Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 14 – Chương 27: Bí mật của Ngân phiếu

Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
Chọn tập

Trình Hàm ngồi ở một bên nghe thấy lời ấy, không khỏi “A” một tiếng. Tô Chuyết cười nhạt nói:

– Không sai, hai địa phương Kim Lăng và Giang Châu cách xa nhau mấy trăm dặm. Chu Quý kinh doanh buôn bán, Trình Minh Độ thì mở tiêu cục, có thể nói là hai ngươi không liên quan gì nhau. Thế nhưng ta điều tra được Kim Đao tiêu cục cũng chỉ bắt đầu hành động từ mười năm trước. Hơn nữa mỗi lần Chu Quý gửi tiêu đều tìm Kim Đao tiêu cục. Cũng chính bởi vì sự chiếu cố của khách hàng lớn như Chu Quý mà Kim Đao tiêu cục mới tích lũy được tài sản và danh vọng to lớn trong thời gian thật ngắn.

Trình Hàm nói:

– Các hạ đừng hòng nói bậy! Tên tuổi của Kim Đao tiêu cục chúng ta là một đao một thương liều mạng mà ra, căn bản không dựa vào người bên ngoài!

Tô Chuyết cười đáp:

– Dù cho phụ thân của các hạ có lợi hại hơn nữa, Kim Đao tiêu cục cũng không có khả năng dựa vào thời gian mười năm mà từ không xu dính túi cho đến thanh thế hiện giờ. Huống hồ đao pháp của Trình gia cũng xác thực không thể nói là tuyệt diệu. Bởi vậy ta liền hoài nghi phía sau Kim Đao tiêu cục và Chu Quý có cùng một người, chính là người này nâng đỡ Chu Quý và Kim Đao tiêu cục. Vì vậy ta liền muốn ra một cuộc bố cục, muốn để người phía sau màn lộ ra chân ngựa.

– Đương nhiên, hết thảy đều cần có một mồi nhử. Dĩ nhiên là một con mồi có thể dẫn dụ kẻ giật dây, đó chính là một quyển sách. Khi ở thôn Bách Lý, Chu Quý đã trộm hai quyển sách quan trọng của ta, sau này tìm hoài cũng không thấy. Nên ta hoài nghi là kẻ giật dây đã lấy mất, bởi vậy ta lợi dụng cuốn sách thứ ba làm mồi nhử dẫn hắn đi ra. Còn mồi nhử thứ hai, chính là năm vạn lượng ngân phiếu gây nên sự chú ý của người trong thiên hạ!

– Cái gì? Hóa ra đây đều là âm mưu của ngươi!

Trình Hàm cả giận nói.

Tô Chuyết cười đáp:

– Trước tiên các hạ đừng tức giận, hãy nghe ta nói hết. Năm vạn lượng ngân phiếu đó là ta tìm ra từ trên thi thể Chu Quý, vừa dễ dàng đưa cho Trình Minh Độ, cũng tạo thành náo động để người phía sau màn biết được chuyện này. Tất nhiên hắn sẽ cảm thấy hứng thú với đơn tiêu này, chỉ cần hắn ra tay ta liền có thể bắt được đuôi cáo của hắn. Nhưng mà ta lại không đoán ra ngân phiếu của Chu Quý có vấn đề. Kẻ giật dây tự nhiên hết sức rõ ràng, bởi vậy hắn không bị mắc lừa.

– Mà lúc đó ta đang ở Kim Lăng, từ trong miệng Tần Bộ đầu biết được vụ án ngân phiếu, đồng thời được huynh ấy ủy thác bắt đầu tiến hành điều tra. Về sau xảy ra một loạt án mạng, những người có quan hệ đến vụ án ngân phiếu chẳng những lần lượt bỏ mình, hơn nữa cả người vô tội liên lụy trong đó cũng khó thoát khỏi độc thủ.

Tần Lôi không nhịn được nói:

– Đệ nhanh đừng thừa nước đục thả câu, hung thủ đến cùng là ai? Chân tướng câu chuyện đến tột cùng là như thế nào?

