Tô Chuyết vừa dứt lời, chỉ thấy hàn quang lóe lên, một thanh trường kiếm phóng qua đâm thẳng về phía Gia Luật Hùng Tài đang không chút nào phòng bị.
Thấy tình hình này, Tô Chuyết cũng không lo được lời dặn dò của Chu Thanh Liên và Ngọc Nương, kình lực trong cơ thể lưu chuyển theo ý thức, bật dậy xông ra ngoài.
Chuôi kiếm này nhanh như tia chớp, mà Tô Chuyết lại còn nhanh hơn tia chớp. Y từ sau đến trước, dùng ra tuyệt học bình sinh, trước khi chuôi kiếm này đâm vào thân thể Gia Luật Hùng Tài thì Tô Chuyết đã chạy đến đẩy Gia Luật Hùng Tài ngã nhào xuống đất.
Tất cả mọi người đều bị động tĩnh từ nơi này hấp dẫn, bất ngờ trông thấy trong rừng cây chẳng biết lúc nào xuất hiện một đám người mặc áo xám bịt mặt. Binh khí trong tay những kẻ này đủ loại kiểu dáng, tạo thành trận hình nửa vòng tròn, vây quanh Tô Chuyết và Gia Luật Hùng Tài.
Những kẻ này đúng là đến ám sát Gia Luật Hùng Tài!
Tô Chuyết không kịp đứng dậy, thích khách cầm kiếm sau lưng đã liên tục đâm ra mười sáu chiêu, mỗi một chiêu đều giáng xuống nơi yếu hại của Gia Luật Hùng Tài. Tô Chuyết nằm dưới mặt đất, nắm lấy áo choàng của Gia Luật Hùng Tài, không ngừng né tránh.
Lúc này Chu Thanh Liên cũng đã chạy tới, một cục đá trong tay đột nhiên bắn về phía thích khách kia. Người kia hơi dừng tay một chút, Tô Chuyết có khoảng trống, đạp mạnh một cước lên mông Gia Luật Hùng Tài, đạp hắn bay vào giữa quân Tống.
Đám người Quách Uy lập tức mạnh mẽ bảo vệ Gia Luật, trận địa sẵn sàng đón quân địch. Lũ sát thủ kia thấy thế thì đều chạy sang bên đó bao vây.
Tô Chuyết bò dậy, tên cầm kiếm oán hận trừng mắt nhìn Tô Chuyết. Tô Chuyết cảm giác ánh mắt này dường như vô cùng quen mắt, trong đầu xuất hiện một ý niệm, người này khẳng định đã từng gặp mặt khi ở Trác Châu năm đó. Y bật thốt lên hô:
– Ngươi là người của phái Thiên Lang!
Nhưng người kia hoàn toàn không đáp lời, lợi kiếm trong tay đâm càng nhanh hơn. Tô Chuyết thấy kiếm pháp của hắn lăng lệ, nhất thời khó mà tới gần. Mà kiếm của Tô Chuyết thì còn để dưới gốc cây đằng kia, đành phải không ngừng né tránh.
Chợt nghe được Ngọc Nương hô một tiếng:
– Tiếp kiếm!
Chỉ thấy nàng một tay ôm đứa bé, một tay cầm kiếm trong tay ném lên không trung. Ngọc Nương không đủ sức lực, khó mà ném nổi cây kiếm nặng như vậy. Tô Chuyết kề sát đất lăn một vòng, miễn cưỡng tiếp được kiếm.
Nhưng kẻ này tấn công quá nhanh, Tô Chuyết nhất thời khó mà rút kiếm ra. Mười mấy tên sát thủ đột nhiên chia thành mấy đường trực tiếp đánh về phía Gia Luật Hùng Tài. Một đường khác thì phóng về phía Ngọc Nương.
