Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 18 – Chương 14: Chưa Chiến Đã Loạn

Tác giả: Chu Tiểu Xuyên
Chọn tập

Thuyền lớn bình ổn tiến lên theo thế gió. Thủy thủ trên thuyền mỗi người quản lí chức vụ của mình đâu vào đấy. Nhưng mà trong khoang thuyền lại có chút tối tăm mặt mày.

Tô Chuyết không nhịn được cười một tiếng, Cảnh Phương nhất thời trợn mắt nhìn. Liên Uy nói mỉa mai:

– Xem ra Tô tiên sinh có kế hoạch tốt hơn rồi?

Thường Thiên Phong hừ lạnh một tiếng, nói:

– Đúng vậy, Tô tiên sinh trí kế thiên hạ vô song, công phu đàm binh trên giấy tự nhiên không ai sánh bằng!

Tô Chuyết thở dài, Phong đạo trưởng nói:

– Lúc sắp đi Long đảo chủ cố ý dặn dò chúng ta cần nghe theo sự sắp xếp của Tô tiên sinh, vậy chúng ta không ngại nghe thử Tô tiên sinh nói thế nào.

Tất cả mọi người không nói gì nữa, nhưng trong mắt lại có chút xem thường. Tô Chuyết nói:

– Chúng ta đi diệt cướp, kì thực so với hành quân đánh trận cũng không khác nhau bao nhiêu. Còn đánh trận đơn giản chính là thiên thời địa lợi nhân hoà. “Thiên thời” tất cả mọi người có, còn “Địa lợi” hiển nhiên chúng ta không chiếm ưu. Vậy chúng ta chỉ có thể bỏ công sức ở trên “Nhân hòa” mà thôi…

Cảnh Phương hừ lạnh một tiếng, xùy nói:

– Nói hồi lâu toàn là nói nhảm. Ngươi không nói được thứ gì hữu dụng hay sao?

Tô Chuyết thở dài thườn thượt, ngón tay chỉ địa đồ nói:

– Bản đồ mặc dù giản lược, nhưng đã đánh dấu ra tất cả những địa phương cần thiết. Các vị xem trên đảo chỉ có một ngọn núi có suối nước. Nước biển thì mặn chát không thể uống. Hải tặc muốn lấy nước một cách thuận tiện thì tất nhiên sẽ bố trí doanh trại ở gần suối nước. Địa phương gần suối nước chỉ có chỗ này địa thế hiểm yếu, từ trên cao nhìn xuống. Tại hạ nghĩ hang ổ của đối phương nhất định là ở chỗ này!

Phong đạo trưởng cau mày nói:

– Nơi này xây ở trên vách núi, chúng ta phải làm thế nào vượt qua đây?

Tô Chuyết đáp:

– Nơi đấy ba mặt là sườn núi, chỉ có phía trước là một vùng đất trống, tại hạ nghĩ nơi này nhất định có con đường để hải tặc ra vào. Vậy chúng ta tấn công vào từ nơi này đi!

Có người chậm rãi gật đầu, rất nhiều người mặc dù không nói được câu nào phản bác, nhưng vẫn cũ không chịu yếu thế. Phong đạo trưởng nói:

– Nếu mọi người đã không có dị nghị, chúng ta cứ dựa theo kế hoạch của Tô tiên sinh đi. Nhưng ta thấy con đường nhỏ này địa thế chập hẹp, hai bên đều là rừng rậm, chúng ta nhiều người như vậy chỉ sợ không triển khai được. Tô tiên sinh có ý kiến gì không?

Tô Chuyết đáp:

– Nếu chúng ta đã là người đông thế mạnh thì càng nên lấy sở trường của mình để công sở đoản. Con đường này mặc dù chật hẹp, nhưng chỉ cần chúng ta phát huy sở trường của mỗi người, sắp xếp hợp lý, liền có thể làm ít công to!

Phương Lưu Bình cười lạnh nói:

– Ở võ lâm Trung Nguyên có thể nói chúng ta đều là nhân vật một mình đảm đương một phương, đối phó với một lũ hải tặc còn cần cẩn thận dè dặt như thế à? Theo ta thấy, Phong đạo trưởng, những lão tiền bối các vị cứ ngồi trên thuyền an tâm nghỉ ngơi. Để mấy tiểu bối chúng ta lên đảo bắt hết lũ hải tặc kia là được!

