Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 3 – Chương 13: Lá thư then chốt

Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
Chọn tập

Quần hùng nghe Tô Chuyết bỗng nhiên kéo chuyện đến Vạn Thương, cũng thấy kinh ngạc. Tô Chuyết lại cười nói với Vân phu nhân: “Phu nhân chẳng lẽ không kỳ quái, vì sao tin tức các người đặt chân đến chỗ này, lại truyền đến tai của Vương Bá Thành nhanh như vậy?”

Vân phu nhân có chút mê hoặc, nghe đến đó đột nhiên tỉnh ngộ, nói ra: “Cậu nói là… Là ông ta…”

Tô Chuyết gật gật đầu, nói ra: “Không sai, chính là Vạn Thương đã truyền tin tức! Kỳ thật, thời điểm khi tại hạ hiểu rõ Vương Bá Thành và Tiêu Bằng động tay chân trên thư tín, tại hạ vẫn cho là Tiêu Bằng đã truyền tin tức. Thế nhưng điều này có chút không hợp với lẽ thường, bởi vì Tiêu Bằng đã đạt tới mục đích, không cần làm loại chuyện này. Vì vậy sáng nay tại hạ đến hỏi Vương Bá Thành, quả nhiên dưới sự chất vấn của tại hạ, Vương Bá Thành xác nhận chính là Vạn Thương cho hắn tin tức!”

Vạn Thương buột miệng mắng: “Đánh rắm đánh rắm!”

Tô Chuyết nói: “Vạn bang chủ, kỳ thật từ hôm qua ta đã bắt đầu hoài nghi ông, ông biết vì sao không? Đầu tiên, Cầm Long Bang của ông cách nơi này không xa, tại sao trái lại đến sau đám người Hoài Thiện đại sư? Chắc hẳn là ông muốn hai nhà Vân, Vương trước tiên đánh đến lưỡng bại câu thương, như vậy mới tốt cho ông ngư ông đắc lợi chứ? Tiếp theo, phàm là hảo hữu được hai nhà mời đến đây, đâu phải là không muốn điều giải mâu thuẫn, biến chiến tranh thành tơ lụa, cho nên đều là đơn độc đến đây. Thế nhưng Vạn bang chủ ông lại mang theo mấy chục bang chúng, còn thêm đao thêm thương, vậy đây không phải dụng ý khó dò là gì?”

Đám người ồn ào, nghĩ không ra Vạn Thương lại giấu dã tâm bực này. Vạn Thương tức giận chỉ tay mắng: “Ngươi ngươi ngươi, thuần túy là nói hươu nói vượn. Ta mang theo bang chúng, cũng bởi vì nhận bọn họ mời, đến đây trợ quyền. Tới chậm, là bởi vì trong lòng do dự, không muốn hỏng tình nghĩa với hai nhà. Chẳng lẽ như vậy cũng có lỗi sao?”

Tô Chuyết nói: “Ồ? Nói như vậy, Vạn bang chủ còn là một mảnh hảo tâm rồi? Thế nhưng ta lại không rõ, ông muốn giúp Vương gia, hay là giúp Vân gia? Nếu như ông muốn trợ giúp Vân gia, vì sao phải lộ tin tức cho Vương Bá Thành? Nhưng nếu như ông một lòng trợ giúp Vương gia, vậy chuyện mập mờ không rõ giữa ông và Vân phu nhân là thế nào đây?”

Vân phu nhân giật nảy cả mình, đứng lên trừng mắt nhìn Tô Chuyết hơn nửa ngày, nói không ra lời. Vạn Thương càng là cứng họng, không cách nào đáp lại. Người ngoài bỗng nghe tin tức quan hệ bất chính bực này, hơi giật mình, không khỏi chỉ trỏ, âm thầm cười trộm. Điều này khiến Vạn Thương và Vân phu nhân càng thêm xấu hổ, xấu hổ vô cùng. Tô Chuyết nhìn thần sắc hai người này, trong lòng thầm nghĩ: “Quả nhiên đoán không sai!”