Tô Chuyết cười đáp:

– Tần Bộ đầu đừng nóng vội, đêm nay tất cả mọi chuyện đã sắp rõ ràng! Bí ẩn ngân phiếu giả chúng ta đã giải khai, sơ hở ngay ở trên số hiệu. Kỳ thật những ngân phiếu giả đó cũng không phải là giả, mà là lấy số hiệu của năm tới ra để dùng!

Yến Linh Lung lớn tiếng nói:

– À! Ta đã hiểu! Thiên Hạ tiền trang sớm in ngân phiếu của năm tới, đem bạc sang năm lấy ra dùng!

– Không sai!

Tô Chuyết gật đầu nói.

– Đây chính là vì sao ngân phiếu không phải là giả, mà là sớm dùng ngân phiếu của năm tới. Kỳ thật chỉ cần khoản mức không lớn, chờ đến sang năm có người gửi bạc tiết kiệm, những ngân phiếu đó lại ra ngoài, điền vào chỗ thâm hụt, thần không biết quỷ không hay. Thế nhưng không biết tại sao ngân phiếu in chế năm nay lại đặc biệt nhiều, số bạc tham ô rất lớn, khiến Hộ Bộ phát hiện, mới xảy ra chuyện sau này. Đây cũng là vì sao Chu Quý đến thôn Bách Lý, ngân phiếu mang theo trên thân rõ ràng lại có vấn đề!

Tần Lôi bừng tỉnh đại ngộ nói:

– Hóa ra là vậy! Hèn chi không điều tra ra được ngân phiếu nào là thật, nào là giả! Cũng khó trách lần nào hung thủ cũng phải lấy đi quyển sách số hiệu bên trong tiền trang!

Tô Chuyết nói:

– Chu Quý chính là người thi hành kế hoạch từng bước tham ô bạc trắng. Ngân phiếu mà hắn in chế được thông qua tiền trang dưới tay hối đoái ra bạc trắng. Sau đó thông qua Kim Đao tiêu cục vận chuyển hết về Giang Châu!

– Giang Châu ư?

Đám người cả kinh nói.

Tô Chuyết gật đầu:

– Không sai! Tại sao Trình Minh Độ thường xuyên qua lại Giang Châu và Kim Lăng, mà vì sao lần nào cũng phải đặt chân ở gian khách sạn không đáng chú ý giữa tiền trang thành đông và phủ Chu Quý? Chính là vì vận chuyển bạc trắng cho kẻ chủ mưu!

– Thì ra là thế.

Tần Lôi gật đầu nói.

– Quả nhiên là một âm mưu to lớn! Thông qua loại phương pháp này, không qua mấy năm, chẳng những kẻ chủ mưu sẽ tàng trữ được tài sản kếch xù, lại còn khiến cho thiên hạ đại loạn!

Sắc mặt Tô Chuyết âm trầm, lạnh lùng nói:

– Không sai, hắn muốn cho thiên hạ đại loạn! Sau vụ án ngân phiếu, Thiên Hạ tiền trang gấp rút thu về ngân phiếu giả đã phân tán khắp nơi, chỉ còn lại năm trăm lượng ngân phiếu trong tay ta, chiếm được từ tay của Chu Quý đã chết. Ngụy Chu Lễ làm trợ thủ đắc lực của Chu Quý, tổng chưởng quỹ của Thiên Hạ tiền trang, chuyện ngân phiếu giả căn bản không có khả năng tránh được hắn. Bởi vậy kẻ chủ mưu phía sau màn đầu tiên bức tử Ngụy Chu Lễ.

