muốn chết.
Tiểu nhị quán trà nhiệt tình chào mời, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng dò xét giỏ trúc của mấy người. Trình Hàm đang kìm nén đầy bụng tức giận, trông thấy người này lén la lén lút, hét lớn một tiếng:
– Nhìn nhìn cái gì?
Tiểu nhị cười bồi đáp:
– Khách quan chớ giận, tiểu nhân chỉ tò mò trong cái gánh này là món hàng gì!
Trong lòng Trình Hàm nổi lên một chút nghi ngờ, ánh mắt run lên, lạnh lùng nói:
– Ngươi hỏi làm gì?
Tiểu nhị cười đáp:
– Chỉ là tùy tiện hỏi chút thôi, khách quan tức cái gì!
Trình Hàm vừa muốn nói chuyện, chợt nghe một tiếng hét lớn từ trong rừng cây bên đường. Đám người bị tiếng hét làm giật mình, cùng quay đầu nhìn xem. Chỉ thấy một đám đại hán khua cương đao xông ra khỏi rừng. Trình Hàm trừng hai mắt, liếc nhìn tiểu nhị quán trà. Hắn vốn cho rằng tiểu nhị này nhất định là cấu kết giặc cướp mở hắc điếm ở đây. Ai ngờ tiểu nhị kia lại rúc dưới mặt bàn, sợ đến run bần bật. Trình Hàm cười khẩy, thầm nghĩ: Nguyên lai là kẻ nhát gan!
Trình Hàm nhìn thấy tiểu nhị sợ đến như thế thì không quan tâm nữa, quay đầu nhìn đám đại hán kia, đảo mắt đã đi tới trước quán trà. Bọn thủ hạ đều đang nhìn mình, chờ mệnh lệnh. Lần đầu Trình Hàm áp tiêu liền gặp kẻ đến cướp tiêu, quả thực là không nghĩ tới. Bất quá hắn nín nhịn cơn tức một ngày, đang lo không có chỗ tiết.
Tên hán tử kia trầm giọng hô:
– Người trong tiệm nghe đây, ta gọi là Long Phi Hổ. Song Long trại chúng ta chỉ cần tiền không hại mạng! Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn đem thứ đang giá trên thân giao ra, ta sẽ thả cho các ngươi rời khỏi!
Trình Hàm đè lên chuôi đao bên hông, cả giận nói:
– Mao tặc từ đâu tới! Cũng không nhìn rõ bảng hiệu xem thử chúng ta là ai! Còn dám nói chuyện với ta như thế à!
Long Phi Hổ giận quá hóa cười, nói:
– Ờ, tiểu tử ngươi dáng dấp trắng trắng sạch sạch, không ngờ là còn có mấy phần cốt khí đó. Chỉ bằng ngươi nói câu vừa nãy, ta sẽ sửa trị ngươi trước tiên!
Dứt lời thì trợn mắt, làm bộ muốn lên.
Bọn thủ hạ của Trình Hàm liền muốn động thủ. Trình Hàm lại vung tay lên, quát:
– Tất cả mọi người chớ động! Ta muốn tự tay thu thập tên nhãi này!
Nói xong liền xông tới.
Yến Linh Lung quan sát từ đằng xa, bỗng nhiên trông thấy trong quán trà động thủ, không khỏi khanh khách nở nụ cười. Tứ Hải Minh Giang Châu phân đà, đà chủ Bành Thiên đến bên cạnh Yến Linh Lung, nói nhỏ:
– Yến minh chủ, chuyện này rốt cuộc là sao? Không ngờ còn có người khác đang ngấp nghé chuyến tiêu này!
Yến Linh Lung cười nói:
– Vừa vặn, cứ để bọn chúng đánh trước đã, rồi mới tới lượt chúng ta ra sân!
Bành Thiên gật đầu, ngưng thần quan sát một hồi, lại cau mày nói:
– Thế nhưng thuộc hạ thấy tên Long Phi Hổ kia võ công có vẻ cao hơn Trình Hàm rất nhiều, nhưng hai người giao thủ hơn mười chiêu ngược lại rơi vào hạ phong?
Sắc mặt Yến Linh Lung trầm xuống, cũng ý thức được lũ thổ phỉ tự xưng là Song Long trại chỉ sợ cũng không có đơn giản như thế. Chỉ thấy Long Phi Hổ dù bận vẫn ung dung, mỗi lần lưỡi đao của Trình Hàm miễn cưỡng sắp chém tới thân thể Long Phi Hổ, nhưng Long Phi Hổ lúc nào cũng mạo hiểm tránh thoát. Rất nhiều lần Trình Hàm cảm thấy hết sức đáng tiếc, nhưng lại không làm gì được đối phương.
