Một đám bạn tốt của Tô Chuyết vội vàng bước lên đỡ. Yến Linh Lung ân cần nói:
– Thế nào?
Tô Chuyết nói không ra lời, chỉ khoát khoát tay, ra hiệu không sao. Mặc dù y chịu đựng luồng lực lớn này, toàn thân như muốn tan vỡ. Nhưng không có bị thương tới tính mệnh, đang cảm thấy sửng sốt, chỉ thấy Vô Ngã đứng tại chỗ công kích, trên mặt bỗng nở nụ cười.
Hắn hắc hắc cười lạnh mấy tiếng, cũng không biết là buồn bã hay là thống hận. Bỗng dưng Vô Ngã cảm thấy chân khí trong cơ thể chia chia hợp hợp, cuối cùng hóa thành sáu luồng chân khí. Hắn biết đây là sáu loại khí tức trong Lục Đạo Luân Hồi. Sáu loại khí tức này không ngừng tuần hoàn, hình thành một luồng khí xoáy bên trong thân thể. Khí lực toàn thân Vô Ngã đều bị vòng xoáy hút vào mà tan biến thành vô hình.
– Trời không giúp ta…
Vô Ngã tự lẩm bẩm.
Hắn quay sang Tô Chuyết mỉm cười, ngay cả tâm tình của mình cũng không biết ra sao. Vô Ngã bỗng cất bước đi về chỗ không người. Khí lực trên thân Vô Ngã đã dần dần không nhiều lắm, mỗi một bước đi, hai chân đều run lẩy bẩy.
Ngọc Nương bỗng hô:
– Chờ một chút!
Vô Ngã im lặng quay đầu. Đám người dường như cũng biết hắn muốn làm gì. Bởi vì trước mặt Vô Ngã chính là sườn núi cao vạn trượng.
Giọng nói Ngọc Nương có chút phát run:
– Đứa bé… Đứa bé còn chưa có tên…
Vô Ngã buồn bã cười một tiếng, bỗng dưng tâm tính kiên định xuống, cười lạnh nói:
– Đó không phải là con của ta! Ta còn chưa giành được thiên hạ, sao lại có con?
Hắn vừa nói, vừa cất bước về phía trước. Rốt cục đạp hụt một cước, từ trên bàn cờ cao trăm trượng mà thả người nhảy xuống vách núi.
Gió đêm gào thét, trên bàn cờ yên tĩnh im ắng, nhưng không thấy bóng dáng Vô Ngã đâu, giống như hắn chưa từng đến nơi này, thậm chí cũng chưa từng xuất hiện trên đời.
Trầm mặc hồi lâu, trên bàn cờ không ai lên tiếng. Dường như tất cả mọi người không tin Vô Ngã lại dùng loại phương thức này để kết thúc sinh mệnh của mình.
Đoàn Lệ Hoa nhỏ giọng nói:
– Hắn… Hắn chết thật rồi ư? Không phải là cố tình nhảy núi chạy trốn đấy chứ?
Tất cả mọi người đều biết sự tình ve sầu thoát xác của Phong Tòng Quy, trong lòng luôn luôn kiêng kị việc này.
Tô Chuyết chậm rãi lắc đầu, nói:
– Vô Ngã là người kiêu ngạo, thà rằng chết một cách oanh liệt, cũng sẽ không cầu sinh một cách cẩu thả!
Chu Thanh Liên gật đầu, nói:
– Một kích ban nãy đã làm chân khí trong cơ thể Vô Ngã hình thành tuần hoàn. Cho dù hắn không chết, cuối cùng khí lực toàn thân cũng sẽ bị hút khô. Hạng người kiêu ngạo như Vô Ngã tuyệt đối sẽ không chịu làm một phế nhân không thể động tay động chân!
Lại trầm mặc một hồi, Tô Chuyết chậm rãi đứng thẳng dậy, nhìn về phía Phong Tòng Quy xa xa. Giờ phút này Vô Ngã vừa chết, bên phe Tô Chuyết coi như là thắng lợi. Phong Tòng Quy và mấy chục tên thủ hạ, dù cho có lòng phản kháng cũng chỉ là chó cùng rứt giậu mà thôi.