Vân phu nhân thẹn quá hoá giận, lạnh lùng nói ra: “Tô công tử cậu nói hươu nói vượn, phá hư danh tiết của ta, rốt cục có mục đích gì?”

Vạn Thương cũng mắng: “Chuyện này tất cả đều là nói bừa, như không lấy ra được chứng cứ, đừng trách ta chém ngươi thành vạn mảnh!”

Tô Chuyết nói: “Đương nhiên ta có chứng cứ rồi.” Nói xong, từ trong tay áo lấy ra một phong thư, giao đến trong tay Hoài Thiện, nói ra: “Hôm qua tại hạ đã hỏi Vương Trọng Bình, lá thư mà Vân Thâm trả lời thư khiêu chiến còn ở đó hay không. Cậu ta lại nói, năm ngoái trong nhà bị trộm, lá thư này đã không thấy. Tại hạ âm thầm cảm thấy có chút kỳ quái, Vương Bách Sơn là một quân nhân, phòng sách của hắn cũng chỉ đặt chút đồ cổ tranh chữ. Thế nhưng gã trộm này chỉ trộm chút đồng tiền con dấu bình thường, tranh chữ quý giá lại không lấy một món, ngược lại còn làm mất lá thư trên bàn. Vì vậy tại hạ liền mời Trọng Bình cầm tới toàn bộ thư tín qua lại trong phòng sách của Vương Bách Sơn.”

“Rạng sáng hôm nay, Vương Trọng Bình trở về, tại hạ liếc mắt liền thấy lá thư này. Lá thư này là Vân Thâm gửi cho Vương Bách Sơn vào tháng chạp năm trước, vừa vặn là một phong thư cuối cùng trước lá thư khiêu chiến. Nguyên bản tại hạ coi gã trộm kia là Vương Bá Thành, mục đích đương nhiên là tiêu hủy lá thư khiêu chiến đã bị Tiêu Bằng động tay chân. Bởi vì đây là ước định lẫn nhau của hai người bọn họ, đồng loạt tiêu hủy chứng cứ bất lợi với đối phương, khiến việc này muôn đời không rõ chân tướng!”

“Thế nhưng khi tại hạ nhìn thấy lá thư này, liền sinh ra hoài nghi. Nếu thật là Vương Bá Thành làm, vậy hắn cũng quá quy củ rồi, hẳn là lấy đi những lá thư gần đây mới đúng. Bởi vậy tại hạ biết, Vương Bá Thành xác thực lợi dụng việc này tiêu hủy chứng cứ, những gã trộm kia lại là người khác. Thế là mấy người chúng ta trong đêm đem tất cả thư sắp xếp lại, quả nhiên phát hiện trong đống thư thiếu đi duy nhất lá thư mà Vạn bang chủ gửi!”

Vạn Thương giật mình, mồ hôi trên mặt ào ào rớt xuống dưới.

Hoài Thiện khó hiểu nói: “Đây là chuyện gì xảy ra?”

Tô Chuyết mỉm cười đáp: “Vãn bối phỏng đoán, kẻ trộm kia chính là Vạn Thương, mà mục đích thực sự của ông ta chính là trộm những lá thư kia. Theo suy đoán của vãn bối, ở trong thư Vạn Thương nhất định là khuyên Vương Bách Sơn cùng làm một chuyện lớn. Thế nhưng đến cùng là chuyện gì, vãn bối lại không biết, bất quá bây giờ có thể từ trong lá thư này đoán ra được. Vạn bang chủ chỉ biết trộm thư mà mình gửi tới, lại không để ý đến một lá này. Vân Thâm nói ở trong lá thư, Vương Bách Sơn khuyên hắn thuận theo mệnh trời, đồng mưu phú quý, này lại không hẹn mà hợp với lời khuyên của Vân phu nhân. Bọn họ nói chỉ cần ba người Vân Thâm, Vạn Thương và Vương Bách Sơn cùng làm xong đại sự, liền có quyền thế vô tận.”