– Đúng vậy đúng vậy, lúc này chính là thời điểm chúng ta xuất lực!

Đám thanh niên đều muốn xuất đầu lộ diện trước mặt Long Tiểu Thanh, ai cũng không cam chịu rớt lại phía sau. Trong lúc nhất thời quần tình xúc động phẫn nộ, phảng phất như đã bắt đầu giết địch. Tô Chuyết nhịn không được nhíu mày. Lúc này hắn muốn xen vào chỉ sợ cũng không ai cho hắn cơ hội mở miệng.

Phong đạo trưởng vuốt râu cười nói:

– Các ngươi mặc dù hữu dũng hữu mưu, nhưng những lão gia hỏa chúng ta cũng không thể ngồi chơi xơi nước, vừa vặn nhân cơ hội này hoạt động gân cốt một chút đi!

Đám người cười ha ha. Mọi người trò chuyện vui vẻ, có người lấy ra rượu từ trong khoang thuyền, đám người lại nhiệt tình uống rượu một phen. Trong lòng Tô Chuyết bất an, lặng yên ra khỏi buồng nhỏ trên thuyền.

Long Tiểu Thanh trông thấy Tô Chuyết không thấy, cũng vội vàng đi ra buồng nhỏ trên thuyền, chỉ thấy Tô Chuyết đứng ở đầu thuyền nhìn về phương xa. Nàng đi lên trước hỏi:

– Tô đại ca có tâm sự sao?

Tô Chuyết lắc đầu, ngóng nhìn phương xa, nói khẽ:

– Trở trời rồi…

Long Tiểu Thanh ngẩng đầu lên nhìn trời, đúng là mặt trời đã bị mây đen che phủ, bầu trời mờ tối. Nàng nói:

– Trên biển phong vân khó lường, trở trời cũng rất bình thường.

Tô Chuyết trầm giọng nói:

– Kiêu binh tất bại… Chuyến này chỉ sợ…

Rốt cuộc Long Tiểu Thanh minh bạch sự lo lắng của Tô Chuyết, chỉ có thể nhẹ lời khuyên bảo:

– Nói không chừng đối phương đích xác không chịu nổi một kích đấy? Tô đại ca không cần quá lo lắng!

Tô Chuyết khẽ thở dài:

– Chỉ hi vọng là thế…

Hắn lại nhớ tới Long Nhập Hải đã nhắc đến gã Hắc Thủy tướng quân kia, trong lòng càng thêm âu sầu. Hắn biết đám người Phương Lưu Bình tuyệt đối không đáng tin cậy, trong lòng hạ quyết tâm, sau khi lên đảo phải đi tìm Hắc Thủy tướng quân trước tiên.

Chỉ cần mình có thể thủ thắng, đám lâu la còn lại sẽ tự sụp đổ!Thuyền đi nửa ngày, gió biển càng thổi mạnh đẩy căng cánh buồm. Chỉ một lúc sau, bóng dáng của một hải đảo đã xuất hiện trong mắt mọi người. Người trên cột buồm thổi lên kèn lệnh “Ô ô”, đây là tín hiệu cảnh giới.

Tất cả mọi người trong thuyền xách theo binh khí đi ra, rất nhiều người miệng đầy mùi rượu. Đám người trông thấy đảo nhỏ xa xa, đều cả kinh nói:

– Đến nhanh thế ư?

Long Tiểu Thanh cười nói:

– Thuyền của chúng ta vốn rất nhẹ, hơn nữa vừa vặn thuận gió, tự nhiên đến sớm hơn thời hạn ít canh giờ.

Phong đạo trưởng vuốt râu cười nói:

– Hiện tại đại khái đã là buổi trưa, xem ra chúng ta cần nắm chặt thời gian, còn có thể kịp trở về ăn cơm chiều!

Cảnh Phương cười nói:

– Lúc này Long đảo chủ nhất định đang chuẩn bị tiệc ăn mừng!

Lại tới gần hòn đảo vài dặm, mắt người đã có thể trông thấy cây cối trên đảo. Người cầm lái sớm đã dựa theo phương vị Tô Chuyết chỉ điểm mà tiến về phía hải đảo. Đột nhiên có người chỉ vào hải đảo kêu lên:

– Chòi gác!