Tất cả mọi người mờ mịt nhìn xem, không biết làm thế nào cho phải. Phong Tòng Quy bỗng cười:
– Tiếu Si nhi, ngươi cũng muốn để vi sư đi chết à?
Tô Chuyết bỗng nghe thấy Phong Tòng Quy kêu lên biệt hiệu thời thơ ấu của mình, không khỏi chấn động toàn thân. Năm đó bởi vì mình thích cười, Phong Tòng Quy thuận miệng gọi Tô Chuyết là Tiếu Si nhi, không ngờ qua mấy chục năm mà lão còn nhớ kỹ.
Tô Chuyết lắc đầu, nói ra:
– Ta làm sao sẽ ép sư phụ đi chết? Chỉ là…
Y quay đầu nhìn sang Tịnh Trần.
Tịnh Trần đã minh bạch tâm ý của Tô Chuyết, cười nói:
– Đúng lúc bần tăng giao ra chức vị phương trượng, toàn thân nhẹ nhõm, đang định dạo chơi thiên hạ. Vậy để bần tăng mang theo Phong tiên sinh cùng đi! Hi vọng ngã Phật từ bi có thể khoan thứ tội nghiệt của Phong tiên sinh!
Phong Tòng Quy nhướng mày, cả giận nói:
– Tô Chuyết, ngươi muốn giao ta cho con lừa trọc này ư?
Tô Chuyết không nói gì. Đối với hạng người như Phong Tòng Quy mà nói, thiên hạ không nơi nào có thể giam giữ lão mà không có sơ hở. Dã tâm của Phong Tòng Quy không chết, để Tịnh Trần mang theo lão rời xa trần tục cũng là biện pháp tốt nhất.
Tô Chuyết lấy ra một sợi dây thừng từ bên hông, bất ngờ chính là sợi dây ngày đó Lý Tuyên dùng để trói chặt Tô Chuyết. Về sau ở Giang Châu, sau khi tháo ra dây thừng, không ai chú ý, Tô Chuyết đã lặng lẽ giấu đi.
Tịnh Trần tiếp nhận dây thừng, chậm rãi tiến lên.
Một tên đại hán sau lưng Phong Tòng Quy giận dữ hét lên:
– Làm càn!
Vừa dứt lời, một viên thép tiêu đã cắm vào yết hầu của hắn. Hán tử kia cuối cùng không phát ra được một tiếng nào, suy sụp ngã xuống đất.
Mặc dù Tô Chuyết lề mề chậm chạp, nhưng người của Vọng Nguyệt Lâu lại hành sự như gió sấm. Kể từ đó, không còn ai dám phản kháng, tất cả đều im lặng cúi đầu, trơ mắt nhìn xem Tịnh Trần đem hai tay Phong Tòng Quy trói cùng một chỗ.
Phong Tòng Quy đảo mắt một vòng, ánh mắt rơi vào gương mặt Tô Chuyết, chợt cười ha ha, tiếng cười thê lương không gì sánh được. Lão nói ra:
– Tốt tốt tốt! Tô Chuyết, ngươi an bày phen này cũng coi như là tận tình tận nghĩa! Tốt…
Tịnh Trần chắp tay một cái với mọi người, nói:
– Bần tăng nhàn vân dã hạc, như vậy đi đây!
Tô Chuyết biết Tịnh Trần gánh chịu gánh nặng như Phong Tòng Quy, áp lực còn lớn hơn trước nhiều. Bởi vậy cũng không đành lòng cầu hắn làm gì nữa, chắp tay đưa tiễn.
Phong Tòng Quy đi đến bên cạnh Tô Chuyết, hắc hắc cười lạnh một tiếng, xích lại gần lỗ tai Tô Chuyết, nói ra:
– Ngươi cho rằng như vậy là đã thắng ta rồi hay sao? Tô Chuyết, ngươi mơ mộng quá rồi!
Tô Chuyết thản nhiên nói:
– Ông đã thất bại thảm hại, khó mà Đông Sơn tái khởi!
Phong Tòng Quy hừ lạnh một tiếng:
– Ngươi cho rằng ta đã hết người rồi sao? Hay là ngươi quên ta còn có một người?
