Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 4 – Chương 6: Thơ thách đố

Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
Chọn tập

Thẩm Điền thế mà biết hung thủ tới chơi, Tô Chuyết đối với chuyện này cũng nghĩ mãi không thông. Tống Thái lại đột nhiên nói: “Hôm qua lão gia nhìn qua một phong thư, mới phân phó tiểu nhân như vậy.”

Lão rốt cục nói được một câu hữu dụng, Lưu Vấn Thiên mắng: “Sao lão không nói sớm!”

Tống Thái vẫn cưỡng từ đoạt lý đáp: “Đại nhân ngài cũng có hỏi đâu!”

Lưu Vấn Thiên cũng lười phát cáu với lão, chỉ đành phải nói: “Lá thư này ở đâu? Tranh thủ thời gian lấy tới!”

Tống Thái nói ra: “Lá thư này ngay tại trong phòng sách của lão gia, là lão gia nhận.”

Lưu Vấn Thiên lớn tiếng nói: “Lá thư này nhất định là hung thủ gửi tới, còn không mau đi tìm!”

Tô Chuyết lại thở dài, thầm nghĩ: “Tên hung thủ này làm việc chu đáo, chỉ sợ lá thư này đêm qua đã bị hắn lấy đi.” Y nhất thời không có đầu mối, trong đầu không ngừng tưởng tượng tình hình đêm qua, lại tìm không thấy dấu vết để lại. Bỗng nhiên một đoạn vết mài trên ghế ánh vào tầm mắt Tô Chuyết, đó là một đoạn vết tích của dây gai mài ra, mài mất một khối nước sơn trên ghế dựa.

Tô Chuyết ngồi xổm người xuống, duỗi ngón tay so sánh một chút, quả nhiên có độ dày không sai biệt lắm với vết dây hằn trên tay chân Triệu Ngôn. Tô Chuyết thầm nghĩ: “Hắn vậy mà dùng cùng một sợi dây thừng, hơn nữa chiếu theo vết mài này cùng vết dây hằn trên tay chân Triệu Ngôn đến xem, sợi dây này nhất định rất thô ráp.”

Tô Chuyết thở dài, nói với Lưu Vấn Thiên: “Đến thành Tây nhìn xem có chỗ nào bán dây gai hoặc dây cỏ hay không, hỏi một chút hai ngày trước, có người nào đã mua một cuộn dây thừng không.” Y cũng biết loại phương pháp mò kim đáy biển này không nhất định có tác dụng, nhưng giờ phút này, có còn hơn không.

Lưu Vấn Thiên hiểu được, lập tức phân phó sai dịch tiến đến. Tô Chuyết vừa định đứng dậy, bỗng nhiên trông thấy dưới chân người chết Thẩm Điền giẫm lên một mảnh giấy, bị thân thể Thẩm Điền che khuất, không ngồi xổm người xuống căn bản không có cách nào phát hiện. Y nhẹ nhàng nâng lên đùi phải Thẩm Điền, rút ra mảnh giấy kia, nguyên lai đúng là một phong thư đã mở ra.

Trên lá thư chỉ viết một hàng chữ: “Kinh Mộng tiên sinh thân khải”. Tô Chuyết kỳ quái nói: “Kinh Mộng tiên sinh là ai?”

Tống Thái đáp: “Kinh Mộng tiên sinh là một tên hiệu lão gia nhà ta đã dùng qua trước đây!”

Tô Chuyết gật gật đầu, trong miệng trầm ngâm nói: “Kinh Mộng… Kinh Mộng…” Đột nhiên trong đầu hắn Linh Quang lóe lên, lớn tiếng nói: “Không phải như vậy?”

Lưu Vấn Thiên giật nảy mình, hỏi: “Tô lão đệ nghĩ đến cái gì?”

Tô Chuyết lấy giấy bút trên bàn, chép lại bài thơ máu trong tiệm của Triệu Ngôn hôm qua, sau đó nói ra: “Lúc trước chúng ta đều cho rằng bài thơ này có quan hệ cùng người chết Triệu Ngôn. Mà câu đầu tiên xuất từ dưới bút Triệu Ngôn, cũng nói điểm này. Thế nhưng xem ra chúng ta đều sai rồi, vài câu phía sau hẳn là chỉ Thẩm Điền!”