– Hung thủ cho rằng làm như vậy sẽ không còn ai biết được chân tướng, ai ngờ trên tay ta vừa vặn có ngân phiếu giả. Ta cầm ngân phiếu đến Thiên Hạ tiền trang thành đông hối đoái, chưởng quỹ Tiền Thông nhớ rõ số hiệu lập tức phát hiện mánh khóe trong đó. Đương nhiên ông ta cũng biết gần nhất xảy ra vụ án ngân phiếu, bởi vậy lập tức hiểu được toàn bộ ngọn nguồn trong đó. Bất quá ông ta cũng không biết chủ sử sau màn chính là vị đại lão bản kia. Bởi vậy ông ta phái người giúp việc họ Trần đem ngân phiếu đưa cho lão bản sau màn. Mà ông ta đạt được chỉ thị là cứ hối đoái cho ta như thường! Mặc dù vị hắc thủ sau màn biết ta, nhưng không tới tìm ta, mà là giết chết Tiền Thông và người giúp việc họ Trần, cho rằng làm như thế có thể xong hết mọi chuyện.

Tần Lôi nói tiếp:

– Thế nhưng kẻ đó không ngờ rằng đệ còn có hai tấm ngân phiếu, nghe theo kế sách của ta, vào trong tiền trang của Vương Vĩnh Phúc hối đoái. Nhưng mà ngày đó chúng ta đã bố trí thiên la địa võng, căn bản không bắt được người, ngược lại khiến cho Vương Vĩnh Phúc cũng bỏ mạng. Chuyện đó rốt cuộc là như thế nào?

Tô Chuyết đáp:

– Hôm đó chúng ta đều thất sách. Lúc ấy Vương Vĩnh Phúc biết được ta muốn đổi mấy trăm lạng bạc ròng, hết sức cao hứng, không thèm nhìn ngân phiếu liền hối đoái cho ta. Ta chỉ cho là ông ta sơ ý chủ quan. Thế nhưng về sau biết được Vương Vĩnh Phúc đã làm chưởng quỹ vài chục năm, sao lại bởi vì khấu trừ mấy chục lượng bạc mà sơ ý thành như thế? Hiện tại ta mới nghĩ rõ ràng, Vương Vĩnh Phúc không phải là không chú ý tới ngân phiếu có vấn đề, cũng không phải là không bẩm báo cho lão bản sau màn!

– Cái gì? Thế nhưng hôm đó chúng ta nhìn chằm chằm vào, Vương Vĩnh Phúc và người giúp việc căn bản không rời khỏi tiền trang!

Tần Lôi khó hiểu nói.

Tô Chuyết cười lạnh đáp:

– Bọn họ đích xác không rời tiền trang, mà là lão bản sau màn lúc ấy ngay ở tiền trang!

– Ngay tại tiền trang?

Đám người cả kinh nói.

Tô Chuyết gật đầu nói:

– Không sai, bởi vì chủ mưu sau màn đã sớm nhận được tin tức rằng chúng ta sẽ ở bên ngoài tiền trang ôm cây đợi thỏ. Bởi vậy kẻ đó đã chạy tới tiền trang trước rồi. Kỳ thật Vương Vĩnh Phúc đã sớm đem ngân phiếu cho lão bản sau màn xem qua, đạt được chỉ thị giống như Tiền Thông. Sau đó hung thủ lại giết chết Vương Vĩnh Phúc ở hậu viện, rồi giả bộ thương gia phổ thông đi ra từ cửa chính!

Tần Lôi nghi ngờ nói:

– Nhưng mà hung thủ sao có thể nhận được tin tức trước đây? Không lẽ nào…

– Không sai!

Tô Chuyết khẳng định nghi ngờ của hắn, nói ra:

– Hung thủ căn bản không cùng một người! Ở trong chúng ta có gian tế của đối phương!

Tần Lôi cả giận nói:

– Kẻ đó đến cùng là ai?

Tô Chuyết nói:

– Tần Bộ đầu, từ trước đến nay huynh làm việc ngay thẳng cẩn thận, mưu kế như dụ rắn rời hang cũng không phải huynh muốn nghĩ là nghĩ ra được. Huynh còn nhớ được là ai đề ra cho huynh chủ ý đó không?

Tần Lôi cau mày nói:

– Ta nhớ được, buổi sáng hôm đó có người đề cập với ta một câu, ta mới nghĩ ra chủ ý ấy…

Tô Chuyết lớn tiếng nói:

– Gian tế chính là kẻ đó!

Chọn tập
Bình luận
× sticky