Tô Chuyết nhướng mày:
– Ông nói là Triệu Lăng?
Trong lòng của y không khỏi có chút lo lắng. Triệu Lăng nhìn như ngây thơ đáng yêu, nhưng là một nhân vật lợi hại. Nhưng mà bây giờ tuổi tác còn nhỏ, chỉ cần chỉ bảo cẩn thận, có lẽ sẽ không bị Phong Tòng Quy dạy hư.
Y nói:
– Chẳng lẽ ông cho rằng một mình Triệu Lăng có thể tới cứu ông?
Phong Tòng Quy lại nói:
– Có lẽ Triệu Lăng không cách nào cứu ta, nhưng có thể mang đến cho ngươi phiền toái không nhỏ!
Lão dừng một chút, lại nói:
– Ngươi nhất định cho là có thể uốn nắn Triệu Lăng, đáng tiếc nàng giống như ngươi, đều không phải là phàm nhân! Ha ha ha…
Phong Tòng Quy cười lớn, cất bước rời đi. Trái tim Tô Chuyết nhảy một cái, nói:
– Ông nói vậy là có ý gì?
Phong Tòng Quy quay đầu, hơi có thâm ý nhìn xem Tô Chuyết, nói:
– Nhớ đấy, mọi sự đều phải chừa lại đường lui. Tựa như năm đó ta thu dưỡng ngươi từ trong ổ ăn mày vậy.
Tô Chuyết hỏi:
– Triệu Lăng rốt cuộc là ai?
Phong Tòng Quy quỷ dị cười một tiếng, nhưng không nói nhiều, nhanh chân bước về phía trước, ngược lại lôi kéo Tịnh Trần đi xa hơn, biến mất trong cửa đá.
Trong lòng Tô Chuyết tràn đầy cảm giác khó chịu, một nỗi nghi hoặc luôn luôn treo ở trong lòng khó mà tiêu tan. Hoa Bình nhìn ra sự lo lắng của y, khuyên nhủ:
– Tô Chuyết, đệ đừng nghe lão. Nói không chừng là lão cố tình để đệ suy nghĩ lung tung thì sao?
Tô Chuyết lắc đầu, vội hỏi:
– Thời điểm các ngươi tới, có nhìn thấy một cô bé gọi là Triệu Lăng trong một thôn nhỏ hay không?
Kết quả ai cũng lắc đầu, không biết vì sao. Yến Linh Lung nói:
– Trái lại chúng ta trông thấy nhân mã của Vô Ngã và Phong lão quỷ tự giết hại lẫn nhau trong một quán rượu, nhưng không nhìn thấy tiểu cô nương kia!
Trong lòng Tô Chuyết mơ hồ bao phủ một tầng mây đen. Hoa Bình nói:
– Tô Chuyết, đó chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, đoán chừng sẽ không có gì nguy hiểm đâu. Nếu như đệ thực sự lo lắng, vậy để ta dẫn người đi tìm!
Tô Chuyết lắc đầu, nói:
– Không cần, chúng ta còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Đoàn Lệ Hoa bỗng chen lời nói:
– Sư phụ, ta biết ngài muốn làm gì. Bây giờ bốn lộ khác đều có bố trí, cũng chỉ có tập kích Đại Liêu là ngài không tìm thấy người xử lý. Sư phụ, giao nhiệm vụ này cho ta đi!
Tô Chuyết cười cười, biết nàng có lòng tốt, cũng không đành lòng làm nàng phật ý, nhìn xem những người sau lưng nàng, hỏi:
– Bọn họ là ngươi mang tới hả?
Nói đến đây, Đoàn Lệ Hoa bỗng nhớ lại, từ trong ngực lấy ra một tấm lệnh bài bạch ngọc, nghiêm mặt nói:
– Tú tỷ tỷ bảo ta giao miếng ngọc bội này cho sư phụ! Từ giờ trở đi, Vọng Nguyệt Lâu thượng tam môn, Tụ Bảo lâu, Tung Hoành lâu, Vô Gian lâu, và hạ tam môn, Huyết Thứ lâu, Phong Nguyệt Lâu, Cáp Tử lâu, tất cả thuộc hạ, đều nghe sư phụ sai khiến!