Vệ Tú nói xong lời kia thì trở lại lầu hai. Nhưng Tô Chuyết không đi theo nữa, y chợt nhớ tới những rương bạc trắng đã nhìn thấy đêm qua, đó không phải là mấu chốt của vấn đề sao?
Nghĩ tới đây, Tô Chuyết ngồi không yên, muốn tìm Lâu Loan hỏi một chút xem. Nhưng mà kỳ quái là, vừa rồi trong sòng bạc phát sinh chuyện lớn như vậy, ầm ĩ như vậy, Thế nhưng Lâu Loan từ đầu đến cuối không lộ diện, chẳng biết đi nơi nào rồi.
Tô Chuyết dạo qua một vòng phòng lớn, cũng không nhìn thấy bóng người của Lâu Loan đâu cả. Y đành phải hỏi một hạ nhân đứng ở cửa: “Lão bản nhà ngươi đi đâu rồi?”
Người kia sờ sờ đầu, nói: “Sáng sớm hôm nay đã không thấy rồi…”
Trong lòng Tô Chuyết cả kinh, vội nói: “Nhanh mang ta đi phòng của Lâu lão bản!”
Người kia do dự một chút, vẫn là quay người đi về phía hậu viện. Lâu Loan có một gian phòng riêng ở sòng bạc, nếu như ngủ lại sòng bạc thì sẽ ở trong gian phòng kia.
Tô Chuyết theo hắn lên lầu, đến cửa một gian phòng lớn. Người kia nhẹ nhàng gõ cửa phòng một cái, nói: “Lão bản, lão bản, Tô công tử muốn gặp ngài!”
Gõ nửa ngày, cũng không có ai đáp lại. Tô Chuyết đẩy cửa phòng, cửa phòng đóng kín, không nhúc nhích tí nào. Y lẩm bẩm nói: “Cửa phòng là khóa trái từ bên trong, chẳng lẽ…” Nghĩ tới đây, suy nghĩ chẳng lành bao phủ trong lòng.
Y không lo được quá nhiều, dùng sức đụng cửa, phá tan cửa phòng. Đã nhìn thấy ở đối diện Lâu Loan ngồi ngay ngắn trước bàn sách, chỉ là hai mắt hắn trợn lên, sắc mặt tím xanh, máu tươi chảy ra từ miệng mũi.
Tình hình này quỷ dị vô cùng, gã sai vặt trực tiếp bị dọa đến co quắp ngã xuống đất, lên tiếng kêu to. Tô Chuyết tiến lên thăm dò hơi thở Lâu Loan, lại bất đắc dĩ lắc đầu. Lâu Loan đã chết hồi lâu, thân thể cũng lạnh rồi.
Ở trên bàn sách trước mặt Lâu Loan, bày một bầu rượu và một ly rượu không. Ngọn nến trên giá đã cháy hết, một chồng sáp dầu chảy xuống trên bàn.
Tô Chuyết nhìn xem tử trạng Lâu Loan, cầm lấy bầu rượu ngửi ngửi, rượu là rượu ngon, nhưng trong ly rượu kia lại có một mùi vị khác thường. Bên cạnh chén rượu rơi vãi chút bột màu trắng, Tô Chuyết dùng ngón tay dính lấy, để gần lỗ mũi ngửi ngửi, lẩm bẩm nói: “Là độc dược…”
Tiếng thét chói tai của gã sai vặt đưa tới những người khác trong viện. Không bao lâu, tất cả mọi người đều biết, đều chạy qua. Quần hùng vừa quên thảm án ngày hôm qua, thì phát hiện Lâu Loan cũng đã chết, không khỏi lấy làm kinh hãi.
Tình hình hiện trường hết sức rõ ràng, là Lâu Loan uống độc tự vẫn. Nhưng để Tô Chuyết không nghĩ ra là, tại sao Lâu Loan phải tự sát? Hôm qua hắn còn không có bất kỳ dấu hiệu tự sát gì, trên bàn sách cũng không để lại bất luận di ngôn nào.
