(*) Nghĩa vô phản cố: thấy việc nghĩa không chùn bước
Vệ Tú không trả lời, Tô Chuyết biết thái độ của nàng như vậy đã coi như chấp nhận suy đoán của mình.
Y lại hỏi:
– Nơi này cách Lang Sơn rất gần, những sát thủ này là người của Thiên Lang phái, đúng hay không? Sư phụ của Vệ Thắng là chưởng môn Thiên Lang phái, Tiêu Thiên Quân, hắn là chủ mưu của lần ám sát này!
Vệ Tú bỗng nhiên lạnh lùng nói:
– Ngươi cứ luôn tự cho mình là đúng như thế sao?
Nói xong thúc ngựa rời đi, không thèm quan tâm Tô Chuyết.
Tô Chuyết hết sức buồn bực, không biết vì sao nàng bỗng dưng tức giận. Một đoàn người từ Hùng châu tìm đến đường nhỏ, đi vào khu vực nước Liêu, về sau một đường Bắc thượng, bỏ ra thời gian hai ngày, mới đến được Trác châu. May mà trong hai ngày này, không còn người nào đến ám sát, mọi người cuối cùng nhẹ phào nhẹ nhõm.
Trác châu tiếp giáp Nam Kinh Liêu quốc, nằm ở con đường quan trọng giao thông bắc nam, là một tòa thành lớn. Trong thành đều có người Hán và người Khiết Đan, bất quá đám người Tô Chuyết mặc Hán phục, đi vào trong thành, vẫn dẫn tới ánh mắt của người qua đường. Để tránh phiền phức, mấy người vào một cửa hàng, mua một món áo lông cừu Khiết Đan. Thời tiết chuyển lạnh, những quần áo này vừa vặn cần dùng đến.
Trải qua hai ngày nữa, tâm tình Vệ Tú rốt cục khá hơn một chút, trông thấy Tô Chuyết, có thể chủ động mỉm cười tỏ ý. Nhưng mà nỗi nghi hoặc của Tô Chuyết vẫn luôn nấn ná trong tim, không cách nào giải thích, làm hắn ăn cơm cũng không thấy ngon.
Trong thành Trác châu, người đến người đi, thời gian náo nhiệt. Đến trưa, một nhóm sáu người tìm một quán cơm ngồi xuống. Tiểu nhị nhiệt tình chào mời, lại biết nói tiếng Hán. Vệ Tú biết rõ phong tục đất bắc, chỉ chọn chút thịt dê bò và các món ngon thảo nguyên. Thời gian chờ món ăn mang lên, nàng đột nhiên hỏi:
– Tô Chuyết, ngươi còn đang suy nghĩ vấn đề kia sao?
Tô Chuyết sững sờ, lập tức cười đáp:
– Người hiểu ta có Vệ cô nương!
Vệ Tú thở dài, nói:
– Ta biết ngươi có nghi hoặc chưa biết rõ ràng thì sẽ ăn ngủ không yên. Thôi, nói cho ngươi biết cũng không sao. Kỳ thật Vệ Thắng cũng không phải là thân đại ca của ta!
Tô Chuyết sững sờ, đây là ý gì?
Vệ Tú nói:
– Ta và Vệ Thắng cùng cha khác mẹ. Mẫu thân của Vệ Thắng chính là vợ chính của phụ thân, mà ta…
Nàng bỗng nhiên không nói được nữa, lần đầu tiên Tô Chuyết nghe Vệ Tú nói đến người thân của mình, nhưng không biết mẫu thân của nàng là ai.
Vệ Tú hơi chút nghẹn ngào, nói tiếp:
– Ta không biết mẹ đẻ của mình là ai… Ngươi có cảm thấy kỳ quái hay không?
Tô Chuyết cũng không có kỳ quái, mà sinh ra một tình cảm khó tả. Y thở dài, đáp:
– Ta cũng không biết cha mẹ mình là ai. Ta được sư phụ nhận nuôi, ở trước đó, ta đang lang thang trên đầu đường.
