Phong Tòng Quy và Vô Ngã liếc nhau một cái, Tô Chuyết đưa ra yêu cầu này đích xác không tính là quá phận. Dù sao Tô Chuyết cũng là hậu nhân của Đại Đường Lý thị còn sót lại, là người kế thừa hợp pháp của tòa bảo tàng đấy.
Tô Chuyết cũng không có chờ bọn hắn thương cảm, lại nói:
– Các ngươi không còn cách nào khác, chỉ có mang theo ta mới có thể phá giải cơ quan tìm ra bảo tàng bằng tốc độ nhanh nhất, cũng giảm bớt rất nhiều phiền phức cho các ngươi!
Phong Tòng Quy hừ nhẹ một tiếng:
– Ngươi mà tốt bụng như thế à?
Tô Chuyết thản nhiên nói:
– Ta đã rơi xuống tình trạng như này, ông cảm thấy ta còn có mưu đồ gì hay sao?
Phong Tòng Quy cười lạnh:
– Coi như ngươi muốn giở trò gian, cũng chẳng thoát khỏi con mắt của ta!
Lão nói với Vô Ngã:
– Đã như vậy, chúng tranh thủ thời gian chuẩn bị đi, hai ngày sau xuất phát!
Vô Ngã gật đầu:
– Tốt!
Con mắt của Phong Tòng Quy xoay chuyển, lại nói với Tô Chuyết:
– Tô Chuyết, hai ngày này ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt trong viện tử này đi, có đòi hỏi gì thì Triệu Lăng đều sẽ sắp xếp thỏa đáng, không cần ngươi tự ra cửa!
Lão nói xong liền gọi Triệu Lăng ra ngoài. Tô Chuyết biết như vậy là muốn giam lỏng mình ở đây. Nhưng mà Tô Chuyết cũng không thể tránh được, đành phải khẽ cười khổ.
Vô Ngã liếc nhìn Tô Chuyết, cũng không biết là nhớ đến đủ loại tình cảnh đấu đá khi xưa, hay là nhớ tới quang cảnh ba người đứng thế chân vạc trước đây không lâu. Hắn thở dài thườn thượt, quay người bước ra ngoài.
Ai ngờ Tô Chuyết lại đi theo ra ngoài, Vô Ngã nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, liền dừng lại trong viện.
Hai người chỉ trầm mặc chốc lát, Tô Chuyết mở miệng trước:
– Không ngờ là ngươi có thể đột phá được quyển thiên đạo, quả thật là đáng mừng! Ta luyện đến câu “Hạo khí tồn nhất tâm, thần quang chiếu u tuyền”, mà phần sau luôn luôn cảm thấy khó mà đột phá…
Vô Ngã khẽ giật mình, thì ra Tô Chuyết đến bàn luận võ học. Đối với việc này, Vô Ngã cũng thầm cảm giác có chút đắc ý. Hắn cười nói:
– Thực không dám giấu giếm, thời điểm ta luyện đến đấy cũng chẳng hiểu ra sao. Sau này ta bế quan mấy ngày, trầm tư suy nghĩ, cuối cùng mới đột phá chướng ngại, đạt đến cảnh giới hoàn mỹ viên mãn!
Đương nhiên Vô Ngã sẽ không nói cho Tô Chuyết là mình đột phá chướng ngại bằng phương pháp nào. Nhưng Vô Ngã rất hi vọng Tô Chuyết cầu xin hắn, trên đời chỉ có Tô Chuyết và hắn là luyện công phu giống nhau. Bởi vậy cũng chỉ có khi Tô Chuyết cầu mong xin dạy thì Vô Ngã mới có thể thu được nhiều thỏa mãn hơn.
Nhưng Tô Chuyết lại không có bao nhiêu hứng thú. Dù sao bây giờ y đã trúng kịch độc của Vô Ngã, làm sao còn có thể dính vào quan hệ với võ công?
Tô Chuyết bỗng nói ra:
– Vô Ngã, ngươi thật sự cho rằng chỉ cần dựa vào cái thứ gọi là bảo tàng kia là có thể lấy được thiên hạ hay sao?
Vô Ngã cười nhạt nói:
– Có gì mà không thể?
– Chẳng lẽ ngươi không biết, từ xưa đến nay, kẻ được dân tâm là được thiên hạ. Mà bây giờ thiên hạ Đại Tống ngày càng vững chắc, mưa thuận gió hoà, sao có thể nói loạn là loạn?
Tô Chuyết không hiểu mà nói.
Vô Ngã cười ha ha, nói:
– Tô Chuyết, lẽ nào mấy tháng nay ngươi thực sự chỉ lo đào mệnh, cũng không hề chú ý tới thế cục thiên hạ à?
Tô Chuyết suy nghĩ, nói:
– Ngươi nói là mấy lời đồn gần đây nhất hay sao? Nghe đồn là, Khiết Đan, Đảng Hạng, Thổ Phiên, đều đã xuất binh, xâm chiếm biên cảnh Đại Tống.
Vô Ngã cười nói:
– Đó cũng không phải là lời đồn, mà là sự thật!