Bọn hắn trông thấy Ngọc Nương là phụ nữ mà còn ôm một đứa bé, cho là nhân vật trọng yếu nào đó, một lòng muốn chế trụ nàng. Chu Thanh Liên quay người che chở Ngọc Nương, không loạn chút nào.
Trong lòng Tô Chuyết mơ hồ bất an, bọn chúng đều là cao thủ phái Thiên Lang, võ công không phải tướng sĩ bình thường có thể so sánh. Quả nhiên, bên tai Tô Chuyết vang lên tiếng kêu gào không dứt, quay đầu nhìn lên, bên phía Gia Luật Hùng Tài đã có vẻ không chống nổi.
Trong tai Tô Chuyết nghe được người phe mình kêu thảm, trong lòng kịch chấn. Y đột nhiên nhảy về phía sau, thuận thế rút kiếm ra. Hai thanh kiếm trong nháy mắt tấn công gần mười chiêu, hai thanh đều là bảo kiếm chém sắt như chém bùn, vậy mà bất phân thắng bại.
Bọn kỵ binh trải qua bối rối trước kia, lúc này đều đã chậm rãi khôi phục trận hình. Chỉ bằng mấy chục kẻ này cũng khó có thể lấy được hiệu quả. Kẻ đang đối kiếm với Tô Chuyết bỗng dưng huýt sáo lên, đám người áo xám đồng thời lui lại.
Tô Chuyết hừ lạnh một tiếng:
– Muốn đi à!
Rồi theo sau triền đấu.
Nhưng mà vừa mới vận khí, y chợt cảm thấy trái tim đau nhói, trong nháy mắt khí lực toàn thân dường như biến mất sạch. Tô Chuyết đưa tay ôm ngực, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, trơ mắt nhìn xem bọn áo xám bình yên rút đi.
Chu Thanh Liên phát giác sự khác thường, không kịp quản những thứ khác, vội vươn tay cầm mạch môn Tô Chuyết, cả kinh nói:
– Tại sao mạch tượng lại có độc?
Ngọc Nương cũng lấy làm kinh hãi, vội vàng từ trong bọc quần áo lấy ra dược thảo nhét vào miệng Tô Chuyết. Tô Chuyết điều tức một trận rồi mới thoáng chuyển biến tốt đẹp.
Lúc này Hạ Thanh Phong tiến lên bẩm:
– Tô tiên sinh, chúng ta bị đánh trở tay không kịp, có bảy tám huynh đệ bất hạnh gặp nạn.
Tô Chuyết gật đầu, thần sắc có chút buồn bã, thở dài:
– Là ta không tốt… Ta sớm nên nghĩ đến người của phái Thiên Lang nhất định ở gần đây.
Quách Uy cả giận nói:
– Những kẻ này có lai lịch gì, dám chọc lên đầu chúng ta. Chúng ta nhất định phải đại chiến với bọn chúng một trận!
Tô Chuyết khoát khoát tay, nói:
– Nơi này là nội địa Đại Liêu, quân canh giữ Đại Đồng phủ nhất định sẽ xuất động lục soát núi, nơi đây không nên ở lâu. Hạ tướng quân, để các huynh đệ ăn nhanh một ít lương khô, chúng ta lập tức lên đường!
– Đi hướng nào?
– Hướng bắc!
Tô Chuyết nói xong câu này liền cảm giác có chút phí sức, nhắm hai mắt lại.
Chu Thanh Liên không nhìn thấy biểu lộ của Tô Chuyết, nhất thời cũng không rõ ràng đến cùng xảy ra chuyện gì. Ngọc Nương nói:
– Chắc là hắn cứ vận công riết, dẫn đến phệ tâm cổ sớm điêu vong!
Chu Thanh Liên lấy làm kinh hãi:
– Không phải có tầm một tháng sao? Làm sao mới qua ba bốn ngày đã bắt đầu điêu vong rồi!
Ngọc Nương lớn tiếng nói:
– Nào có ai bình thường trúng kịch độc mà còn chém chém giết giết giống như hắn?