Đám người có chút hồ đồ, hỏi: “Này có quan hệ gì với Thẩm Điền?”

Tô Chuyết lấy bút gạch qua câu thứ hai, nói ra: “Câu thứ hai này “Bất đắc đáo Liêu Tây” xuất từ bút của Kim Xương Tự, một câu trước thì là “Đề thì kinh thiếp mộng” (1*), chính là tương hợp với hiệu “Kinh Mộng” của Thẩm Điền! Xem ra phong thư này là của hung thủ gửi tới. Lúc hung thủ đi đã lấy lại thư gửi tới, lại quên lá thư rơi trên mặt đất.”

Lưu Vấn Thiên giật mình, nói: “Theo lời cậu nói, chẳng lẽ hung thủ tại thời điểm sát hại Triệu Ngôn, đã lập kế hoạch muốn giết Thẩm Điền rồi?”

Tô Chuyết gật gật đầu, nói: “Không chỉ như thế, hung thủ đã lên kế hoạch phải giết người kế tiếp là ai!” Nói xong chỉ vào mấy hàng thơ trên bàn.

Lưu Vấn Thiên run giọng nói: “Vậy… Vậy… Chiếu theo phương pháp suy đoán của cậu, câu thứ hai trên bài thơ này “Huyền Đô quán lý đào thiên thụ”, sau một câu là “Tận thị Lưu lang khứ hậu tài.”(2*). Hung thủ chỉ người kế tiếp muốn giết là người họ Lưu?”

Ông ta đột nhiên nghĩ đến mình là họ Lưu, sợ đến quát to một tiếng: “A! Ta chính là họ Lưu, chẳng lẽ… Chẳng lẽ, hung thủ muốn giết ta?”

Những người khác nghe ông ta hô như thế, giật nảy mình. Tô Chuyết lắc đầu, đáp: “Trong bài thơ thứ nhất, đã chỉ rõ muốn giết Thẩm Điền. Hơn nữa hàm nghĩa trong thơ, người bình thường rất khó liếc mắt là nhìn ra. Hung thủ lưu thơ là cho Thẩm Điền nhìn, nói rõ muốn giết hắn! Dựa vào phỏng đoán, bài thơ thứ hai không chỉ riêng người họ Lưu, cũng nhất định chỉ rõ người phải giết là ai.”

Lưu Vấn Thiên y nguyên có chút nghĩ mà sợ, run run rẩy rẩy nói: “Vậy hắn muốn giết đến cùng là ai?”Trong Huyền Đô quán đào ngàn cây”… Huyền Đô quán tại Nam Nhạc Hành Sơn, không phải là chỉ đạo sĩ ở Thành Nam đạo quán sao?”

Tô Chuyết trầm ngâm nói: “Thành Nam đạo sĩ… Nếu như câu thứ hai chỉ người chết là ai, vậy hai câu sau lại có ý gì?”Một lùm hoa sắc đậm, bằng thuế của mười nhà”… Một… Mười… Hai mươi bốn cầu…” Y nhắc tới mấy lần, đột nhiên bừng tỉnh, nói: “Nhanh mang bức vẽ thành Trường An đến!”

Lưu Vấn Thiên vội vàng thét ra lệnh thuộc hạ, không bao lâu liền lấy ra một quyển địa đồ. Tô Chuyết treo tốt địa đồ trên tường, tại trên bức vẽ chỉ điểm một phen, thở phào một cái, nói: “Quả nhiên là thế!”

Lưu Vấn Thiên tiến lên hỏi: “Rốt cuộc là ý gì?”

Trên mặt Tô Chuyết rốt cục lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, nói ra: “Lúc tại hạ còn chưa tới Trường An, đã nghe một vị bằng hữu nói qua. Thành Trường An từ Tùy triều xây thành đến nay, kiểu cách ngay ngắn, quy củ, ngang phẳng dọc thẳng. Hôm nay thấy cái cầu này, mới biết quả là thế. Các người nhìn, trên bức vẽ biểu hiện, thành Trường An hình vuông, phương hướng mỗi ba khu cửa thành, sáu đầu đường lớn trụ cột quán thông toàn thành. Trong thành các phường bài bố chỉnh tề, không có chút nào lộn xộn sai sót.”