Người ngoài châu đầu ghé tai, mỗi người nói một kiểu, nhưng phần lớn đều là mười phần không hiểu. Lâu Loan thân là lão bản sòng bạc Vạn Lợi, không chỉ eo quấn bạc triệu, hơn nữa rất có thể lực trên giang hồ, làm sao lại đột nhiên bỏ xuống hết thảy, tự vẫn bỏ mình?
Tô Chuyết vẫn còn biết một sự kiện so với người khác, đó chính là đêm qua Lâu Loan còn ở trong gian viện kia sắp xếp người niêm phong để bảo tồn ngân lượng, hiển nhiên là muốn làm chuyện gì quan trọng. Nếu hắn còn có chuyện chưa làm xong, làm sao lại đột nhiên tự sát đây?
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng thở dài, Tô Chuyết quay đầu nhìn lại. Nguyên lai Vệ Tú đã tới, nàng nhìn xem thi thể Lâu Loan, sắc mặt ảm đạm. Trông thấy Vệ Tú, không biết tại sao, Tô Chuyết tựa hồ có thể cảm nhận được sự thương cảm trong nội tâm của nàng.
Có lẽ Lâu Loan và nàng quen biết, chết thảm như vậy, ai cũng sẽ khó chịu. Vệ Tú hỏi: “Tô công tử, Lâu thúc thúc đã tự sát sao?”
Tô Chuyết gật đầu, nói: “Chiếu theo tình hình này đến xem, tựa hồ chỉ có tự sát mới giải thích được.”
Trong quần hùng ngay tức khắc có người phản bác: “Đang yên đang lành, sao Lâu lão bản phải tự sát chứ?”
Người này nói ra nghi ngờ trong lòng Tô Chuyết, làm Tô Chuyết cũng cứng họng, không cách nào trả lời. Y nhìn xem mặt Lâu Loan, chợt phát hiện trên mặt hắn có hai hàng nước mắt, Tô Chuyết có chút kỳ quái, nhớ tới nước mắt trên mặt Âu Dương Cát, giữa hai điều này hẳn là có liên hệ gì?
Y thở dài, khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn một cây bút đặt ở mép nghiên mực trên bàn sách, bút lông sói dính mực nước, đã đông lại. Cây bút này hiển nhiên là Lâu Loan viết xong sau đó tiện tay kê lên, nhưng trên mặt bàn không có giấy viết sách vở gì, thậm chí ngay cả một mảnh giấy cũng không có.
Hắn nâng lên tay của Lâu Loan, quả nhiên phát hiện trên đầu ngón tay có một chút vết mực. Điều này nói rõ Lâu Loan xác thực đã viết gì trước khi chết, nhưng bất kể là viết gì, ở trên bàn sách thậm chí trong cả căn phòng đều không nhìn thấy một tia dấu vết.
Đây là một điểm dáng ngờ mới, Tô Chuyết nhíu mày, Rốt cục là Lâu Loan viết gì? Hắn muốn nói cho chúng ta biết gì đây? Hắn tiện tay tìm kiếm một lượt trên giá sách ở bàn đọc sách, chỉ thấy mấy quyển sách không quan trọng, cũng không phát hiện vật hữu dụng.
Mà kỳ quái nhất chính là, trong phòng không có một lá thư và bản sổ sách nào. Đây đối với Lâu Loan mà nói, thật sự là không thể tưởng tượng. Tô Chuyết càng lúc càng sinh nghi, một lỗ thủng lớn như thế, khiến y hoài nghi Lâu Loan căn bản không phải tự sát, mà là bị người khác giết chết. Nhưng theo tình hình hiện trường thì lại khó mà giải thích, hung thủ làm thế nào hạ độc giết hắn, sau đó rời khỏi gian phòng.