“Ta nghĩ đây chính là nội dung trong bức thư mà Vạn Thương trộm chứ? Ông thuyết phục Vương Bách Sơn, muốn thông qua Vương tiền bối thuyết phục Vân Thâm, vậy mới có một lá hồi âm như thế. Thế nhưng ta lại kỳ quái, tại sao Vân phu nhân lại biết chuyện của các người đâu? Nếu bà ta và Vương Bách Sơn có lui tới, vậy Vương Bách Sơn đâu cần phiền toái như vậy, tự mình đến khuyên. Cho nên bà ta nhất định cấu kết với Vạn bang chủ ông!”

Vạn Thương không phản bác được, Vân phu nhân càng là mặt xám như tro. Vân Tiểu Cẩm đột nhiên nói với Vân phu nhân: “Mẫu thân, đó đều là thật sao?”

Vân phu nhân không cách nào đáp lại, mắt thấy ánh mắt tràn ngập oán hận của Vân Tiểu Cẩm, nhất thời tim như bị đao cắt. Trong quần hùng có người đứng dậy hướng Vạn Thương quát: “Tên tiểu nhân này, vậy mà câu dẫn vợ của bạn tốt, thật sự là mất hết tính người!” Người ngoài nhao nhao phụ họa mắng to.

Vạn Thương mờ mịt nhìn bốn phía, ánh mắt cuối cùng rơi xuống trên mặt Tô Chuyết. Ông ta đột nhiên thẹn quá hoá giận, thầm nghĩ: “Tất cả đều là do gã tiểu tử này!” Nghĩ xong, biến sắc, phóng người lên, vọt hướng Tô Chuyết.

Tô Chuyết sớm đoán được ông ta sẽ như thế, vội vàng lui lại hai bước. Hoa Bình che trước người hắn, một bên khác Hoài Thiện sớm đã rời ghế nghênh đón, miệng quát: “Muốn hành hung sao?” Nói xong một chưởng đánh phía eo Vạn Thương.

Vạn Thương không thể không xoay người ngăn cản, hai người liền đánh nhau. Ngoài cửa đệ tử Cầm Long Bang thấy đã đánh, nhao nhao rút ra binh khí vọt vào. Trong phòng quần hùng thấy, nghĩ thầm, vậy còn được. Nhao nhao xuất thủ nghênh tiếp.

Đám người Cầm Long Bang chỉ là bang chúng bình thường, làm sao địch nổi quần hùng, không bao lâu từng người bị chế phục. Vạn Thương nghe thấy động tĩnh, tâm thần hoảng hốt, trên tay chiêu thức hơi loạn. Hoài Thiện nheo mắt nhìn ra sơ hở, một chỉ điểm tại huyệt Chương Môn bên eo Vạn Thương. Vạn Thương khí kình tiết hết, nhất thời toàn thân không lấy sức nổi. Hai người đằng sau lập tức tiến lên, đè lại Vạn Thương.

Hoài Thiện chắp tay trước ngực, cả giận nói: “Nghiệt chướng, phạm sai lầm còn không biết hối cải, thật sự là tội không thể tha!”

Tô Chuyết tiến lên phía trước nói: “Vạn bang chủ, kỳ thật lá thư này căn bản không thể chỉ ra chuyện của các người, nếu ông kiên quyết phủ nhận, thì một chút biện pháp ta cũng không có. Đáng tiếc ông quá không giữ được bình tĩnh, làm như thế, chính là tự chui đầu vào lưới!”

Vạn Thương lửa giận công tâm, hét lớn: “Thằng nhãi ranh! Thằng bỉ ổi!”

Tô Chuyết mỉm cười, nói: “Hiện tại ông có bằng lòng hay không nói ra chuyện ông muốn thuyết phục Vân Thâm, nói với chúng ta một chút?”

Vạn Thương nghiến răng nghiến lợi, cả giận nói: “Ngươi si tâm vọng tưởng! Nhạc Dương Vương sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Ông ta hô hai tiếng, đột nhiên một ngụm máu nóng dâng lên, xông thẳng trán. Vạn Thương trừnghai mắt, không ngờ tắt thở rồi.

Chọn tập
Bình luận
× sticky