Tô Chuyết thở dài, nói:
– Bây giờ đã vào đầu mùa đông, căn bản không phải là thời điểm tốt để tác chiến. Phương bắc, Tây Bắc còn có địa vực Thổ Phiên, đều thâm thụ nỗi khổ giá lạnh. Sao bọn hắn lại hồ đồ xuất binh vào lúc này chứ?
– Hừ! Lúc mà người khác cho là không xuất binh, thì chính là thời điểm tốt nhất để xuất kỳ bất ý (hành động bất ngờ)! Tam lộ đại quân này chính là ngoại hoạn (*). Lý Tuyên tạo thế ở Giang Nam, kích thích dân biến. Phong Tòng Quy rải lời đồn trong triều, khiến quân thần nghi kỵ. Đây được coi là nội ưu. Năm lộ đại quân này đủ để rung chuyển căn cơ Đại Tống!
(*) Ngoại hoạn: họa xâm lược
Tô Chuyết thở dài:
– Dục loạn giả, tất tiên tự loạn chi (*). Năm lộ đại quân thì hai lộ phía sau mới là sát chiêu lợi hại nhất!
(*) Dục loạn giả, tất tiên tự loạn chi: Muốn kẻ địch rối loạn, trước hết phải khiến kẻ địch nội chiến.
Vô Ngã và Phong Tòng Quy mưu tính hồi lâu, lấy Trung Nguyên đại địa làm bàn cờ, các quốc gia các dân tộc làm quân cờ, thủ bút lớn như thế chỉ sợ là đệ nhất nhân từ xưa đến nay. Nghĩ tới đây, Vô Ngã càng lúc càng hưng phấn hăng hái. Hắn lớn tiếng nói:
– Vệ Thắng và hoàng tử Liêu quốc Gia Luật Hùng Tài giao tình không cạn, hiện giờ Liêu hoàng già yếu, quốc sự phải dựa vào vị hoàng tử này. Vệ Thắng đến đó liên hệ, Khiết Đan đương nhiên sẽ xuất binh. Sư huynh Vô Pháp của bần tăng chính là Thổ Phiên Pháp Vương, hưng binh cũng không khó. Vô Thiên sư huynh du lịch các quốc gia Tây Vực, bằng vào bộ công pháp cổ du già, được nhiều giáo phái như Cảnh giáo, Bái Hỏa giáo, đạo Hồi phụng làm thánh hiền. Bộ lạc Tây Bắc nhiều người mê tín, có Vô Thiên sư huynh du thuyết, bọn hắn tự nhiên cũng sẽ xuất binh. Còn Đông Nam à, chỉ cần Lý Tuyên tạo thế thành công, rải tin tức rộng rãi, những hành vi cướp bóc kia sẽ thực sự trở thành việc làm của triều đình, thuận thế hưng binh, bộ hạ cũ của Nam Đường nhất định sẽ hưởng ứng bốn phía.
Tô Chuyết thở dài thật sâu, trong mắt thần sắc lo lắng càng đậm. Y nói ra:
– Không phải tộc ta, trong lòng ắt nghĩ khác. Các ngươi mượn nhờ lực lượng từ Khiết Đan, Thổ Phiên, cần biết thỉnh thần thì dễ những tiễn thần khó đấy. Lẽ nào các ngươi không sợ đến lúc đó sẽ khó mà thu nhập tàn cuộc hay sao?
Tô Chuyết nhìn Vô Ngã chằm chằm, nhìn thấy trên gương mặt tuấn mỹ kia lộ ra nụ cười cao thâm mạt trắc, bỗng nhiên có chút hiểu được. Y cả kinh nói:
– Chẳng lẽ, ngươi đã sớm nghĩ kỹ biện pháp thu tràng? Mục đích của ngươi căn bản không chỉ là Đại Tống thôi!
Vô Ngã gật đầu nói:
-Không sai! Cái gì mà Khiết Đan, Thổ Phiên, Đảng Hạng? Chẳng qua đều là quân cờ trong tay ta mà thôi. Bọn hắn khai chiến với Đại Tống, kết quả dều chỉ là lưỡng bại câu thương. Đến lúc đó, ta muốn đánh xuống một lãnh thổ rộng lớn!
Tô Chuyết nhìn xem thần sắc của Vô Ngã, mặc dù trong lồng ngực Tô Chuyết không có chí hướng lớn như Vô Ngã, nhưng cũng có thể bị Vô Ngã lây nhiễm. Nhưng mà khát vọng vĩ đại này lại không để Tô Chuyết cảm thấy cao thượng. Y nhẹ nhàng thở dài:
– Vô Ngã, dã tâm của ngươi thực sự là quá lớn, muốn chiếm toàn bộ mọi thứ… Cần biết tình thâm bất thọ, tuệ cực tất thương (1), cương giả dịch chiết, cường cực tắc nhục (2)…
(1) Tình thâm bất thọ, tuệ cực tất thương: mối tình sâu đậm thường không kéo dài, người quá thông minh ắt sẽ bị tổn thương.
(2) Cương giả dịch chiết, cường cực tắc nhục: cứng thì dễ gãy, quá mạnh mẽ tất chịu nhục.