Bỗng nhiên có người nhỏ giọng nói ra: “Các vị nói xem, Lâu Loan có thể cũng bị lệ quỷ của Lưu Phi giết chết hay không a?”
Người ngoài nguyên bản còn chưa liên hệ tới chuyện ngày hôm qua, nghe hắn nói như vậy, lập tức cảm thấy lưng phát lạnh, từng trận gió lạnh, phảng phất thật sự có lệ quỷ đang đứng sau lưng mình. Hôm qua bí ẩn mật thất kia còn vắt ngang trong lòng, Lâu Loan cũng chết không rõ ràng ở trong căn phòng khóa trái, việc này tựa hồ chỉ có dùng lệ quỷ giết người mới giải thích được.
Vệ Tú lớn tiếng nói: “Mọi người chớ nên nghi thần nghi quỷ, sáng nay tiểu nữ đã nhận được bồ câu đưa tin, thuyền của Vệ phủ sẽ tới rất nhanh, đến lúc đó mọi người có thể rời khỏi nơi này!”
Nhưng lời này không làm bỏ đi lo nghĩ trong lòng mọi người, Đỗ Thanh Phong đứng ra hỏi: “Vệ tiểu thư, không phải chúng ta không tin được cô. Chỉ là hiện tại đã chết ba người rồi, nhưng một chút đầu mối cũng không có, tất cả mọi người đều cảm thấy bất an a! Nếu như không nhanh chút rời khỏi chỗ này, không chừng chúng ta đều phải bị quỷ hồn Lưu Phi hại chết a?”
Bỗng nhiên có một giọng nói âm dương quái khí nói ra: “Đỗ chưởng môn không làm việc trái với lương tâm thì đâu sợ quỷ gõ cửa. Ngày đó ngươi tựa hồ đã từng nói châm chọc Lưu Phi, trách không được ngươi sợ đến toát mồ hôi lạnh ra!”
Đỗ Thanh Phong quay đầu muốn tìm xem là ai mỉa mai, nhưng mà nhìn một vòng lại phí công, đành phải lớn tiếng mắng: “Thằng ranh con nào ở sau nói bậy? Chư vị đang đứng đều có mặt vào đêm hôm đó, có ai đứng ra thay Lưu Phi nói chuyện không? Nếu thật sự là lệ quỷ Lưu Phi trả thù, ta xem tất cả mọi người đều chạy không thoát đâu!”
Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người trầm mặc. Trên tiệc tối hôm đó, Lưu Phi thế đơn sức bạc, chuyện bị Âu Dương Cát nhục nhã có thể nói là rõ mồn một trước mắt. Trong lòng mọi người đều dâng lên một luồng khí lạnh, lo sợ bất an.
Tô Chuyết bỗng nhiên nói ra: “Chuyện này căn bản không phải lệ quỷ gì đó trả thù, mà là người làm! Đỗ chưởng môn, làm phiền ông tập hợp tất cả mọi người đến đại sảnh chờ, một người cũng không thể thiếu, hung thủ ngay bên trong chúng ta!”
Rất nhiều người hít vào một hơi, mọi người vốn dĩ là không cách nào tưởng tượng nổi, cuối cùng Tô Chuyết đứng ra nói một câu nói làm an lòng mọi người. Đỗ Thanh Phong vội vàng chiêu hô đám người theo lệnh làm việc, toàn bộ đến tập hợp ở phòng lớn sòng bạc.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Tô Chuyết, hiện nay còn rất nhiều nghi vấn khó mà giải thích, nhưng tựa hồ thời gian đã tới không kịp để y tỉ mỉ suy tư. Bỗng nhiên nơi xa truyền đến một tiếng kèn lệnh, vang liền ba tiếng.
Trong viện có người kêu lên: “Thuyền Vệ phủ tới rồi! Mọi người được cứu rồi!”
Tô Chuyết lại bắt đầu lo lắng, thầm nghĩ: “Không còn kịp rồi!”