Lưu Vấn Thiên nghi ngờ nói: “Chúng ta đều biết, thế nhưng điều này có quan hệ gì với bản án?”

Tô Chuyết cười nói: “Tự nhiên có quan hệ! Hung thủ lưu lại bài thơ thứ nhất, chỉ rõ muốn giết Thẩm Điền. Trong đó câu ba bốn “Một lùm hoa sắc đậm, bằng thuế của mười nhà” chính là chỉ rõ địa điểm mà Thẩm Điền đang ở! Bản vẽ này trên Bắc dưới Nam, trái Tây phải Đông. Nếu như từ Tây sang Đông theo thứ tự đếm qua, một chính là hàng bên trái nhất. Lại từ Nam hướng Bắc, đếm tới mười, chỉ chính là Cư Đức phường!”

Lưu Vấn Thiên theo y chỉ thị, nhìn một lần, bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Nguyên lai là như vậy! Như vậy trong bài thơ thứ hai “Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ”, hẳn chính là…” Ông ta tại trên bức vẽ chỉ chỏ trong chốc lát, đột nhiên ý thức được có chút không đúng.

Tô Chuyết nói tiếp: “Từ trái sang phải chỉ có thể đếm tới mười, từ dưới đi lên chỉ có thể đến mười ba, bởi vậy không phải là tổ hợp hai, mười bốn, hoặc hai mươi, bốn. Vậy nên còn lại ba tổ hợp: hai, mười hai, mười ba, tám, bốn, sáu, như vậy có thể tìm được năm cái phường. Đó chính là An Định, Quang Đức, Tấn Xương, Sùng Đức, Lan Lăng mấy phường này!”

Lưu Vấn Thiên khó khăn nói: “Thế nhưng năm cái phường này nhân khẩu đông đảo, họ Lưu chắc hẳn cũng không ít, phải làm sao tìm?”

Tô Chuyết trầm ngâm một hồi, nói: “Hai phường Tấn Xương, Lan Lăng thuộc về Tả nhai sứ quản hạt, chỉ có thể phái người thông tri bọn họ tăng cường đề phòng. Trong ba phường còn lại, An Định phường tại thành Bắc, có vệ quân đóng quân, tại hạ nghĩ, hung thủ sẽ không chọn chỗ đó. Còn lại hai phường Sùng Đức, Quang Đức, chỉ có phái ra nhân thủ, vào đêm nay tuần tra nhiều hơn.”

Lưu Vấn Thiên nghiêm mặt quát: “Trác Vũ!”

Một bộ đầu tiến lên lĩnh mệnh. Tô Chuyết có chút ấn tượng với gã, nhớ đến gã chính là tên sai dịch già dặn trong tiệm Triệu Ngôn hôm qua.

Lưu Vấn Thiên nói: “Trác Vũ, đêm nay ngươi mang theo tất cả bộ khoái chặt chẽ tuần tra ở hai cái phường này! Quyết không thể bỏ qua một kẻ nào khả nghi!

(lần nữa thanh minh, trong bài này miêu tả thành Trường An, sớm đã bị hủy tại Đường mạt Hoàng Sào chi loạn, độc giả bằng hữu rất không cần phải truy đến cùng. Hi vọng bằng hữu ưa thích cho thêm một chút giúp đỡ!)

===========================================

(1)

Bài thơ “Xuân Oán” của Kim Xương Tự

Đả khởi hoàng oanh nhi,

Mạc giao chi thượng đề.

Đề thì kinh thiếp mộng,

Bất đắc đáo Liêu Tây

Dịch:

Đánh đuổi con chim oanh vàng đi

Đừng cho nó kêu trên cành

Khi nó kêu làm kinh động giấc mộng của thiếp

Không mơ đến được Liêu Tây

(2)

Bài thơ “Huyền Đô quán đào hoa” của Lưu Vũ Tích

Tử mạch hồng trần phất diện lai,

Vô nhân bất đạo khán hoa hồi.

Huyền Đô quán lý đào thiên thụ,

Tận thị Lưu lang khứ hậu tài.

Dịch:

Trên đường tím, bụi hồng táp vào mặt,

Không ai là không nói mới đi ngắm hoa về.

Cả ngàn gốc đào ở đạo quán Huyền Đô,

Đều trồng sau khi chàng Lưu đã đi (nhập Thiên Thai).

Chọn tập
Bình luận