Trình Hàm tức giận không thôi, đao chiêu trên tay cũng bắt đầu có chút tán loạn. Nhưng Long Phi Hổ lại vừa đánh vừa lui, trong miệng oa oa gọi bậy:
– Ôi chao, gặp phải cường địch… Đao pháp thật là lợi hại…
Trái lại Trình Hàm có chút buồn bực, rõ ràng không có cảm thấy mình chiếm được tiện nghi, nhưng không hiểu sao lại ép cho đối phương hoàn toàn không có sức chống đỡ. Đang lúc không nghĩ ra, chợt nghe Long Phi Hổ hét lớn một tiếng:
– Không ổn! Chạy mau!
Nói xong rồi nhảy về sau, vung tay lên, kêu gọi thủ hạ rời đi.
Trình Hàm một lần đánh lui cường địch, khí thế tăng mạnh, trong miệng hô to:
– Cẩu tặc chạy đâu!
Rồi múa đao đuổi sát. Đám thủ hạ lo lắng thiếu chủ xảy ra chuyện, vội vàng chạy theo. Chỉ có mấy người cẩn thận, trong lòng bất an, trước sau canh giữ bên cạnh giỏ trúc.
Ai ngờ tên tiểu nhị đang nấp dưới gầm bàn đột nhiên chui ra, đặt ngón tay trên miệng, huýt sáo kêu vang. Từ sau quán trà bất thình lình xuất hiện mười mấy người, lập tức vây quanh mười mấy người của Kim Đao tiêu cục và giỏ trúc. Nguyên lai Trình Hàm đoán không lầm, tên tiểu nhị này quả nhiên là đồng bọn của lũ cướp!
Bành Thiên kinh ngạc nói:
– Kế điệu hổ ly sơn hay lắm, bọn thổ phỉ này tuyệt đối không phải là hạng người hời hợt. Xem ra chúng ta muốn lấy chuyến hàng này không quá dễ đâu!
Yến Linh Lung nhớ tới lời dặn của Tô Chuyết, khóe miệng mỉm cười, nói:
– Ai bảo chúng ta muốn lấy hàng?
Bành Thiên ngạc nhiên, nhất thời không hiểu Yến Linh Lung có ý gì. Chỉ thấy trong quán trà người của Kim Đao tiêu cục hoảng sợ biến sắc, vội vàng kêu gọi đồng bạn. Mà tên tiểu nhị kia dẫn theo thổ phỉ đã bắt đầu lục lọi giỏ trúc. Mấy người tiêu sư bị bọn chúng dây dưa, ít không đánh lại đông, không cách nào ngăn cản. Mà những thổ phi này đúng là thâm tàng bất lộ, trước kia căn bản là tỏ ra yếu thế. Tiêu sư bị quấn lấy không cách nào đánh ra, cũng khó có thể lui bước.
Nhưng mà bọn cướp lật hết giỏ trúc cũng chỉ tìm thấy một ít vải vóc tạp vật, căn bản không có thứ đáng giá. Tên tiểu nhị kia lại huýt một tiếng dài, thanh âm truyền xa ra ngoài. Ở bên kia Long Phi Hổ và đám người Trình Hàm nghe thấy được, trong lòng Trình Hàm cả kinh, kêu lớn không tốt, muốn quay trở về.
Long Phi Hổ cười gằn một tiếng, nói:
– Nguyên lai thứ đó ở trên người ngươi, còn không giao ra!
Dứt lời đưa tay chộp về phía cổ áo Trình hàm. Một trảo này vô cùng nhanh nhẹn, so với lúc giao thủ vừa rồi quả thực như là hai người.
Trình Hàm giật nảy cả mình, hoàn toàn không ngờ tới, nhất thời quên né tránh, bị đối phương chụp được cổ áo, thuận thế kéo xuống. Áo trước ngực hắn mở ra, một chiếc hộp nhỏ từ trong ngực rơi xuống mặt đất “Ba” một tiếng. Nơi xa Yến Linh Lung trông thấy rõ ràng, nói một tiếng:
– Đến lúc rồi!
Thân hình mạnh mẽ lao ra ngoài, mục tiêu chính là chiếc hộp gỗ trên mặt đất.