Vệ Tú nhìn chằm chằm Tô Chuyết, chưa từng ngờ tới thân thế của hắn như vậy, xem ra chính mình còn may mắn hơn hắn gấp bao nhiêu lần. Nàng nói ra:
– Xem ra sư phụ ngươi nhất định là một người lương thiện!
Tô Chuyết nhún nhún vai, xì nói:
– Nếu như lão là người tốt thì trên đời không có người xấu rồi. Lão nhận nuôi ta, chỉ bởi vì từ bé ta đã rất thông minh, hãm hại lừa gạt, mọi thứ tinh thông!
Vệ Tú nhịn không được cười ra tiếng, thật không biết hắn đang nói đến ưu điểm hay là khuyết điểm.
Tô Chuyết không muốn nói nhiều đến chuyện của mình, lại hỏi:
– Bởi vì cô cướp mất danh tiếng của Vệ Thắng, hắn mới nổi lên sát tâm? Vậy lần này cô tới Đại Liêu rốt cục là vì chuyện gì?
Vệ Tú nói:
– Kỳ thật chuyến này là ta lén chạy đến! Từ khi Tụ Nghĩa sơn trang bị đốt cháy, sau đó ta bị phụ thân cấm túc trong nhà. Nhưng mà lần này nghe được tin tức Gia Cát Tranh ở Liêu quốc sát hại Tiêu Ngọc, ta mới không thể không đi một chuyến. Bởi vì Tiêu Ngọc có lẽ là người duy nhất biết được tung tích của mẹ ruột ta!
Tô Chuyết khẽ giật mình, Tiêu Ngọc là ai mà biết được tung tích mẹ đẻ của Vệ Tú? Mẹ đẻ Vệ Tú rốt cục là người phương nào? Y mở miệng hỏi:
– Tiêu Ngọc là ai? Vì sao Gia Cát Tranh lại giết nàng?
Vệ Tú cười nhạo nói:
– Nguyên lai ngươi chẳng biết gì cả? Vậy còn muốn đến cứu Gia Cát Tranh, chẳng phải là người si nói mộng sao?
Tô Chuyết mở ra hai tay, nói:
– Xe đến trước núi ắt có đường, ưu điểm lớn nhất của ta là biết tùy cơ ứng biến!
Vệ Tú bất đắc dĩ thở dài, nói:
– Hiếm có lần chúng ta không đứng ở thế đối lập, ta sẽ nói những gì mình biết cho ngươi, cũng coi như trả ngươi ơn cứu mạng.
– Tiêu Ngọc là con gái lớn của Tiêu Thiên Đình, hơn ta hai tuổi. Tiêu Thiên Đình là trung thần Liêu Quốc, tổng lĩnh đường Nam Kinh mười vạn binh mã, kiêm lĩnh sự vụ Nam Viện. Lần này Gia Cát Tranh đi sứ Đại Liêu là muốn sớm nhất gặp gỡ Tiêu Thiên Đình. Mà mấy ngày trước trùng hợp đến đại thọ năm mươi của Tiêu Thiên Đình, rất nhiều người đến đó chúc mừng. Bọn họ mở tiệc ở đồng cỏ Bạch Mã cách phía tây Trách châu 50 dặm, ai biết thọ yến đêm đó lại xảy ra chuyện! Nghe nói đêm đó, Gia Cát Tranh lẻn vào doanh trướng của Tiêu Ngọc, cưỡng gian rồi giết chết nàng, thi thể thẳng đến sáng ngày thứ hai mới được phát hiện.”
Tô Chuyết hít sâu một hơi, nói:
– Gia Cát Tranh người này từng có quan hệ với ta, ông ta không phải là người hồ đồ, làm sao làm ra loại chuyện này?