Nói chuyện chính là Thần Tiễn Thủ danh xưng Tiểu Lý Quảng, bãn lĩnh bắn tên của hắn rất mạnh, nhãn lực dĩ nhiên cũng không thể nghi ngờ. Đám người tập trung nhìn chăm chú, chỉ nghe tiếng kèn “Ô ô” vang vọng yếu ớt truyền tới.

Phong đạo trưởng vội vàng kêu lên:

– Nhanh! Nhanh bắn hạ kẻ đứng gác trên chòi!

Tiểu Lý Quảng giương cung rút tiễn, chỉ thấy mũi tên như sao băng bay thẳng về phía hải đảo. Nơi này cách hải tặc còn rất xa, nhưng cây cung hết sức mạnh mẽ, mũi tên quả thật xuyên qua mặt biển bắn thằng vào trong chòi gác. Trong đó mơ hồ có thể thấy được bóng người từ trên chòi gác rơi xuống.

Trên thuyền lập tức nổi lên những tiếng reo hò:

– Chiến cáo thắng lợi! Đại cát đại lợi!

Tiểu Lý Quảng cũng đắc chí thỏa lòng chắp tay cảm tạ. Nhưng mà Tô Chuyết lại có chút lo lắng, người kia tuy bị bắn chết nhưng đã thổi lên kèn lệnh. Chắc hẳn giờ phút này những kẻ trên đảo cũng đã biết có nguy hiểm, như vậy ưu thế đánh lén đã không có, tỷ lệ thắng bại giờ phút này lại trở nên vi diệu.

Đám người chờ thuyền dựa sát bờ, không đợi dừng hẳn đã từ mạn thuyền nhảy xuống rồi. Vừa nãy nhìn từ đằng xa đã phát hiện trên đảo lởm chởm quái thạch, mặc dù chu vi không lớn lắm nhưng dãy núi ngang dọc. Giờ phút này đến gần càng cảm thấy khó có đất đặt chân.

Đám người thật vất vả xuống thuyền, Cảnh Phương lớn tiếng nói:

– Chúng ta xông vào rồi nói!

Phong đạo trưởng dù sao cũng từng trải, nói:

– Trước tiên nên phái ra thám tử đi trước mở đường!

Phương Lưu Bình lập tức kêu lên:

– Để ta đi!

Người trẻ tuổi đều muốn tranh công đầu, hăng hái chạy lên phía trước. Thế là Phong đạo trưởng liền để cho mười mấy người bọn họ đi trước tìm kiếm đường đi. Tô Chuyết không để ý đến bọn hắn làm trò, mà đi về phía chòi gác kia.

Phong đạo trưởng hỏi:

– Tô tiên sinh đi xem cái gì?

Long Tiểu Thanh nói:

– Tô tiên sinh hành sự nhất định tự có đạo lý, chúng ta cùng qua đó xem thử đi!

Thế là mấy người liền đi theo Tô Chuyết qua đấy. Chờ đến phụ cận, lại phát hiện Tô Chuyết giống như ngây ngốc sững sờ đứng trước chòi gác.

Phong đạo trưởng hỏi:

– Tô tiên sinh ngươi thế nào?

Tô Chuyết bỗng nhiên quay đầu, nói:

– Đạo trưởng, mau gọi đám Phương Lưu Bình quay về nhanh!

Phong đạo trưởng quay đầu nhìn xem, lúc này mấy người Phương Lưu Bình đã vịn đá núi đi về phía rừng rậm. Hắn nói:

– Lúc này gọi cũng không kịp rồi, Tô tiên sinh đến cùng có chuyện gì?

Hắn cũng có chút bất mãn đối với gã Tô Chuyết lề mề chậm chạp, lo trước lo sau này. Đây là lúc người trẻ tuổi vốn nên nhiệt huyết, thẳng tiến không lùi mới đúng, làm sao lại có vẻ do dự như thế chứ?

Tô Chuyết chỉ tay dưới chòi gác, nói:

– Kẻ bị bắn trúng tên vừa nãy thế nào không thấy rồi?
 

Chọn tập
Bình luận
× sticky