Hai người hết sức kích động, tiếng nói truyền xa ra ngoài, để mấy người Hạ Thanh Phong và Quách Uy không khỏi nổi lòng nghi ngờ.
Tô Chuyết “Xuỵt” một tiếng, nói khẽ:
– Hai người nhỏ giọng một chút, chớ để bọn họ nghe thấy!
Ngọc Nương tức giận quay đầu sang chỗ khác. Cuộc ám sát ban nãy khiến cho trong lòng mọi người đều phủ lên một tầng mây đen. Có lẽ hai lần đánh lén thành công để mọi người đắc ý quên hình, nên không nhận thức được chiến đấu chân chính chỉ mới vừa bắt đầu mà thôi.
Dọn dẹp xong xuôi, Hạ Thanh Phong liền dẫn người lên đường. Tô Chuyết xem xét địa đồ, nghiên cứu nửa ngày. Nhưng địa hình hướng bắc đã không có địa đồ kỹ càng hơn, khó mà xác định lộ trình chuẩn xác. Tô Chuyết cũng chỉ có thể tính toán sơ lược phương hướng đại khái, đi được tới đâu hay tới đó.
Gió bấc bỗng thổi mạnh hơn, đêm xuống càng thêm rét lạnh. Mặc dù mọi người sớm đã chuẩn bị dự định chịu khổ, nhưng như cũ cảm thấy vô cùng thống khổ.
Tô Chuyết không dám chủ quan chút nào, đi nửa đêm rốt cục phát hiện một sơn cốc. Nơi này có thể tránh gió, hơn nữa cách Đại Đồng phủ cũng chỉ hơn trăm dặm. Tránh xa nơi người ở, khả năng bị phát hiện cũng nhỏ hơn rất nhiều.
Tất cả mọi người tới đây nghỉ ngơi chỉnh đốn đơn giản, rất nhiều người dựa chung một chỗ ngủ thiếp đi. Nhưng mà hàn khí lớp lớp thế này, tất cả mọi người đều vừa ngủ gà ngủ gật, vừa lạnh run người. Tô Chuyết thấy tình hình này, nhịn không được thở dài, xem như bây giờ mình đã cảm nhận được chinh chiến gian khổ xưa nay.
Gia Luật Hùng Tài nhích lại gần, cười ngượng ngập nói:
– Tô tiên sinh, Tô công tử, Tô đại hiệp, rốt cục các vị muốn đi đâu?
Hắn chưa bao giờ rời khỏi cửa dưới loại khí trời này, toàn thân cóng đến phát run.
Tâm trạng Tô Chuyết đang không vui, lạnh lùng nói:
– Chúng ta đi nơi nào mắc mớ gì tới ngươi? Ngược lại cũng không có người ngăn cản ngươi, ngươi tự đi là được!
Gia Luật Hùng Tài cười bồi nói:
– Tô đại hiệp chớ phát cáu rồi, ta tuyệt đối sẽ không đào tẩu đâu! Nhưng mà Tô đại hiệp chung quy cũng nên nói cho ta một chút chứ?
Tô Chuyết thở dài, nói:
– Chúng ta mang ngươi về thượng kinh, gặp mặt phụ thân ngươi, có được hay không?
Thần sắc trên mặt Gia Luật Hùng Tài thay đổi mấy lần, nhất thời nghĩ mãi không rõ quan hệ lợi hại trong đó, không biết trả lời như thế nào, sợ chọc giận Tô Chuyết.
Tô Chuyết lại thở dài một hơi, nói:
– Hi vọng chúng ta còn có thể sống mà đi tới đó!
Gia Luật Hùng Tài sững sờ, không đợi hắn nghĩ rõ ràng, chỉ nghe thấy tiếng vang sưu sưu. Sắc mặt Tô Chuyết nghiêm nghị, thanh âm này cũng không xa lạ gì, đúng là thanh âm bắn tên!