Vệ Tú nhún nhún vai, nói:
– Đó là chuyện của ngươi. Người dự tiệc phần lớn là văn võ bá quan Liêu quốc, đương nhiên nhất trí xác nhận là Gia Cát Tranh làm. Bất quá Tiêu Thiên Đình tựa hồ không phải là người hồ đồ, hắn giam giữ toàn bộ khách khứa đêm đó ở đồng cỏ Bạch Mã, muốn điều tra ra chân tướng rõ ràng, tính được đến hôm nay đã có sáu bảy ngày rồi. Phen này ta chỉ muốn đến điều tra cho rõ Tiêu Ngọc có quan hệ thế nào với gia mẫu, mặc kệ thứ khác, ngươi đành phải tự cầu phúc rồi.
Tô Chuyết thầm nghĩ, không có cô quấy rối, sự việc phải đơn giản rất nhiều. Bất quá lời này bây giờ không thể nói ra miệng, y nói ra:
– Người bị Tiêu Thiên Đình giam giữ đều là quan to quyền quý, chỉ sợ không nhốt được quá lâu, chúng ta phải mau chóng đến đó mới được!
Vệ Tú nhìn thấy bộ dạng hắn có vẻ hơi lo lắng, bỗng nhiên cảm thấy hết sức buồn cười, nhịn không được cười nói:
– Vừa rồi ngươi có phải đang nghĩ, không có ta quấy rối, chuyến này tất nhiên sẽ rất thuận lợi đúng không?
Tô Chuyết sững sờ, không ngờ nàng có thể đoán được tâm tư của mình.
Vệ Tú lại nói:
– Mỗi lần ngươi đang có ý đồ xấu, kiểu gì lông mày cũng sẽ không tự chủ được nhíu một cái!
Tô Chuyết càng thêm kinh ngạc, không ngờ chuyện này chính mình cũng không biết, thế mà Vệ Tú lại chú ý tới. Y không cách nào phản bác Vệ Tú, đành phải trầm mặc không nói.
Vệ Tú bỗng nhiên nói tiếp:
– Nếu ngươi cho rằng chuyến này rất đơn giản, vậy thì cực kỳ sai lầm. Chúng ta thân ở địch quốc, dữ nhiều lành ít, ngoài ra đại ca Vệ Thắng của ta cũng tới. Hơn nữa sư phụ của hắn, chưởng môn Thiên Lang phái Tiêu Thiên Quân, chính là tộc đệ của Tiêu Thiên Đình!
Tô Chuyết lập tức bắt đầu phát sầu, nghĩ không ra thế mà có nhiều đối thủ như vậy đồng thời tụ họp đến chỗ Trác châu nho nhỏ này, vũng nước này càng lúc càng đục ngầu. Thế nhưng tình huống càng khó khăn thì càng có thể kích thích ý chí chiến đấu của Tô Chuyết.
Y uống một hơi cạn sạch chén nước trà, lớn tiếng nói:
– Bằng hữu gặp nạn, Tô Chuyết ta nghĩa bất dung từ (không thể chối từ)! Lúc trước bởi vì có Gia Cát Tranh trợ giúp, ta mới có thể thành công cứu được Lăng Sương. Lần này ông ta có phiền phức, sao ta có thể ngồi yên không lý đến? Mặc kệ đó là đầm rồng hang hổ gì, ta cũng phải xông vào một lần!
Hào khí lời này vượt qua tầng mây, Tô Chuyết thay đổi sắc mặt bất cần đời trước kia, hình tượng trong nháy mắt cao lớn hơn.
Vệ Tú không nhịn được một lần nữa nhìn kỹ người nam trước mắt, ánh mắt có chút mê ly. Trong đáy lòng nàng bỗng nhiên làm ra một quyết định không thể tưởng tượng nổi, chuyến này, nàng phải bồi Tô Chuyết cùng đến cùng đi, mặc kệ gặp được nguy hiểm ra sao, chỉ cần có thể lại nhìn thấy nụ cười khi giải được đáp án của Tô Chuyết thì đã rất thỏa mãn!