Tô Chuyết cảm thán vài câu này, cuối cùng lại thở dài nói:
– Chỉ là đáng thương vô số bách tính, phải trả một cái giá đau thương vì hùng đồ bá nghiệp của các ngươi. Chiến sự nổ ra, không biết phải có bao nhiêu người trôi giạt khắp nơi, mệnh tang tha hương… Khả liên vô định hà biên cốt, do thị thâm khuê mộng lý nhân (3)…
(3) Thương thay xương trắng bờ Vô Định,
Giấc mộng phòng khuê vẫn ngóng tình.
Vô Ngã hừ lạnh một tiếng, trên mặt có chút khinh thường. Hắn vốn cho rằng Tô Chuyết chính là người có đại trí tuệ, không ngờ lại nói ra những lời như vậy.
– Lòng dạ đàn bà!
Vô Ngã cười lạnh.
– Nhất tướng công thành vạn cốt khô! Từ xưa đến nay, người thành đại sự, ai mà không phải lấy thi hài của ngàn vạn người làm ngôi vua? Năm đó tổ tiên của ngươi Thái Tông Hoàng Đế, thiên cổ nhất đế, lưu danh bách thế. Nhưng hắn chẳng phải cũng dính máu tươi của huynh đệ mình mà leo lên bảo tọa hay sao?
Vô Ngã thở dài, lại nói:
– Tô Chuyết, tục ngữ nói, thương lãng chi thủy thanh hề, khả dĩ trạc ngô anh; thương lãng chi thủy trọc hề, khả dĩ trạc ngô túc (4). Thế giới này vốn chính là mạnh được yếu thua, làm sao ta và ngươi có thể ngoại lệ chứ?
Vô Ngã nói xong, nhanh chân rời khỏi viện tử. Hắn hi vọng Tô Chuyết có thể minh bạch đạo lý này, như vậy mới có thể có trở thành người hữu dụng đối với hắn.
Tô Chuyết sửng sốt nửa ngày, lúc này mới xoay người trở về phòng. Trải qua lần trò truyện này, Tô Chuyết dường như càng thêm trầm mặc ít nói, chẳng biết là bởi vì rất bị xúc động, hay là có tâm sự riêng. Hai ngày sau, Tô Chuyết từ đầu đến cuối ở lại trong phòng, một bước cũng không ra khỏi cửa.
Người phụ trách trông coi Tô Chuyết mặc dù cảm thấy kỳ quái, không biết Tô Chuyết chơi trò gì trong phòng, nhưng cũng không quá quan tâm, mặc kệ hắn đi.
(chưa xong còn tiếp.)
(4)
Thương Lang chi thuỷ thanh hề,
Khả dĩ trạc ngô anh.
Thương Lang chi thuỷ trọc hề,
Khả dĩ trạc ngô túc.
Nước sông Thương Lang trong chừ,
Có thể giặt dải mũ.
Nước sông Thương Lang đục chừ,
Có thể rửa chân ta.
Đây là một bài đồng dao lưu truyền ở nước Sở đời Xuân Thu, còn có tên là “Thương Lang ca” 滄浪歌. Bài này đầu tiên được Mạnh Tử chép trong “Ly Lâu thiên” 離婁篇. Khổng Tử khi qua nước Sở cũng từng nghe qua bài này và lấy để dạy học trò. Trong “Ngư phủ ca” 漁父歌, Khuất Nguyên cũng có dẫn ý của bài này. Về mặt hình thức, loại ca này có ảnh hướng lớn tới sự hình thành và phát triển của Sở từ về sau.
• Bài ca Ngư Phủ của Khuất Nguyên
Khuất Nguyên bị đuổi, dạo trên bờ đầm, vừa đi vừa ngâm, vẻ mặt tiều tuỵ, dáng người gầy còm.
Ông chài trông thấy liền ướm hỏi: “Tam Lư đại phu đấy phải không? Vì sao mà đến nông nỗi ấy?”
Khuất Nguyên bèn đáp lại ung dung: “Mọi người đều say, mình ta tỉnh, khắp đời đều đục, mình ta trong, vì thế mà bị đuổi.”
Ông chài nói: “Thánh nhân không câu nệ, theo đời mà biến thông. Mọi người đều say, sao không uống tràn cho ngây ngất đi? Khắp đời đều đục, sao không theo dòng mà sục ngàu lên? Lại cứ nghĩ sâu làm cao, để đến nỗi bị đuổi nào!”
Khuất Nguyên nói: “Ta nghe, người mới gội thì phủi khăn, người mới tắm thì giũ áo, ai lại đem tấm thân trong vắt, mà nhuốm lấy nhớp nhơ của vật? Thà nhảy xuống dòng Tương, chôn trong bụng thuồng luồng, sao lại đem cái tiết sáng ngời mà vùi vào bụi bặm của đời?”
Ông chài tủm tỉm cười, chèo thuyền mà đi. Hát vang sông: “Nước Thương Lang trong a, thì ta giặt khăn đầu; Nước Thương Lang đục a, thì ta rửa chân vào.” Chèo thuyền thẳng đi, không nói thêm gì.